Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y

chương 84: 84: chương 383

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ sân bay đi ra, Tiểu Thiên Tài còn có chút hưng phấn.

Đây là lần đầu tiên cậu ngồi máy bay.

Tô mẫu biết hôm nay con gái trở về, sớm đã bảo tài xế trong nhà chờ ở bên ngoài sân bay.

Lúc trở lại Tô gia đã là buổi chiều.

Biết Tô Từ muốn về, hơn nữa còn mang theo một đứa bé, cho nên Tô mẫu cố ý từ bệnh viện trở lại gấp, trên người Tô phụ còn thương tích, tạm thời chưa thể xuất viện.

Rất nhanh, xe đã tiến vào Tô gia.

Tô Từ thấy bên cạnh mình khuôn mặt của Tiểu Thiên Tài đang căng chặt, tay nhỏ nắm chặt theo bản năng, hiển nhiên là rất khẩn trương.

Cô sờ đầu em ấy: "Không cần sợ hãi, người nhà chị đều sẽ thích Tiểu Thiên Tài."

Tiểu Thiên Tài gật đầu, nhưng hai đầu lông mày nhỏ vẫn nhíu chặt như cũ, không có thả lỏng.

Xuống xe, Tô Từ nắm tay Tiểu Thiên Tài đi vào nhà.

Tô mẫu đã chờ ở phòng khách.

Thấy con gái trở về, bà lập tức nở nụ cười, lập tức bảo người chuẩn bị thức ăn cho con gái.

"Hai ngày trước con đi vội vàng như vậy, mẹ vẫn luôn rất lo lắng cho con.

Lần sau con ra ngoài nhớ mang theo vệ sĩ." Tô mẫu nhớ nhung mà ôm con gái mình.

"Vâng, con đều nghe mẹ." Tô Từ cười nói, cô liếc nhìn tiểu Tô Ninh đang ngồi bên cạnh Tô mẫu, cô cố ý hỏi mẹ: "Mấy ngày không gặp, không biết tiểu Tô Ninh có nhớ chị gái hay không."

"Có nhớ chị ạ." Tiểu Tô Ninh lập tức từ bên cạnh Tô mẫu nhô đầu ra, nãi thanh nãi khí nói: "Ninh Ninh siêu cấp nhớ chị."

Tô Từ nhìn bụng nhỏ đang ưỡn lên của em trai mình, cười nói: "Có phải Ninh Ninh lại mập lên hay không?" Ngũ quan của Tiểu Tô Ninh tinh xảo, không có trở ngại người em ấy đầy thịt, vẫn rất đáng yêu dễ thương.

"Mẹ nói Ninh Ninh nhiều thịt sẽ đẹp." Tiểu Tô Ninh có chút kiêu ngạo.

Tô Từ duỗi tay qua nhéo khuôn mặt em ấy.

Sau đó kéo Tiểu Thiên Tài bên cạnh qua: "Mẹ, em ấy tên là Chân Thiên Tài, chính đứa bé mà con đã nói với mẹ trong điện thoại."

Tính tình Tô mẫu kiều mềm thiện lương, hơn nữa còn luôn luôn làm việc thiện.

Ở trong điện thoại bà đã nghe con gái nói qua chuyện của đứa nhỏ này, trong lòng đối với đứa nhỏ này cũng rất đồng tình.

Hiện tại khi thấy cậu bé mi thanh mục tú, lớn lên đoan chính, còn ngoan ngoãn, bà là người làm mẹ, không nhìn nổi một đứa bé nhỏ như vậy mà lại đáng thương như vậy.

Trên mặt bà tươi cười khoan dung thân cận: "Cháu tên là Chân Thiên Tài đúng không."

Tiểu Thiên Tài vẫn như cũ có chút khẩn trương: "Chào dì Tô ạ."

Tô mẫu sờ đầu của em ấy, cười nói: "Không cần sợ hãi, về sau nơi này chính là nhà của cháu."

Tiểu Tô Ninh ở bên cạnh nhô đầu ra nhìn vị anh trai xa lạ này.

"Thằng bé tên là Tô Ninh, nhỏ hơn cháu, là em trai, dì tin rằng các cháu có thể trở thành anh em tốt, bạn tốt." Tô mẫu không có miễn cưỡng đứa bé kêu mình là mẹ, bà cũng sẽ không ép đứa bé đổi một tên khác.

