Biên tập: Cải
Thẳng đến khi bước vào trong nhà Hoắc Đình Diễm, Khương Yên vẫn chưa thể phản ứng lại.
Cô như thế nào lập tức đã bị hạnh phúc đụng trúng đầu anh anh anh.... Đây thực sự là hạnh phúc từ trên trời giáng xuống, cũng thật quá tốt đẹp đi!
A a a a a a, Khương Yên quyết định, cô còn muốn tiếp tục thích ca ca cả đời, hai đời, ba đời.... Kiên định không dời, tuyệt không thoát fandom.
Cô kích động, bày hết lên trên mặt.
Hoắc Đình Diễm vừa quay đầu liền nhìn thấy một màn này, Khương Yên giơ hai nắm đấm nhỏ, giương giương khóe miệng, thời điểm phát hiện ra anh đang nhìn liền nhanh chóng đè ép khóe miệng đang cong lên lại.
Anh dừng một chút, quay đầu ho khan, cố nén một nụ cười "Cậu trước ngồi đợi một chút"
Hai mắt Khương Yên sáng lên, vội vàng hỏi "Vậy tớ có thể xem Tv trong lúc chờ không?"
"Có thể"
Khương Yên tương đối quen thuộc với nhà của Hoắc Đình Diễm, đương nhiên cũng giới hạn trong phòng khách cùng phòng nhạc trên tầng ba kia thôi.
Hoắc Đình Diễm sau khi mở TV cho cô liền mang cặp sách lên lầu, thời điểm đi xuống đã thay đổi một bộ quần áo thoải mái mặc ở nhà, áo hoodie màu xanh cùng quần vải đen.
Khương Yên nhìn đến hai mắt sáng lên.
Anh anh anh..... quần áo ở nhà của "con trai" thật là đẹp.
Cô chăm chú nhìn chiếc áo hoodie kia của Hoắc Đình Diễm, cảm thấy thật yêu thích.
Cô có phải hay không cũng có thể tự mua một cái a a a a a!
Cô nhìn không chớp mắt khiến Hoắc Đình Diễm có chút ngượng ngùng, anh ho khẽ một tiếng, né tránh ánh mắt của Khương Yên, đi vào trong bếp, lại nói "Có muốn uống nước không?"
Khương Yên chớp chớp đôi mắt "Được...được a"
Idol hỏi cô có muốn uống nước không, kia đương nhiên là cần thiết uống a! không thể cự tuyệt.
Hoắc Đình Diễm gật đầu, không lâu sau liền đem một cốc nước ấm cho Khương Yên, thấp giọng nói "Chờ một chút"
"Không vội"
Khương Yên nhìn TV, uống nước idol rót cho, cảm thấy cuộc sống thật là thư thái. Nếu không phải không được phép, cô thật muốn hét to cho toàn thế giới biết, tôi mới là tấm gương mẫu mực trong giới truy tinh (theo đuổi thần tượng)! Tôi được vào trong nhà của idol! Uống nước idol rót cho! Xem TV idol mở!
Trong phòng bếp truyền đến tiếng động, Khương Yên cũng không có chủ động đi xem, tiếp tục an tĩnh xem TV.
Chương trình này càng ngày càng hot, bắt đầu tiến vào một giai đoạn khác, Khương Yên bớt thời gian liếc mắt nhìn weibo, hiện tại cái chương trình này lượng rating càng ngày càng cao, hơn nữa mỗi lần Hoắc Đình Diễm lên sàn, lượng rating lại tăng lên một lần.
Cơ hồ dưới khu bình luận tất cả đều là khen ngợi Hoắc Đình Diễm đang yêu, soái khí gì đó.
Thời điểm Khương Yên còn đang xem say sưa, Hoắc Đình Diễm lại lần nữa từ phòng bếp đi ra, gọi cô "Khương Yên"
"A?"
"Còn muốn xem tiếp sao?"
Khương Yên vẫn là trung thực đưa ra quyết định "À không, muốn nghe cậu hát!"
Được nghe idol hát cho mình nghe, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, còn chương trình tối nay sau khi về nhà có thể xem lại! Là ai cũng sẽ chọn cái đầu tiên, Khương Yên cũng không phải là đồ ngốc.
Hoắc Đình Diễm cầm đồ vật trong tay "ừ" một tiếng "Vậy đi lên đi"
Ánh mắt Khương Yên sáng lên, vội đi lên tần.
Thời điểm nhìn thấy đồ vật trong tay Hoắc Đình Diễm, cô sửng sốt "Cậu đây là.... Đói bụng?"
Trong tay Hoắc Đình Diễm là một đĩa táo đã được gọt vỏ, cắt thành từng miếng nhỏ. Mỗi miếng đều được cắt đều nhau, nhìn qua rất ngon miệng.
Bất quá Khương Yên từ trước đến nay không thích ăn táo, nên cũng chỉ đánh giá cao giá trị nhan sắc của đĩa táo này thôi.
Hoắc Đình Diễm cúi đầu, nhìn đĩa trái cây trong tay, dừng một chút nói "Không phải"
"A? Vậy cậu còn...." Chưa nói hết câu Khương Yên đã nghĩ đến điều gì đó, cười "Cũng đúng, hôm nay là đêm Bình An, cần phải ăn táo"
Bất quá vừa rồi khi mới ăn cơm xong chủ quán có tặng bọn họ mỗi người một quả táo, vài người còn trực tiếp cầm lấy táo gặm không phải sao? Khương Yên gãi gãi đầu, rõ ràng Hoắc Đình Diễm đã ăn quả táo kia rồi mà, chẳng nhẽ idol đối với loại quả này có niềm yêu thích đặc biệt?
Hẳn là không phải, cô biết Hoắc Đình Diễm thích loại trái cây gì, trong số đó tuyệt đối không có quả táo. Thái độ của anh đối với quả táo cũng không quá nhiệt tình, có thì ăn mà không có liền thôi.
....
Bước chân Hoắc Đình Diễm hơi dừng lại, không mở miệng, liền cứ như vậy bưng đĩa trái cây vào trong phòng.
Thẳng đến khi Khương Yên ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha, một đĩa trái cây đột nhiên được đặt xuống trước mặt cô.
Khương Yên sửng sốt còn chưa kịp hỏi, Hoắc Đình Diễm đã quay lưng về phía cô đi lấy đàn ghi-ta, thanh âm trầm ấm nói "Ăn đi, gọt cho cậu đấy"
Khương Yên:!!!!!
Đây là cái gì?!!!
Bất thình lình được idol sủng ái sao?
Hơn nữa câu nói vừa rồi của "con trai" thật khí phách a! Ăn! Cô ăn!
Khương Yên khó có thể tin nhìn đĩa táo tinh xảo trước mặt, quả thực cảm thấy hạnh phúc như muốn bay lên trời!!! Idol gọt trái cây cho cô ăn??? Hơn nữa lại còn là quả táo!
Mẹ ơi, nếu không phải Hoắc Đình Diễm vẫn đang còn ở chỗ này, Khương Yên thực sự muốn nhảy dựng lên chạy hai vòng biểu đạt sự hưng phấn của bản thân.
Cô cố đè nén trái tim đang kích động nhảy lên trong lồng ngực, đôi mắt rưng rưng nhìn Hoắc Đình Diễm, chỉ chỉ vào chính mình "Cho tớ?"
Hoắc Đình Diễm cầm ghi-ta lại gần, nhướng mày "ừ" một tiếng "Cho hợp cảnh"
Thời điểm anh nói lời này vân đạm phong khinh, cảm giác không có gì ghê gớm nhưng đối với Khương Yên mà nói thì hoàn toàn ngược lại, đây chính là đĩa táo mà idol làm cho cô a!!!
Khương Yên chần chờ hai giây mới kéo kéo đĩa thủy tinh màu trắng "Tớ đây có thể.... Chụp một kiểu ảnh được không?"
Cô muốn lưu lại làm kỉ niệm a.
Nói không chừng cả đời cũng chỉ có một lần này.
Hoắc Đình Diễm cong cong khóe môi, rũ mắt nhìn cô hai giây "Chụp đi"
Khương Yên nhanh chóng lôi di động ra chụp ảnh, cũng may điện thoại cô không đến nỗi tệ lắm, tuy ông kính không được xịn lắm nhưng ảnh chụp ra vẫn rất là sắc nét. Dù sao cô cũng không thể để Hoắc Đình Diễm chờ mình chạy về nhà lấy máy ảnh lại đây.
Sau khi chụp xong, tay Khương Yên có chút run rẩy, cầm lấy dĩa, xiên một miếng táo.
