Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Kiều Ngọt Hệ Hàng Ngày

chương 55

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biên tập: Cải

Hai người liếc nhau, Hoắc Đình Diễm dừng một chút nhưng thật ra cũng không có cùng cô so đo.

Rốt cuộc thì có so đo cũng không được gì.

Hoắc Đình Diễm đem trái cây cho cô, nhìn vào bên trong "Ăn xong rồi?"

"Không" Khương Yên ngượng ngùng nói "Người ta vừa mới giao cơm hộp đến"

Cô còn chưa có động đâu, đồ ăn nào có quan trọng được như idol!

Một chút cũng không có!

Anh gật đầu, vừa định nói gì đó liền nghe được thanh âm phát ra từ TV thay đổi thành giọng của chính mình.

Giọng nói kia.... Quá mức quen tai.

Khương Yên "....."

QAQ cô hoàn toàn không biết nên dùng ánh mắt gì đi xem Hoắc Đình Diễm, có chút 囧

Hoắc Đình Diễm ho nhẹ, cười nhìn Khương Yên "Thích chương trình này đến vậy?"

Khương Yên cũng da mặt dày, nhìn anh nói "Là chương trình có cậu tham gia"

Cho nên cô mới thích.

Hơn nữa từ góc độ nào đó mà nói, cô xác xác thật thật thích chương trình mà Hoắc Đình Diễm tham gia, thực chân thật cũng có thể khiến người ta xem mà hiểu thêm nhiều điều về anh.

Khương Yên cầm trái cây, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh, thực chân thành nói "Tớ thích nhìn thấy cậu trên TV"

Hoắc Đình Diễm hơi dừng, thanh âm nói chuyện có chút biến hóa

"Được"

"Cái gì?"

Khương Yên nghe không hiểu

Hoắc Đình Diễm rũ mi, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô trong giây lát mới chuyển đề tài "Cậu ăn đi, tôi đi về đây"

"Được"

Thẳng đến khi Hoắc Đình Diễm đi rồi, Khương Yên cũng không suy nghĩ cẩn thận xem cái từ "Được" kia có ý gì.

Đến rất nhiều năm sau đó, Khương Yên mới ở một cái phỏng vấn mà hiểu ra tầng hàm nghĩa ẩn ở phía dưới.

.....

Buổi sáng hôm sau, Hoắc Đình Diễm 5 giờ liền đi.

Mà Khương Yên còn ở trên giường ngủ say, cô hôm qua thức khuya chỉnh sửa cắt nối biên tập, thuận tiện lướt một vòng weibo.

Rốt cuộc thì cũng bắt đầu nghỉ đông, có thể thả lỏng mấy ngày.

Thời điểm Khương Yên tỉnh dậy đã là 10 giờ sáng, cô theo bản năng nhìn di động, trừ bỏ thông báo từ trên nhóm chat còn có tin nhắn của Hoắc Đình Diễm gửi đến lúc hơn 5 giờ.

Chỉ có hai chữ: Đi rồi.

Nhưng chỉ hai chữ như vậy cũng đủ làm cho Khương Yên cảm thấy vui vẻ.

Cô cao hứng phấn chấn chạy xuống dưới lầu, mới vừa xuồng lầu nhìn thấy người trong phòng khách, Khương Yên sửng sốt, kinh ngạc tột độ "Mẹ?"

Dưới phòng khách có một người đang ngồi, trước mặt là vali mở tung.

Khương Yên khó tin nhìn bà "Mẹ như thế nào đã trở lại?"

Mẹ Khương bị thanh âm bất thình lình vang lên làm hoảng sợ, quay đầu nhìn cô một lát, lãnh đạm "ừ" một tiếng "Chuyến du lịch vừa mới kết thúc"

Khương Yên cong cong khóe miệng, nhìn bà cười "À"

Mẹ Khương "...."

Bà dời mắt đi không phản ứng Khương Yên.

Sau khi thu thập xong hành lý, mẹ Khương đi vào bếp, sau khi trở lại mới xem cô "Sao tủ lạnh lại không có chút đồ ăn nào vậy?"