Chờ cậu bé lớn hơn một chút, hiểu chuyện, lại để cậu bé tự lựa chọn.

"Chào em trai Tô Ninh, anh tên là Chân Thiên Tài." Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Thiên Tài nghiêm trang, một đôi mắt to nghiêm túc mà nhìn tiểu Tô Ninh.

Cậu muốn cười một cái với em trai Tô Ninh, nhưng cậu cười không nổi, em trai Tô Ninh có thể sẽ không thích cậu hay không?

Tiểu Tô Ninh nhìn anh trai xa lạ, em ấy có chút thẹn thùng, nhưng vẫn là rất dũng cảm mà lên tiếng: "Chào anh trai ạ."

Tiểu Tô Ninh chỉ có ba tuổi, trong nhà anh trai Tô Trí Viễn và chị gái Tô Từ đều lớn hơn nhiều so với cậu, nên không thể chơi cùng cậu, Tô mẫu có đôi khi không rảnh, trong nhà chỉ còn lại người hầu chăm sóc tiểu Tô Ninh, trên thực tế cậu rất tịch mịch.

Hiện tại có thêm một đứa trẻ tuổi tác không sai biệt lắm, đối với tiểu Tô Ninh mà nói là một chuyện cao hứng.

Tiểu Tô Ninh móc ra pudding mà mình thích nhất đưa cho Tiểu Thiên Tài: "Anh trai ăn."

Lần đầu tiên Tiểu Thiên Tài nhận được quà từ một cậu bé, mắt to đen bóng của cậu thất thố mà nhìn về phía Tô Từ.

"Nhận đi, em trai thích em đấy."

Hai mắt Tiểu Thiên Tài sáng ngời, em ấy duỗi tay nhỏ qua, thẹn thùng mà nhận lấy pudding tiểu Tô Ninh cho mình: "Cảm ơn."

Cảm tình của những đứa bé rất hồn nhiên, một lát liền thân quen, Tô mẫu bảo người hầu mang hai đứa nhỏ đi chơi.

Bà hỏi con gái: "Từ Từ, cha con nói chờ cha xuất viện, chúng ta lại đi xem Lục Chiết.

Cậu ấy không chỉ chiếu cố con, mà còn cứu mẹ và cha của con, là đại ân nhân của Tô gia chúng ta, chúng ta muốn tới cửa để cảm tạ cậu ấy thật tốt.

Nhà cậu ấy có còn ai không? Con đối với cậu ấy tương đối quen thuộc, con cảm thấy chúng ta hẳn nên chuẩn bị lễ vật gì đưa qua?"

"Trước kia Lục Chiết được một nhà nhận nuôi, nhưng sau đó anh ấy lại bị người nhà đó đuổi ra ngoài, cho nên nhà anh ấy không còn ai, chỉ có mình anh ấy." Tô Từ nhớ lại một chút Lục Chiết thích cái gì, lại phát hiện, hắn hình như không có gì đặc biệt yêu thích.

Trừ bỏ máy tính, hắn đối với cái gì cũng đều là bộ dáng nhàn nhạt, ngay cả thịnh thế mỹ nhan như cô đong đưa trước mặt hắn, hắn đều có thể làm như không thấy.

Hơn nữa tự chủ của Lục Chiết mạnh đến đáng sợ, cũng chỉ có cô dùng sức câu hắn, hắn mới có thể mất khống chế.

Tô Từ nghĩ, Lục Chiết đối với những cái khác không thèm để ý nhiều, chỉ đối với cô là mất khống chế, cái này có thể tính, là Lục Chiết thích chỉ có cô hay không?

Ý nghĩ như vậy vừa mới hiện ra, hai mắt Tô Từ sáng lên, đắc ý lại có chút vui vẻ.

Cho dù đã nghe nói qua thân thế của thiếu niên Lục Chiết này không tốt, nhưng lại lần nữa biết được từ trong miệng con gái mình, Tô mẫu đối với Lục Chiết đồng tình lại sâu thêm vài phần.

Bà nói cho con gái: "Mẹ cùng cha con đã thương lượng qua, đến lúc đó nếu Lục Chiết nguyện ý, chúng ta có thể vì cậu ấy mà cung cấp đoàn đội chữa bệnh, giúp cậu ấy tìm chuyên gia trị liệu cho bệnh ALS của cậu ấy.

Hơn nữa, chúng ta còn có thể giúp cậu ấy tìm cha mẹ thân sinh của mình."

Tìm bác sĩ trị liệu tốt nhất?

Cái này đối với Lục Chiết cũng vô dụng, nhiều nhất chính là có thể giúp sinh mệnh của hắn kéo thêm mấy năm.

Còn không bằng để Lục Chiết cùng cô hôn nhiều thêm vài cái, ăn nhiều kẹo bông gòn kim sắc một chút.

Cô không có nghe Lục Chiết nhắc tới chuyện muốn tìm cha mẹ thân sinh.

Trong mắt cô, có thể ném con trai đến cô nhi viện, cha mẹ nhẫn tâm như vậy mà tìm trở về, lại còn có thể thế nào?

Tô Từ nói: "Còn mấy ngày nữa anh ấy phải tới thành phố B, đến lúc đó lại hỏi ý của anh ấy một chút."

"Cậu ấy muốn lại đây?" Tô mẫu có chút kinh ngạc, bà nhớ rõ thiếu niên kia sống ở thành phố D.

Tô Từ gật đầu: "Đúng vậy, anh ấy muốn ghi danh đại học B, con chuẩn bị cùng anh ấy học cùng trường đại học."

Tô mẫu biết rõ tính cách của con gái mình, bà dễ dàng nghe ra trong giọng nói của con bé có vui vẻ.

Trước kia, con gái bà cố ý chạy về thành phố D đi tìm Lục Chiết đúng không? Lúc này, mạc danh bà lại cảm thấy cũng là vì Lục Chiết con bé mới chạy tới thành phố D.

Trong lòng Tô mẫu có chút ý tưởng: "Từ Từ, con thích thiếu niên Lục Chiết này sao?" Cho tới nay, bà cùng con gái mình là không gì không thể nói.

Nhưng bà cảm thấy đến con trai nhỏ của Hà gia con gái bà cũng không thích, hẳn là sẽ không thích Lục Chiết.

Tô Từ chớp mắt, trả lời đến bằng phẳng: "Thích ạ." Trước kia thân cận Lục Chiết chỉ là vì cô muốn duy trì hình người, chậm rãi, cô liền nổi lên tâm tư muốn chiếm hữu Lục Chiết.

Cho dù trước kia cô không nói qua luyến ái, cô cũng biết loại cảm giác này gọi là thích.

Cô thích Lục Chiết, mới có thể thời thời khắc khắc mà muốn hôn hắn, mới có thể muốn dính lấy hắn, mới có thể lo lắng trong tụ hội sẽ có nữ sinh khác thổ lộ với hắn, lập tức đáp máy bay đi qua tìm hắn.

Cô thích Lục Chiết, Lục Chiết là của cô.

Nghe vậy, Tô mẫu nhíu mày theo bản năng.

Bà biết con gái được thiếu niên Lục Chiết chiếu cố một đoạn thời gian, hoặc là con gái có thể nhẫm lẫn cảm tạ thành thích.

Bà lại hỏi lần nữa: "Từ Từ, kiểu thích mà mẹ hỏi con không phải là kiểu thích đối với người nhà, cũng không phải đối với bạn bè."

Con gái luôn luôn cao ngạo, nam sinh trong trường học một cái con bé cũng đều chướng mắt.

Ngay cả con trai nhỏ của Hà gia, con bé cũng không thích.

Bà cảm thấy con gái mình có lẽ tình căn còn chưa thông suốt.

"Mẹ, con thích Lục Chiết." Tô Từ nói rất nghiêm túc.

Chưa bao giờ cô nghĩ tới việc muốn che giấu hoặc che lấp bản thân thích Lục Chiết, Lục Chiết lại không phải người không ai nhận, cô thích hắn liền hào phóng thừa nhận.

Nghe được lời con gái mình nói, trong lòng Tô mẫu "Lộp bộp" trầm xuống, bà theo bản năng nói: "Từ Từ, con còn nhỏ, về sau con sẽ biết cái gì gọi là thích.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio