Lúc này, ở bên cạnh có một người phụ nữ đang đẩy xe lăn, bên trên là người bệnh ALS lướt qua.
Ánh mắt Tô mẫu và Lục Chiết đều nhìn về phía hai người kia, cho đến khi người phụ nữ đã đẩy người bệnh trên xe lăn vào phòng bệnh, mới thu hồi ánh mắt.
Ánh mắt đen nhánh của Lục Chiết thật lãnh, môi mỏng mím chặt mất đi màu sắc, cả người hắn tê dại.
Tỉnh mộng.
Tô mẫu nhìn thiếu niên trầm mặc, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của hắn.
"Thích ạ."
Trong thanh âm thanh lãnh của Lục Chiết có chút ách: "Cháu thích Tô Từ."
Tô mẫu như thể đã dự kiến từ trước, nên không có quá nhiều khiếp sợ.
Sắc mặt Lục Chiết hơi trắng bệch, một khuôn mặt có vẻ càng thêm cương lãnh: "Bất quá xin bác yên tâm, cháu sẽ không có quá nhiều ý nghĩ."
So với người khác hắn đều biết rõ sinh mạng của mình không dài, hắn cũng không hy vọng xa vời cái gì.
Hơn nữa hiện tại mẹ của Tô Từ chủ động tìm hắn, cầu hắn rời khỏi con gái bà.
Hắn đứng ở nơi hắc ám như vậy, xác thật là không có tư cách mơ ước tiểu công chúa của Tô gia.
Khi Tô mẫu nghe được lời nói của Lục Chiết, vẻ mặt bà không đành lòng, nhưng khẽ cắn môi, bà vẫn tiếp tục nói: "Dì biết cháu là đứa trẻ tốt.
Bất quá, cháu và Từ Từ không thích hợp, những lời này vốn dĩ không nên nói với cháu, nhưng đứa bé Từ Từ lại thích cháu.
Tuy rằng bộ dáng con bé thoạt nhìn kiều kiều nhu nhu, nhưng trên thực tế, tính tình nó cao ngạo thật sự, cũng rất có chủ kiến.
Lần đầu tiên con bé thích một người, nếu bác mạnh mẽ ngăn cản, Từ Từ tuyệt đối sẽ không nghe."
Tô mẫu nhìn Lục Chiết: "Bác tới tìm cháu, là hy vọng cháu sẽ cự tuyệt con bé."
Người ôn nhu là người đâm dao tàn nhẫn nhất.
Lục Chiết an tĩnh nghe, đáy mắt đen nhánh trống rỗng, cơ bắp trên cánh tay co giật, hắn vô lực lên tiếng.
Tô mẫu thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời đối với thiếu niên Lục Chiết càng thêm cảm kích, cũng tràn ngập áy náy: "Toàn bộ chi phí trị liệu bệnh ALS sẽ do Tô gia trả, cháu không cần lo lắng."
Chi phí trị liệu rất cao, không phải người thường có thể gánh vác.
Môi mỏng Lục Chiết trở khô, yết hầu khô khốc, thân âm thanh lãnh của hắn có chút trầm: "Cháu sẽ trả."
"Không cần trả, cháu giúp Tô gia nhiều như vậy, đây là Tô gia nên phụ trách." Tính cách Tô mẫu mềm mại thiện lương, nhưng vì con mình mà lại đi thương tổn một đứa bé khác, bà cảm thấy hành vi của bản thân thực ích kỷ, bà cũng chán ghét bản thân như vậy.
Nhưng vì con gái, bà có thể trở thành người xấu.
Mặc kệ Lục Chiết có phải con của Lục gia hay không, bà đối với thân thế của Lục Chiết đều không có ý kiến.
Hơn nữa, bà cũng cho rằng Lục Chiết là một đứa bé có phẩm tính rất tốt.
Nếu thân thể Lục Chiết khỏe mạnh, bà nhất định sẽ không ngăn cản con gái mình thích hắn.
Nhưng không như mong muốn, bà vì con gái, chỉ có thể làm một ác nhân.
Tô mẫu mang theo Lục Chiết đi gặp vài vị chuyên gia có uy tín ở phương diện trị liệu bệnh ALS.
Lục Chiết tiến hành một loạt các khoa kiểm tra, giải phẫu thần kinh, kiểm tra cơ điện đồ, kiểm tra kháng thể đặc biệt trong huyết thanh, và kết quả cuối cùng cũng giống như những lần trước.
Từ sau khi biết con gái thích Lục Chiết, Tô mẫu cũng lên mạng điều tra một ít tư liệu về bệnh ALS.
Bà biết sau khi người bệnh ALS khởi phát, thời gian tử vong giống nhau đều là ba năm, một số khác là trong năm năm, và chỉ có số ít là có thể duy trì đến mười năm.
Cực kỳ hiếm thấy bệnh nhân có thể duy trì được ba mươi năm sau khi bệnh khởi phát.
Cũng có nghĩa, sinh mạng của Lục Chiết rất có thể sẽ kết thúc trong ba năm.
Đây cũng là lý do vì sao bà không tiếp tục mặc kệ con gái thích Lục Chiết.
Trong đó có một vị chuyên gia biết Lục Chiết đã bị bệnh gần một năm, ông ấy rất kinh ngạc.