Khương Yên sửng sốt, hậu tri hậu giác nói "Con ngày hôm qua mới vừa về nhà...."

Còn chưa có kịp đến siêu thị mua, vốn là ngày hôm qua sau khi về liền định đi nhưng mà bị Khương An Quốc phá hủy tâm tình, làm cho Khương Yên hoàn toàn mất hứng, nằm trên giường ngủ đến 7 giờ mới tỉnh lại, sau lại bởi vì trời lạnh liền không đi ra ngoài.

Mẹ Khương gật đầu, lãnh đạm "ừ" một tiếng "Vậy con tự mình tìm đồ ăn, gọi cơm hộp đi."

Khương Yên "...." Cô giật mình giây lát, hậu tri hậu giác "a" một tiếng "Mẹ có chút việc cần phải đi ra ngoài"

Thẳng đến sau khi người rời đi, Khương Yên mới không tiếng động mà cong cong khóe miệng.

Khương Yên ngâm nga tiểu khúc đi vào phòng bếp, tìm qua một lượt xác thật không tìm thấy đồ ăn mới dọn dẹp một chút, chuẩn bị đi siêu thị mua đồ, ít nhất mấy ngày nay cô còn muốn ăn, mẹ Khương không biết ở nhà bao lâu cho nên cô cũng mua nhiều chút, như vậy trong nhà mới có thêm chút hơi người.

.....

Chẳng qua, Khương Yên không nghĩ tới, vừa ra khỏi cửa liền đụng phải hàng xóm cách vách.

Cô nhìn thấy hàng xóm cách vách, hàng xóm cách vách tự nhiên cũng nhìn thấy cô.

Hai người liếc nhìn nhau, Khương Yên hậu tri hậu giác nghĩ tới người trước mặt là ai, cô sửng sốt, đè nặng trái tim đang nhảy loạn, lễ phép chào "Chào dì"

Mẹ Hoắc tò mò nhìn cô, chỉ chớp mắt liền thu lại cảm xúc trong mắt, bà cười ôn hòa, nhìn qua đặc biệt ưu nhã "Chào cháu"

Bà nhìn Khương Yên cười hỏi "Cháu đang chuẩn bị đi đâu à?"

Khương Yên thành thành thật thật trả lời "Vâng, cháu chuẩn bị đi siêu thị mua chút đồ vật"

Nghe vậy, mẹ Hoắc có chút kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều.

"Đi đi" mẹ Hoắc cười "Chú ý an toàn"

"Vâng" Khương Yên phi thường ngoan ngoãn nói "Tạm biệt dì"

Thẳng đến khi không nhìn thấy mẹ Hoắc nữa, cô mới nhịn không được mà a a hai tiếng, biểu tình trên mặt hoàn toàn mất khống chế.

Má ơi, cô gặp mẹ Hoắc Đình Diễm, mẹ ruột!

Trước kia thời điểm cô truy Hoắc Đình Diễm liền biết mẹ của anh trông như thế nào, tuy rằng cha của Hoắc Đình Diễm chưa từng xuất hiện nhưng mẹ lại xuất hiện rất nhiều lần, cũng bị phóng viên chụp được, cho nên cô nhớ rõ diện mạo của mẹ Hoắc Đình Diễm.

Thời điểm vừa mới nhìn thấy, Khương Yên thiếu chút nữa hét lên.

Còn may, còn may.... Tâm lý của cô là của người trưởng thành, không dễ dàng biểu lộ cảm xúc ra ngoài.

Anh anh anh... mẹ Hoắc Đình Diễm thật là đẹp, nói chuyện thật ôn nhu, trách không được có thể sinh ra người con ưu tú như Hoắc Đình Diễm. Nghĩ đến đây, Khương Yên đối với idol dường như càng thêm yêu thích!!!

Bất quá....

Khương Yên theo bản năng nghĩ đến một việc.

Ngày hôm qua Hoắc Đình Diễm không phải nói anh cùng ba mẹ đều có việc đi ra ngoài sao? Như thế nào lại không đi nữa?

Khương Yên hồ nghi nghĩ, nghĩ nửa ngày cũng không ra liền đơn giản từ bỏ, không nghĩ nữa.

Khương Yên ở siêu thị mua rau dưa cùng trái cây trở về hà, lại mua chút đồ ăn vặt, cô tay xách nách mang nhưng hề cảm thấy mệt.

Buổi tối, mẹ Khương ngoài ý muốn trở lại.

Quan hệ mẹ con hai người tuy rằng lãnh đạm, nói chuyện cũng ít nhưng vẫn cùng nhau ngồi ăn cơm chiều.

Làm Khương Yên ngoài ý muốn chính là, mấy ngày kế tiếp mẹ Khương cũng không đi, vẫn luôn ở nhà.

Thẳng đến một tuần sau mẹ Khương mới gọi cô lại.

"Khương Yên"

"Mẹ" Tay Khương Yên cầm hồ lô ngào đường vừa mới mua ở bên ngoài về, ngước mắt nhìn mẹ Khương.

Mẹ Khương nhìn hồ lô ngào đường trong tay cô, cũng không nói gì, trầm mặc một lát nói "Mẹ trước đó đã nhận lời một người bạn cùng nhau đi chơi"

Nghe vậy, Khương Yên nháy mắt đã hiểu.

Cô "a" một tiếng, tính tính thời gian "Vâng, vậy mẹ cứ đi đi" Hai mắt cô cong cong cười, nhìn qua không có quá buồn rầu "Vậy đến tết mẹ có trở về không?"

Mẹ Khương suy nghĩ giây lát nói "Còn phải xem tình hình, có thể về liền về"

Khương Yên "a" một tiếng "Vâng"

Cô cười nói "Con đã lớn rồi, mẹ cứ an tâm đi đi"

"Ừ"

Hai mẹ con ít khi nói chuyện, thái độ lần này của mẹ Khương đối với cô còn không tính là quá tồi, tuy rằng lãnh đạm nhưng cũng không quá lạnh lùng. Việc này đối với Khương Yên mà nói, đã đủ rồi, ít nhất không phải là mọi chuyện đang chậm rãi thay đổi hay sao?

Loại chuyện này không thể sốt ruột, phải từ từ.

Không bao lâu sau, mẹ Khương liền đi, ngôi nhà to như vậy chỉ còn lại một người là cô.

Khương Yên ở trong phòng nằm một hồi, cảm thụ được sự trống trải, lập tức lôi điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hoắc Đình Diễm, biểu đạt một chút nguyện vọng muốn đi thăm ban của mình!

Mấy ngày nay mẹ Khương ở nhà, Khương Yên cũng không có lý do gì để cùng Hoắc Đình Diễm nói chuyện phiếm, cho nên tự nhiên mà vậy..... Hai người không sai biệt lắm đã gần một tuần không có liên lạc, mấy ngày nay Khương Yên toàn bộ đều dựa vào ảnh chụp trên mạng để vơi bớt nỗi nhớ của mình đối với idol.

.....

Thời điểm Hoắc Đình Diễm nhìn thấy tin nhắn kia thì đã khuya, suất diễn của anh hôm nay là ở trong trường học, có không ít phân cảnh.

Cho nên mỗi một phân cảnh đều yêu cầu tốt nhất.

Hoắc Đình Diễm đối với diễn kịch chưa tiếp xúc nhiều lắm nhưng cũng vừa đủ, khi còn nhỏ còn không ít lần làm khách mời cho phim ngắn, chẳng qua chuyện này ít người biết mà thôi.

Mà Hoắc Đình Diễm sở dĩ nhận những vai diễn kia, đều bởi vì quan hệ người trong nhà.

Mấy ngày nay anh tương đối bận rộn, kỳ nghỉ đông không dài nhưng vai phụ này khá quan trọng, cho nên còn phải quay hơn hai mươi ngày nữa, nhưng là đóng phim không thể cả ngày đều chủ quay mình anh, cho nên đến hậu kỳ cần phải có một đoạn thời gian giả, hoặc là tiến triển nhanh.

Vì mau chóng nhập vai, anh mấy ngày nay đều đem chính mình coi như vai phụ.

Mới vừa từ vai diễn bứt ra, Giang Bạch liền cầm điện thoại của anh tới, buồn cười nói "Khương Yên gửi tin nhắn cho cậu, tôi chưa có đọc qua"

Anh liền nhìn đến thông báo người gửi.

Hoắc Đình Diễm ngẩn ra, duỗi tay nhận lấy "Cảm ơn Giang ca"

Giang Bạch nhẹ cười, liếc nhìn anh "Đạo diễn nói cậu nghỉ ngơi hai mươi phút, cậu qua bên kia ngồi một chút đi, tôi đi lấy nước ấm cho cậu"

"Được"

Hoắc Đình Diễm không có trợ lý nào khác, chỉ có một mình Giang Bạch, cho nên những sự tình vụn vặt trên cơ bản đều là Giang Bạch thay anh làm, đến nỗi người đại diện Trần Kiều, ngoại trừ hôm đầu tiến tổ đến nhìn anh một lần thì chưa từng thấy bóng dáng.

Nơi đóng phim của bọn họ cũng không tính là rất xa,đi máy bay chỉ mất tầm hai tiếng đồng hồ.

Anh cúi đầu nhìn tin nhắn Khương Yên gửi đến, thực uyển chuyển hỏi anh xem mình có thể tới thăm ban hay không.

Hoắc Đình Diễm suy nghĩ một lát, nhắn lại: Ở nhà nhàm chán?

Khương Yên: Cực kỳ nhàm chán!

Hoắc Đình Diễm: Học bài?

Khương Yên: Tớ đem mấy cuốn sách lớp mười hai cậu tặng làm khá nhiều, cậu nếu không tin đến lúc đó có thể kiểm tra nha!

Hoắc Đình Diễm bật cười, nhận lấy ly nước Giang Bạch đưa cho nhấp một ngụm, nhắn lại: Định thời gian rồi nói cho tôi, tôi nói Giang Bạch đến đón cậu.

Thời điểm Khương Yên nhìn thấy tin nhắn này, ở trên sô pha kích động lăn hai vòng, mới cầm điện thoại lên hung hăng hôn hai cái thật kêu!

Thực kích động! Thực hưng phấn!

Thậm chí Khương Yên còn lên rình coi fan club một chút, bên trong có fan hâm mộ mấy hôm trước đi thăm ban, bất quá chỉ được nhìn Hoắc Đình Diễm ở khoảng cách xa.

Nhưng mặc dù vậy, mọi người đều cao hứng muốn hỏng.

Khương Yên suy nghĩ giây lát, lại một lần nữa đóng trang web. Cô quyết định, chính mình nếu có thể tới tuyến đầu, nhất định nhất định phải thay các fan tranh thủ một chút phúc lợi!

Động tác Khương Yên thực mau, sau khi nhận được câu trả lời của Hoắc Đình Diễm liền lập tức đi đặt vé máy bay, thậm chí còn đặt xong luôn cả phòng khách sạn. Ở cùng khách sạn với Hoắc Đình Diễm, tuy rằng giá cả có chút cao nhưng Khương Yên gần đây mới kiếm được một chút tiền, có thể chi trả được.

Cô ở trên mạng đăng tải ca khúc, dường như có rất nhiều người cảm thấy hứng thú, hơn nữa Khổng Hâm còn giới thiệu cho cô vài người, Khương Yên đem ca khúc mình sáng tác bán đi, nhận được không ít tiền.

Trước mắt cô còn chưa định chỉ viết riêng ca khúc cho Hoắc Đình Diễm, Khương Yên hiện tại cần phải kiếm tiền, mở ra danh khí cho bản thân.

Cô biết bản thân tại phương diện này là có thiên phú, có đôi khi không có ý tưởng lớn nhưng không bao lâu sau linh cảm liền xuất hiện, cho nên cô cần hảo hảo tận dụng, trong tương lai chờ đến khi Hoắc Đình Diễm nổi tiếng, chờ đến khi mình có đủ danh khí, cô liền viết ca khúc cho Hoắc Đình Diễm, chỉ viết ca khúc cho mình anh.

Chỉ cần anh yêu cầu, vô luận có khó đến mấy, Khương Yên đều sẽ viết cho anh!

Đây là chấp niệm của cô, cô vì nó mà nỗ lực.

.....

Mùa đông phía nam so với phía bắc lạnh hơn một chút.

Khương Yên vừa xuống sân bay liền cảm nhận được một trận gió lạnh thổi qua, chỗ Hoắc Đình Diễm đóng phim chính là "nhà cũ" của cô, là thành phố lần trước cô gặp được anh cùng Giang Bạch.

Sau khi xuống máy bay, Khương Yên cũng không vội gọi điện cho Giang Bạch, cô sợ chậm trễ Hoắc Đình Diễm, chính mình quen cửa quen nẻo gọi taxi đến chỗ Hoắc Đình Diễm đóng phim.

Bởi vì là phim hiện đại, Hoắc Đình Diễm bọn họ không có nơi quay phim cố định, địa phương hay quay nhất chính là trường học, mà sắp tới, Hoắc Đình Diễm chủ yếu là quay ở đó.

Khương Yên có kinh nghiệm thăm ban cho nên thật nhanh liền đến được đó.

Thời điểm cô tìm được đoàn làm phim, bên trong còn đang bận rộn đóng phim. Xung quanh còn có không ít fan, cô nhìn một vòng, thấy được khoảng năm sáu fan của Hoắc Đình Diễm, còn lại đều là fan của hai diễn viên chính. Hai diễn viên chính là diễn viên tuyến đầu, fan tự nhiên nhiều.

Khương Yên suy nghĩ giây lát, còn chưa kịp làm gì đột nhiên đã nghe thấy có người gọi mình.

"Yên Yên?"

Khương Yên sửng sốt, quay đầu nhìn về phía người nọ.

Là Tiểu Điềm Điềm, là fan hâm mộ lần trước gặp được ở đêm tiệc giao thừa.

Tiểu Điềm Điềm vừa nhìn thấy chính diện mặt cô liền kinh ngạc hô lên "Oa, thật là cô nha!!" Cô ấy kích động nói "Thời điểm tôi ở bên kia nhìn thấy cô còn tưởng mình nhìn nhầm rồi!"

Đôi mắt cô ấy sáng rực nhìn Khương Yên, kích động không thôi "Cô cũng là đến xem Hoắc Đình Diễm sao?"

Khương Yên bật cười, cong cong khóe miệng đáp "Đúng vậy, các cô đến đây lâu chưa?"

Tiểu Điềm Điềm chỉ chỉ "Bọn tôi đến đây đã hơn hai tiếng rồi, vừa mới nhìn thấy A Diễm, hôm nay cậu ấy có suất diễn ngoài trời, mặc đồng phục từ bên ngoài trèo tường đi vào, thật soái a!"

Khương Yên "...."

Trèo tường cũng rất tuấn tú sao?

Quả nhiên không hổ là con trai cưng của ta! Anh anh anh! Cô cũng muốn nhìn cảnh con trai trèo tường.

"Đã quay xong rồi?" Khương Yên tiếc nuối hỏi.

Tiểu Điềm Điềm gật đầu "Tay chân ca ca thật linh hoạt, lập tức liền có thể trèo lên, quay hai lần liền đạt"

Khương Yên "...."

A a a a, cô cũng muốn nhìn.

Tiểu Điềm Điềm nhìn vẻ mặt tiếc nuối của cô, vỗ vỗ bả vai cô tỏ vẻ an ủi "Không sao, về sau có thể nhìn ở trên TV mà"

Nghe vậy, Khương Yên sống không còn gì luyến tiếc gật đầu.

Tiểu Điềm Điềm còn muốn nói gì đó, điện thoại của Khương Yên đột nhiên rung lên.

Bởi vì trong trường còn đang quay phim cho nên không cho phép fan đi vào nhưng đứng ở trước cổng lớn mơ hồ có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của người bên trong.

Khương Yên nhìn thông báo trên điện thoại, chỉ chỉ "Tôi đi nghe điện thoại một chút"

"Đi đi, đi đi"

Tiểu Điềm Điềm chạy đi cùng bạn mình hội hợp, cách chỗ Khương Yên không xa.

Khương Yên cầm lấy điện thoại, tim đập có chút nhanh, cũng có chút chột dạ "Alo"

Hoắc Đình Diễm vừa mới quay xong một phân đoạn, cầm lấy di động đi ra ngoài, muốn đi đến một bên lấy đồ, mà cái vị trí kia vừa lúc đối diện với cổng lớn.

Anh vừa đi qua, fan ngoài cửa liền bắt đầu thét chói tai.

" A a a a a, A Diễm thật đẹp trai!!! A Diễm là đang gọi điện thoại cho ai vậy a!"

Khương Yên "...."

Hoắc Đình Diễm "....."

Anh dừng một chút, nhướng mày nhìn ra bên ngoài "Cậu tới rồi?"

Khương Yên sống không còn gì luyến tiếc "ừ" một tiếng "Ở bên ngoài cổng trường"

Hoắc Đình Diễm buồn cười, cong cong khóe môi "Sao không nói trước với tôi một tiếng?"

Nghe vậy, Khương Yên nhỏ giọng nói "Muốn cho cậu một kinh hỉ a"

Hoắc Đình Diễm "...."

Anh cố nhịn cười, hơi cong môi.

Nụ cười này bị fan bên ngoài thấy được, lại bắt đầu điên cuồng thét chói tai.

"A a a a, A Diễm cười!"

"Má ơi, A Diễm rốt cuộc là đang gọi điện cho ai vậy, vì sao lại cười vui vẻ đến vậy!"

"Khẳng định là người trong nhà!"

.....

Khương Yên "...."

Được rồi, cô ở một mức độ nào đó cũng coi như là người trong nhà, fan mẹ ruột nha.

Hoắc Đình Diễm rất là bất đắc dĩ "Có muốn vào không?

Khương Yên tròng mắt xoay chuyển, không xác định nói "Ngoài cửa có rất nhiều fan, tớ sợ...."

Cô xác xác thật thật là muốn vào xem Hoắc Đình Diễm đóng phim, đây chính là lần đầu tiên có thể như vậy gần gũi tiếp xúc với công việc của anh a! Ai mà không muốn chứ!

Khương Yên ngàn dặm xa xôi tới đây còn không phải vì cái này sao!

Cô ngước mắt nhìn mấy fan nhỏ kích động cách đó không xa, mấy lời trong miệng các cô Khương Yên cũng nghe thấy được, cô nghĩ nghĩ hướng bên cạnh đi qua, đứng ở trên một tảng đá lớn, ở trên cao nhón người nhìn tình huống bên trong.

Cô vừa mới nhón người, như là có ăn ý cùng người đang đứng ở bên trong tường cùng chính mình gọi điện thoại nhìn nhau.

Hai người sửng sốt.

Fan ở ngoài cổng.

"A a a a, ca ca, nhìn chúng em này!"

"Ca ca có phải hay không đang nhìn về hướng này!"

"Chính là ca ca vì sao vẫn còn gọi điện thoại a!"

"Anh anh anh, thật muốn trở thành người ở đầu dây bên kia!"

"Nói không chừng chính là mẹ của ca ca a!"

.....

Khương- không thể hiểu được tự dưng được lên chức mẹ- Yên ho khẽ "Tớ đi vào kiểu gì?"

Hoắc Đình Diễm suy nghĩ một lát "Trường học này có cửa sau, tôi bảo Giang Bạch qua đón cậu?"