Hoắc Đình Diễm nhìn, không nói cái gì.
Anh ôm đàn ghi-ta ngồi cách đó không xa, hơi hơi nghiêng thân mình thử âm.
Khương Yên ngồi ăn táo, quả táo có chút cứng nhưng nước rất nhiều cũng có chút ngọt. Khương Yên không thích quả táo chính là bởi vì nó quá cứng, cô vẫn luôn cảm thấy bản thân hàm răng không được tốt, rất khó căn mà hiện tại táo được cắt thành từng khối từng khối nhỏ như vậy thật giòn, cũng không có quá cứng.
Quan trọng nhất chính là đây là do Hoắc Đình Diễm gọt, cô ăn vào miệng đặc biệt ngon.
Đang ăn, Hoắc Đình Diễm đột nhiên ngước mắt nhìn lại đây, ánh mắt anh thâm thúy, thực chuyên chú, rất thâm tình. Thời điểm nhìn một ai đó giống như trong đôi mắt xinh đẹp ấy chỉ có duy nhất bóng hình của người kia vậy.
Tim Khương Yên nhảy bùm bùm, có chút không thích hợp.
"Bắt đầu được chưa?"
Khương Yên gật gật đầu "Được"
Cô chuyên chú nghe, kỳ thật bài hát này không tính là đặc biệt dễ nghe, chính là ca từ thực sự cuốn hút, cô thích nhất chính là đoạn điệp khúc, "anh có thể cùng em ngồi ngắm sao". Thời điểm năm đó khi thích Hoắc Đình Diễm, cô vẫn luôn tự thôi miên bản thân, nghĩ muốn cùng anh, cùng anh vĩnh viễn, cùng anh cùng nhau ngắm sao trời.
Tuy rằng sau đó bản thân không rõ nguyên do trọng sinh, không có cùng anh vĩnh viễn nhưng Khương Yên không có quên, đến bây giờ cô vẫn giữ ước nguyện đó, vẫn luôn muốn đuổi theo bước chân anh.
Thời điểm Hoắc Đình Diễm hát rất chuyên chú, nghiêm túc, anh đàn ghi-ta, thanh âm thanh thanh, không có bất cứ sự phụ trợ nào, chỉ có thanh xướng cùng âm thanh đàn ghi-ta. Thời điểm hát đến đoạn điệp khúc, anh ngẩng đầu nhìn người con gái đang chuyên chú nhìn mình, khóe môi mang theo ý cười.
Khương Yên bị ý cười kia đánh trúng, thẳng đến sau khi bài hát kết thúc, trái tim nhỏ bé của cô vẫn còn bùm bùm nhảy loạn, như là muốn nhảy ra ngoài vậy.
Giọng ca của "con trai" cũng quá mức dễ nghe rồi!!!
Anh cười cũng quá mức mê người, ô ô ô, thật là yêu thích cả đời cũng không đủ!
Khương Yên kìm nén nhịp đập điên cuồng của trái tim, ngước mắt nhìn về phía Hoắc Đình Diễm "Thật dễ nghe...." Cô nhịn không được khen ngợi "Trên đời này còn việc gì mà ca ca không thể làm được nữa a!"
Về phương diện vuốt mông ngựa, không ai có thể so được với Khương Yên.
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm thấp thấp cười, nhìn cô "Được không?"
"Siêu siêu hay!" Khương Yên kích động nói "Cực kỳ dễ nghe! Tớ thật hối hận vừa rồi không có quay lại!"
Cô nói "Như vậy, lần sau còn có thể nghe lại"
Hoắc Đình Diễm cười một cái, dừng chút nói "Không sao, còn có lần sau"
"A?" Khương Yên còn chưa có phản ứng kịp, Hoắc Đình Diễm liền dời đề tài, anh nhìn Khương Yên "Ngày mai cũng ở nhà?"
Khương Yên gật đầu "Đúng vậy, cậu có chuyện gì sao?"
"Ân, có cái hoạt động cần phải tham gia"
Lễ Giáng Sinh, giống nhau đều có hoạt động. Hoắc Đình Diễm nhân khí không tính là cao nhưng cũng miễn cưỡng ổn, hiện tại lục tục có những quảng cáo cùng hoạt động tìm đến cửa, thừa dịp cuối tuần rảnh rỗi sẽ tham gia.
Khương Yên "a" một tiếng, ăn trái cây, cười tủm tỉm nhìn anh "Vậy cậu ngày mai cố lên! Tớ ở nhà sẽ ủng hộ cậu từ xa!"
Hoắc Đình Diễm cười "Được"
Khương Yên nhìn thời gian "Vậy tớ trở về trước"
Hoắc Đình Diễm liếc mắt nhìn đĩa trái cây trên bàn, nhàn nhạt ném xuống một câu "Đem đĩa táo ăn xong rồi đi"
Khương Yên "...."
Cuối cùng, Khương Yên ngoan ngoãn ngồi ăn xong đĩa táo rồi mới về nhà. Về đến nhà, cô xoa xoa chiếc bụng nhỏ lầm bầm: Sự sủng ái của ca ca quả nhiên không phải là thứ người bình thường có thể hưởng thụ!
Bụng cũng quá căng rồi!
....
Buổi tối dù có nhận được sự sủng ái của ca ca, Khương Yên cũng không quên nhiệm vụ của bản thân.
Thức đêm đem video đã chỉnh sửa xong đăng lên mạng, lên yên lặng đi tìm hiểu một chút hoạt động Hoắc Đình Diễm sẽ tham gia vào ngày mai.
Là một lễ khai mạc, mời Hoắc Đình Diễm đến hát, trừ bỏ anh còn có vài vị diễn viên khác.
Khương Yên nhìn, trong mắt xoay chuyển, gửi tin nhắn đến nhóm chat.
Khương Yên: Ngày mai, mọi người đã có an bài gì chưa?
Nguyễn Nghiên Nghiên: Phải đến nhà ông bà ăn cơm, mất tận hai tiếng ngồi xe lận.
Khổng Hâm: Ngủ
Khương Yên: Ồ.
Sau khi nhắn tin vào trong nhóm chat, Khương Yên liền đơn độc đi tìm Khổng Hâm nói chuyện phiếm.
Khương Yên: Khổng Hâm tiểu tỷ tỷ, ngày mai còn chưa có dự định gì sao?
Khổng Hâm: Ngày mai cậu định luyện hát, tìm tớ làm cái gì?
Khương Yên: Luyện hát xong liền có thể tìm cậu, buổi sáng ngày mai chúng ta ra ngoài một chút được không?
Khổng Hâm: Đi đâu?
Khương Yên: Hoắc Đình Diễm ngày mai có tham gia hoạt động, sẽ biểu diễn ca hát đó, ô ô ô, tớ muốn đi!
Khổng Hâm: Không có gì dễ nghe, diễn ngoài trời vậy quần chúng vây xem sẽ siêu siêu nhiều.
Khương Yên: Không được, tớ không thể bỏ qua bất cứ hoạt động nào của con trai yêu được.
Khổng Hâm: Cậu đã bỏ qua rất nhiều.
Khương Yên: Anh anh anh anh anh anh anh anh anh anh..... Cậu nếu còn không đáp ứng, tớ liền sẽ luôn anh anh anh.
Cô nghĩ chính là Khổng Hâm ngày mai không có việc gì, để cô ấy cùng cô đi ra ngoài một chút cũng khá tốt. Khương Yên tuy rằng không biết Khổng Hâm đã trải qua những thứ gì nhưng từ tính cách của cô ấy, cô đoán rằng cô ấy đã trải qua rất nhiều chuyện buồn. Khổng Hâm kiệm lời, cũng không thích nói nhiều, không sao, Khương Yên cô có thể làm cho bầu không khí sinh động lên, chơi với người bạn ít nói, cô chỉ có thể làm chính mình nói nhiều lên.
Khổng Hâm bị cô làm cho bất đắc dĩ, suy nghĩ giây lát mới trả lời: Vậy xem xong liền về nhà? Luyện hát?
Khương Yên: Không thành vấn đề! Cậu ngày mai liền đến nhà tớ đi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, dù sao hai chúng ta đều là hai ngôi sao nhỏ cô đơn.
Khổng Hâm: Ngôi sao nhỏ là cái gì?
Khương Yên: Chính là ngôi sao nhỏ cô đơn trong trời đêm, bên người không hề có bất cứ hành tinh nào bay xung quanh, thật đáng thương!
Khổng Hâm:....
Cô bị mạch não của Khương Yên làm hôn mê.
Hai người tán gẫu vài câu, sau khi định ra thời gian gặp mặt, Khương Yên liền không tiếp tục dây dưa, thực sảng khoái nói ngủ ngon sau đó liền chui vào ổ chăn.
.....
Buổi sáng ngày thứ hai, Khương Yên tỉnh dậy từ rất sớm.
Buổi biểu diễn 10 giờ mới bắt đầu hơn nữa địa điểm tổ chức cách đó không xa, Khương Yên 9 rưỡi bắt đầu đi là được.
Cô 6 giờ đã thức không vì điều gì khác, chỉ vì sự nghiệp của mình.
Khương Yên không hề quên mộng tưởng của bản thân, cũng không quên mục tiêu phấn đầu của mình. Cô trước đó có thu dọn nhà cửa một chút, đem một phòng trên lầu ba đổi thành phòng luyện hát giống như phòng luyện hát trong nhà Hoắc Đình Diễm.
Khương Yên uống một cốc nước, nhuận họng, đỡ khát liền bắt đầu hành động.
Thanh âm của cô linh hoạt kỳ ảo, bài hát đầu tiên chính là bài mà lần trước Khổng Hâm khen ngợi, tên tương đối tục khí, kêu "Thân ái".
Khương Yên bản thân chính là đi theo con đường viết tình ca, cô chuyên viết những bài ca từ triền miên lâm li, làm người nghe run sợ không thôi.
Cô một mình mân mê nửa ngày, cuối cùng cũng bắt đầu có thể ghi âm. Khương Yên cũng coi như khá chuyên nghiệp, đã nghiên cứu qua không ít tư liệu, hơn nữa cũng đã cùng Khổng Hâm tìm hiểu không ít đồ vật.
Sau khi ghi lại một lần, Khương Yên lại ghi thêm lần thứ hai. Cả một buổi sáng, toàn bộ thời gian cô đều tiêu tốn trong phòng này.
Thẳng đến khi cho ra được thành phẩm khiến bản thân tương đối hài lòng cô mới dừng lại, đem đoạn ghi âm gửi đi, thu dọn một chút chuẩn bị đi xem idol biểu diễn.
....
Khương Yên không nghĩ tới chính là, tiết mục Hoắc Đình Diễm muốn biểu diễn chính là vừa hát vừa nhảy!!!
Mẹ ơi! Cô thật muốn moi tim ra dâng đến trước mặt Hoắc Đình Diễm.
Thời điểm Hoắc Đình Diễm hát cùng nhảy, so với thời điểm đơn độc hát tình ca, mị lực lớn hơn không biết bao nhiêu lần!! Anh lúc ấy tiết ra một loại hormone, làm người khác khống chế không được muốn lại gần, muốn đi liếm bình, anh anh anh..... Chỉ là một học sinh cao trung mà thôi, sao lại có thể cuốn hút đến như vậy!
Sau khi về nhà nhất định phải hảo hảo khuyên nhủ idol, còn chưa có thành niên, không nên lung tung đi câu dẫn mấy tiểu cô nương.
Mấy tiểu cô nương các cô chịu không được dụ hoặc lớn như vậy đâu!
Toàn bộ tâm tư của Khương Yên đều viết lên trên mặt, Khổng Hâm nhìn thấy thật bất đắc dĩ "Cậu làm gì vậy"
Khương Yên quay đầu nhìn Khổng Hâm, lắc đầu "Tớ suy nghĩ ở sâu trong nội tâm"
Hoắc Đình Diễm tạm thời còn chưa có ra, cô vừa mới nghĩ chính là hình ảnh thời điểm trước kia Hoắc Đình Diễm nhảy.
Khổng Hâm "...."
Cô nhìn xung quanh một vòng thấy có rất nhiều fan nữ, fan nam cũng không ít, trong tay mọi người đều giơ băng rôn, tiếp ứng cho idol nhà mình.
Cô dừng một chút, nhìn về phía Khương Yên "Cậu tại sao lại không làm một cái băng rôn?"
Khương Yên liếc nhìn cô "Tớ làm băng rôn cậu sẽ cầm hộ tớ sao?"
"Vì sao tớ lại phải cầm băng rôn cho cậu?"
Khương Yên hừ một tiếng, nghịch máy ảnh "Tớ còn muốn chụp ảnh, đem mỗi hình ảnh đẹp nhất của Hoắc Đình Diễm đều chụp lại, không có thời gian hò hét cùng tiếp ứng"
Nhiệm vụ ngày hôm nay của cô kỳ thực chính là chụp một số ảnh đẹp để đăng lên mạng.
Cô tin tưởng, chỉ cần có ảnh đẹp, Hoắc Đình Diễm lại có thể hấp dẫn thêm được không ít fan hâm mộ.
Khổng Hâm "...."
Được rồi, fan chân ái quả nhiên không dễ dàng.
Thời điểm Hoắc Đình Diễm bước ra, bầu không khí ở hiện trường đạt đến đỉnh điểm, fan hò hét, thét chói tai.
[A a a a a, ca ca đẹp trai nhất!]
[Ca ca, anh thực sự quá mê người!]
[Mẹ ơi, mạng của em đều có thể cho anh!]
[Ca ca cố lên!]
Dù sao đây cũng là hoạt động của thương trường, trang thiết bị ở hiện trường có chút đơn sơ, chính là dựng sân khấu ở một khu đất trống mà thôi. Xung quanh đều là fan hâm mộ, bên kia còn có hai cây thông Noel khổng lồ, sáng lấp lánh.
Hoắc Đình Diễm cùng bạn nhảy cùng nhau đi lên. Trang phục của anh hôm nay rất đẹp, mặc một bộ đồ vận động trắng đỏ đan xem, trên đều còn có đeo băng đô, nhìn qua tràn đầy sức sống, rực rỡ như ánh mặt trời khiến mấy fan nhỏ phía dưới liên tục gào thét.
Khương Yên nhìn, cũng nhịn không được tâm tình kích động, cùng mọi người hô vài câu ca ca.
Khổng Hâm ở bên cạnh nghe, có chút muốn cười, nhưng vì bạn tốt, vẫn là cùng hô lên.
Hoắc Đình Diễm hát cùng nhảy một bài khá nhẹ nhàng, cũng đặc biệt hợp hoàn cảnh.
Giai điệu lôi cuốn, Khương Yên còn nhớ rõ bài này Hoắc Đình Diễm trước kia đã từng hát qua, cũng đã nhảy qua, ô ô ô, đó là chuyện của đời trước, còn đời này anh vẫn là lần đầu tiên hát bài này a!
Ở đây có rất nhiều fan hâm mộ trước đó chưa từng được nhìn thấy anh nhảy, cho nên hiện tại nhìn thấy liền vô cùng kích động, hò hét không thôi.
Khương Yên cũng như vậy, đương nhiên cô cũng không có quên nhiệm vụ chụp ảnh của bản thân, đây mới là nhiệm vụ chủ yếu của ngày hôm nay.
Đột nhiên, thời điểm Khương Yên đang chụp Hoắc Đình Diễm thấy được người trong ống kính quay về phía bên này cười, cô sửng sốt, nhưng tay vẫn theo bản năng mà ấn xuống.
.....
Sau khi bài hát kết thúc, nhóm tiểu tỷ tỷ ở hiện trường đồng loạt rơi vào trạng thái sức cùng lực kiệt.
Mẹ ơi, truy tinh[1] thật mệt, nhưng mệt có giá trị a!
[1] Truy tình: theo đuổi thần tượng.
Hoắc Đình Diễm không phải chỉ là một học sinh cao trung thôi sao! Như thế nào lại giỏi như vậy, mê người như vậy a!
Mấy fan hâm mộ các cô còn nghĩ muốn đem yết hầu giao luôn cho anh, anh cứ việc nhảy, không cần lo cho chúng em, chúng em sẽ dùng sức vì ca ca mà hò hét!!!
Khương Yên giờ phút này chính là có ý nghĩ như vậy.
Cô nhìn Hoắc Đình Diễm xuống đài, hít một hơi thật sâu đè lại trái tim đang đập loạn của mình, lẩm bẩm nói "Ô ô ô, thực sự quá mê người!"
Thời điểm "con trai" cười thật đẹp trai, giọng hát thật dễ nghe, nhảy cũng thật điêu luyện!
Khổng Hâm "...."
Không thể phủ nhận là rất đẹp nhưng Khương Yên cũng quá khoa trương rồi.
Cô dở khóc dở cười, vừa định nói cái gì, đột nhiên nhớ tới một màn kia, nói "Hoắc Đình Diễm vừa rồi giống như nhìn cậu"
"A?"
Khương Yên chớp chớp mắt "Không thể nào"
Bất quá vị trí của cô xác thật rất tốt, đây là cô liều mạng mới chiếm được.
Ban đầu có fan hâm mộ khác đứng ở chỗ này nhưng Khương Yên da mặt dày, hơn nữa cô liếc mắt một cái liền biết được toàn bộ sân khấu nơi nào chụp ảnh là thích hợp nhất, cho nên cô lôi kéo Khổng Hâm hướng bên này chạy, chiếm lấy vị trí tốt nhất.
Khổng Hâm gật gật đầu "Tớ thấy cậu ấy rất nhiều lần nhìn qua chỗ này của chúng ta"
Khương Yên "...."
Cô còn muốn nói gì đó, điện thoại đột nhiên rung lên.
Khương Yên nhìn tên người gọi đến, trợn tròn mắt.
Là idol! Cuộc gọi này nên nhận hay không đây!!!! Anh anh anh, nếu chấp nhận cuộc gọi có phải hay không sẽ nghe được tiếng thở dốc do vừa mới nhảy của ca ca hay không a!!!
A a a a a, cái thanh âm kia sẽ cỡ nào gợi cảm a!!!!
Cô có phải hay không nên quỳ xuống!!!!
Không tiếp lại có chút muốn nghe.
Thời điểm Khương Yên còn đang giãy dụa, Khổng Hâm cười nhạo một tiếng "Tiếp đi"
Khương Yên sống không còn gì luyến tiếc gật đầu "Uy"
Bên kia quả nhiên truyền đến tiếng thở dốc của Hoắc Đình Diễm, Khương Yên nghe nghe, ngượng ngùng mím môi "Sao lại gọi điện cho tớ?"
Hoắc Đình Diễm nhìn người bên ngoài, cười "Sao lại tới đây?"
Khương Yên "a" một tiếng, che lại di động, nhỏ giọng nói "Tớ tới xem cậu nhảy a!!! Thực sự quá A!"
"A?" Hoắc Đình Diễm đại khái có chút không hiểu.
Khương Yên "a" một tiếng, giải thích "Cái kia chính là khen cậu rất tuấn tú a"
Hoắc Đình Diễm nhướng mày, có chút không tin "Phải không?"
"Đương nhiên rồi, là fan chân ái, sao tớ có thể lừa cậu chứ!" Khương Yên làm ra vẻ nói "Cậu chính là ca ca tớ phủng trong lòng bàn tay a, tớ có lừa cả thế giới cũng sẽ không lừa gạt cậu"
Khổng Hâm đứng bên cạnh có chút nghe không nổi mấy lời nịnh nọt này.
Hoắc Đình Diễm "....."
Anh dừng một chút, duỗi tay xoa xoa ấn đường nói "Khương Yên"
"Sao?"
"Tôi biết cậu thích tôi, nhưng mà..... có thể hay không không cần thổ lộ bất ngờ như vậy?"
Mặc dù Hoắc Đình Diễm người này trái tim cường đại cũng có đôi khi chịu không nổi kiểu thổ lộ bất thình lình như thế này.
Khương Yên "...."
Nghe vậy, cô uể oải "a" một tiếng "Hiện tại muốn thổ lộ cùng idol cũng bị hạn chế sao!"
Tức giận nha.
Cô càng nghĩ càng giận.
Hoắc Đình Diễm ở đầu dây bên kia bật cười, suy nghĩ giây lát nói "Muốn thổ lộ với tôi đến vậy sao?"
Khương Yên "...."
Cô vì cái gì lại cảm thấy bản thân dường như đang bị mê hoặc!
Nghĩ nghĩ, Khương Yên vẫn là gật đầu "Đúng vậy! Thích còn không phải nên nói ra hay sao?"
Hoắc Đình Diễm trầm mặc một lát, thấp giọng nói "Cậu nói rất đúng, tiếp tục đi"
"Tiếp tục cái gì?"
Hoắc Đình Diễm lời ít ý nhiều nói hai chữ "Thổ lộ"
Khương Yên "???"
= = =
Tác giả có lời muốn nói: ai nói tuyến tình cảm không có tiến triển gì???? Ai?????
Ô ô ô Diễm ca manh muốn mệnh, tiểu Yên Yên còn có thể sống sao?
Editor có lời muốn nói: Năm mới vui vẻ, các tiểu tiên nữ mau mừng tuổi cho tôi chút sao đi >