Dựa vào những người bệnh ALS mà ông ấy từng tiếp xúc trong quá khứ mà nói, sau khi bệnh ALS khởi phát một năm, bệnh trạng hẳn là tăng thêm so với lúc đầu.
Hơn nữa lúc này, người bệnh sẽ phát âm khó khăn, ngữ tốc biến chậm, thậm chí là lúc nói chuyện, người bệnh đọc từng chữ sẽ trở nên không rõ ràng, càng về sau, tứ chi người bệnh đã xuất hiện dấu hiệu héo rút.
Mà vị thiếu niên trước mặt bị bệnh gần một năm, lại chỉ xuất hiện triệu chứng ban đầu của bệnh ALS.
Nói chuyện rõ ràng, thân thể cao lớn, tứ chi cũng không xuất hiện bất kỳ hiện tượng héo rút gì.
"Bình thường cháu uống là mấy loại thuốc này sao?" Chuyên gia lật xem sổ khám bệnh của Lục Chiết, thuốc này xác thật là đúng bệnh, nhưng người bệnh khác cũng uống thuốc này, lại không có hiệu quả tốt như vậy, hiển nhiên cùng thuốc có quan hệ không lớn.
Nhóm chuyên gia hỏi Lục Chiết: "Ngoại trừ uống thuốc đúng hạn, bình thường cháu có đúng giờ làm châm cứu hoặc mát xa không?"
Lục Chiết trả lời: "Không có, nhưng mỗi ngày cháu đều rèn luyện."
Lúc vừa rồi khi chuyên gia kiểm tra đã phát hiện trên cánh tay của thiếu niên có cơ bắp căng chặt, rắn chắc, hoàn toàn không giống trạng thái nên có của người bị bệnh đã hơn một năm.
Rèn luyện có lẽ sẽ có khả năng giảm bớt triệu chứng, nhưng cũng sẽ không có hiệu quả tốt như vậy.
Nếu dựa vào rèn luyện thân thể là thật sự có thể trị liệu bệnh ALS, bệnh ALS đã không trở thành một trong năm bệnh nan y nan giải nhất toàn thế giới.
Nhóm chuyên gia không nghĩ tới bệnh tình của thiếu niên này lại khác hẳn so với trong tưởng tượng của bọn họ.
Cuối cùng, bọn họ còn cần nghiên cứu, tận lực làm bệnh tình của Lục Chiết duy trì trình độ trước mắt này trước, cho dù không thể, ít nhất vẫn chậm lại được bệnh tình sẽ chuyển biến xấu.
Đến buổi tối Tô Từ mới biết chuyện Tô mẫu mang Lục Chiết đi làm kiểm tra.
Cô nhìn về phía thiếu niên trong video, nói: "Nếu em biết mẹ mang anh đi bệnh viện kiểm tra thân thể, em nhất định cũng sẽ đi cùng anh."
Tuy rằng cô cảm thấy cho dù tìm tới một đám chuyên gia có uy tín đối với bệnh tình của Lục Chiết thì tác dụng cũng sẽ không lớn, nhưng cô muốn gặp hắn.
Bất quá, Tô Từ cảm thấy đã một đoạn thời gian mình không lấy được kẹo bông gòn kim sắc cho Lục Chiết, cô không biết hiện tại thân thể của Lục Chiết đã khôi phục thế nào.
Tô Từ gọi Phú Quý ra: "Đến tột cùng thì cần bao nhiêu kẹo bông gòn kim sắc mới có thể chữa khỏi bệnh ALS của Lục Chiết?"
Phú Quý: 【 Chủ nhân, Phú Quý cũng không biết.
】
Tô Từ bắt đầu ghét bỏ: "Vì sao cậu cái gì cũng không biết?"
Tiểu nãi âm của Phú Quý có chút thẹn thùng: 【 Ở trong hệ thống tuổi của Phú Quý tương đương với đứa bé nhân loại ba tuổi.
Phú Quý vẫn là một đứa trẻ.
】
Nó vẫn là một đứa trẻ, chủ nhân không cần yêu cầu nó quá nhiều.
Hô hấp Tô Từ nghẹn lại, khó trách gia hỏa này vừa ngốc vừa tham ăn.
Phú Quý tựa hồ cảm nhận được Tô Từ ghét bỏ, nó nhanh chóng show hàng: 【 Chỉ cần chủ nhân phân cho Phú Quý nhiều thêm một ít kẹo bông gòn kim sắc, Phú Quý liền có thể thăng cấp lớn lên.
】
Phú Quý đã không còn hy vọng xa vời chủ nhân sẽ đem tất cả kẹo bông gòn kim sắc cho nó.
Hiện tại đối với nó mà nói, có thể từ chủ nhân lấy ra chút xíu kẹo bông gòn kim sắc từ chỗ Lục Chiết, nó cũng đã rất vui vẻ.
Tô Từ hỏi nó: "Sau khi thăng cấp cậu có thêm công năng gì không?"
Phú Quý: 【 Sau khi Phú Quý thăng cấp có thể nhìn thấy giá trị sinh mệnh trong vòng một tháng.
】
Điểm này Tô Từ đã sớm nghe Phú Quý nói qua, nhưng hiện tại cô không có kẹo bông gòn kim sắc, cũng cho nó không được.
Tô Từ bảo Phú Quý lui về..