Khương Yên "Tớ có ý này, không biết có được hay không?"

"Ý gì?"

Khương Yên theo bản năng nghĩ đến hình ảnh Tiểu Điềm Điềm vừa mới nói, Hoắc Đình Diễm nhảy tường a, khẳng định là mười phần cảm giác thiếu niên, đặc biệt bắt mắt, nụ cười trên mặt khẳng định mang theo điểm đắc ý, đôi mắt tràn đầy ý cười. Cô thích nhất Hoắc Đình Diễm khí phách hăng hái, anh lúc ấy thực cuốn hút, chọc người yêu thích.

Khương Yên chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng kia liền cảm thấy tim đập có chút không chịu khống chế.

Cô nghĩ nghĩ, to gan lớn mật nói "Cậu chút nữa còn phải tiếp tục quay phim sao?"

Hoắc Đình Diễm "?"

Anh nghĩ nghĩ "Còn có hai phân đoạn nữa, nửa tiếng nữa quay"

Khương Yên "a" một tiếng "Cậu vừa rồi có phải có cảnh quay trèo tường không?"

Hoắc Đình Diễm "...."

Anh trầm mặc một lát, đột nhiên ý thức được Khương Yên đang nghĩ cái gì, cố nhịn cười, giọng nói mang theo chút sủng nịnh hỏi cô "Cậu muốn nhìn cảnh tôi trèo tường?"

Khương Yên ngon lành "ừ" một tiếng, che lại điện thoại, nhỏ giọng nói "Tớ cũng muốn trèo tường đi vào"

Cô đè nặng thanh âm "Nhưng mà không biết trèo tường"

Hoắc Đình Diễm hiểu, dụ cô nói tiếp "Sau đó thì sao?"

Khương Yên không nói nữa.

Hoắc Đình Diễm cười, giọng nói truyền đến từ đầu dây bên kia làm Khương Yên tê tê dại dại, hai tai đỏ ửng, một khắc này cô thật cảm thấy mình dường như..... càng ngày càng thích đứa "con trai" này.

"Khương Yên, cậu không nói ra tôi cũng không biết biết cậu muốn cái gì"

Khương Yên "..... Tớ muốn cậu dạy tớ trèo tường, cậu làm mẫu cho tớ xem một chút được không?"

Cô nghĩ nghĩ, vội vàng bổ sung "Nếu không được cũng không sao!"

Cô có thể hiểu được, rốt cuộc chính mình muốn "con trai" biểu diễn trèo tường.... Hành động này, người bình thường hẳn sẽ không làm.

Kỳ thật Khương Yên chính là muốn nhìn Hoắc Đình Diễm trèo tường nhưng lại ngượng ngùng nói ra! Cô nếu như nói ra, không biết Hoắc Đình Diễm sẽ nghĩ mình như thế nào!

Đây rốt cuộc là loại fan gì a, thế nhưng lại muốn xem idol trèo tường!

Khương Yên chỉ cần nghĩ đến đây liền có chút ngượng ngùng.

Hoắc Đình Diễm bên kia trầm mặc hồi lâu, cũng không nói gì.

Khương Yên trong lòng bồn chồn, nghĩ thầm khẳng định sẽ bị cự tuyệt nhưng thân là bạn học Hoắc Đình Diễm có khả năng ngượng ngùng trực tiếp cự tuyệt, phỏng chừng đang suy nghĩ nên lấy cớ như thế nào.

Thiện nhân giao chiến, Khương Yên tự mình từ bỏ "Tớ chỉ là thuận miệng...." Đùa một chút mấy chữ này còn chưa nói ra, đầu dây bên kia đã chuyền đến giọng nói tràn đầy ý cười "Được"

Anh nói "Cậu qua đây, tôi dạy cậu"

= = =

Editor có lời muốn nói:

Fan hâm mộ ngoài cổng: Giận tím người

Nghe bà tác giả nói chương sau nhiều đường:))

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio