Tô Từ nhìn người đàn ông có đôi mắt đào hoa ngoài cửa, kinh ngạc phát hiện mặt mày đối phương thế mà lại có vài phần giống với Lục Chiết?
Có người ở ngoài, cô không tiếp tục ăn vạ trên người Lục Chiết, mà là hỏi Lục Chiết: "Ông ấy là ai vậy anh?"
"Không quen biết." Lục Chiết mang theo thiếu nữ đi vào.
"Làm sao lại không quen biết? Ta vừa rồi nói, ta có khả năng là cha của con." Lục Trầm mạc danh có loại cảm giác bản thân bị ghét bỏ.
Ông ấy tiến lên muốn nói gì đó, nhưng giây tiếp theo, cửa ở trước mặt ông ấy bị "Bang" một tiếng đóng lại.
Lục Trầm ngây ngẩn cả người.
"Lão Tào." Lục Trầm nói với tài xế đang chờ đợi cách đó không xa: "Ta nhớ rõ qua nhiều năm như vậy, có không ít người đánh ý đồ xấu, vội vàng mạo nhận là con trai ta hoặc muốn được ta nhận nuôi.
Nhưng sao bây giờ còn có người không nghĩ muốn trở thành người của Lục gia?"
Lão Tào cười nói: "Thiếu gia không tham phú quý, phẩm tính thuần lương, những người khác không thể so sánh cùng thiếu gia."
Lục Trầm kéo khóe môi, mắt đào hoa nhiều thêm không ít sự hài lòng.
"Tiên sinh, thiếu gia không muốn làm xét nghiệm ADN, kế tiếp phải làm sao bây giờ?" Lão Tào cảm thấy người thiếu niên ở bên trong chính là vị thiếu gia đã mất tích của Lục gia bọn họ.
Mà lúc này, ông chủ Phương ở phía đối diện đã trở lại chỗ ở mang theo một túi rác đi ra, chuẩn bị đem vứt.
Chú ấy không nghĩ tới người cầm quyền của Lục gia vẫn còn đứng trước cửa phòng của Lục Chiết.
Chú ấy gật đầu, ý muốn chào hỏi.
"Chờ một chút." Lục Trầm gọi đối phương lại.
Ông ấy vừa rồi thấy người đàn ông này đi cùng một chỗ với Lục Chiết, hai người hình như rất quen thuộc.
"Lục tiên sinh có việc gì sao?" Ông chủ Phương cảm thấy, nói không chừng người cầm quyền của Lục gia này thật đúng là cha của Lục Chiết.
Lục Trầm hỏi chú ấy: "Ông cùng Lục Chiết rất quen thuộc sao?"
"Chúng tôi biết nhau gần hai năm.
Trước kia tôi là ông chủ của cậu ấy, cậu ấy làm công trong tiệm của tôi." Vị này nếu xác thật là cha của Lục Chiết, ông chủ Phương thật đúng là muốn cho đối phương đau lòng đứa nhỏ Lục Chiết một chút.
Lục Trầm nhíu mày: "Làm công?"
Ngày hôm qua ông ấy cho người đi điều tra Lục Chiết đến tột cùng có phải xuất thân từ cô nhi viện hay không, hiện tại ông ấy chỉ tạm thời lấy được một phần tư liệu, những cái khác, còn chưa kịp điều tra.
"Cậu ấy không cha không mẹ, chỉ có thể dựa vào làm công nuôi sống bản thân."
Ý cười trong đôi mắt đào hoa của Lục Trầm biến mất: "Tôi muốn biết chuyện của Lục Chiết."
Vẻ mặt của ông chủ Phương khó xử: "Đây là chuyện riêng của Lục Chiết, tôi không tiện tiết lộ."
Lục Trầm nói: "Cho dù ông không nói, tôi cho người đi điều tra chỉ là vấn đề thời gian.
So với lãng phí thời gian như vậy, không bằng từ ông là người quen thuộc với nó báo cho tôi biết đi."
Trong phòng khách, sau khi bị Lục Chiết mang vào cửa, Tô Từ kinh ngạc hỏi hắn: "Người kia là ai vậy anh? Ông ấy thế mà lại biết em."
Không đúng, phải nói là ông ấy biết Tô phụ.
"Lục Chiết, anh có phát hiện không, ông ấy và anh lớn lên rất giống nhau." Vẻ mặt Tô Từ tò mò.
"Ăn bữa sáng chưa?" Lục Chiết sờ đầu đang mang mũ của cô.
Hắn ấn chuông cửa, là vì muốn nhắc nhở thiếu nữ.
Cô quả nhiên thông minh, biết mang mũ lên mới đi ra mở cửa.
"Ăn rồi." Tô Từ bất mãn nhìn hắn: "Lục Chiết, anh đang trốn tránh vấn đề của em."
Lục Chiết lại hỏi cô: "Cảm mạo khá hơn chút nào không?"
Tô Từ cảm thấy giọng mũi của mình không còn nặng như vậy nữa: "Tốt hơn một chút.
Anh còn chưa trả lời vấn đề của em.
Em vừa rồi nghe được người đàn ông kia nói ông ấy có thể là cha của anh, đây là có chuyện gì vậy anh?"
Lục Chiết duỗi tay qua, gỡ mũ trên đầu thiếu nữ xuống, hai tai thỏ trắng hồng lông xù xù dựng lên, hắn sờ đầu cô: "Uống thuốc rồi đúng không?"
"Vâng, anh mau trả lời vấn đề của em." Tô Từ tò mò muốn chết, mà thiếu niên lại chậm chạp không trả lời vấn đề của cô.
Lục Chiết nhìn tai thỏ của thiếu nữ, hắn nói cho cô: "Anh không quen biết ông ấy, ông ấy muốn mang anh đi làm xét nghiệm ADN."
"Anh đáp ứng rồi sao? Nói không chừng ông ấy thật sự là cha anh đấy." Nếu không, vì sao mặt mày bọn họ lại có vài phần giống nhau như vậy?
"Không có." Lục Chiết nhẹ nhàng vỗ về đầu tóc của thiếu nữ: "Anh không tính toán tìm về thân nhân."
Tô Từ chớp mắt: "Vì sao?"
Tay đang vuốt ve tóc của Tô Từ dừng lại một chút, đầu ngón tay của Lục Chiết đụng phải lỗ tai lông xù của thiếu nữ, hắn nhịn không được nhéo đỉnh tai nhọn màu trắng hồng của cô.
"Lục Chiết." Tô Từ nháy mắt mềm chân, cô vô lực dựa vào lồng ngực của Lục Chiết.
Lục Chiết có thể cảm nhận được lỗ tai của thiếu nữ trong lòng bàn tay hắn khẽ run lên, đáng thương cực kỳ.
Hắn cúi đầu, hôn lên đỉnh lỗ tai của cô, thấp giọng nói: "Thời gian của anh không nhiều lắm, chỉ ở cùng em không được sao?"
Toàn thân Tô Từ mềm nhũn dựa vào lồng ngực của Lục Chiết, tai thỏ của cô ngứa đến lợi hại.
Nghe được lời của Lục Chiết, đôi mắt cô sáng lên, cao hứng đồng thời lại có chút [] se lại: "Được ạ."
Tô Từ rất thông minh, cô nhìn thấu ý nghĩ của Lục Chiết: "Lục Chiết, anh không cần nghĩ quá nhiều.
Anh sẽ không chết, anh có tư cách hưởng thụ sự yêu thương của người nhà.
Hơn nữa, không nói đến chuyện sinh tử, anh thật sự không nghĩ muốn tìm về người nhà sao?"
Người đàn ông biết Tô phụ vừa rồi hiển nhiên có thân phận không thấp.
Nếu nhận thân đối với Lục Chiết có lợi, Tô Từ thật ra lại hy vọng Lục Chiết tìm về thân nhân.
Trong độ tuổi thanh xuân, cô hy vọng thiếu niên của cô sẽ sống tùy ý vui vẻ, chứ không phải mệt nhọc vì bôn ba kiếm tiền.
Đương nhiên, Lục Chiết không muốn nhận thân cũng không sao, về sau cô có thể nuôi hắn.
Lục Chiết thấp mắt, đầu ngón tay trêu chọc tai thỏ trong lòng bàn tay, thanh âm hắn trầm thấp: "Không nghĩ đến."
Cũng không dám nghĩ.
Tô Từ sửng sốt.
Cô chớp mắt, trong lòng lên men, lại có chút ảo não.
Đối diện với bả vai cứng rắn của thiếu niên, cô khẽ cắn một ngụm: "Lại nói, anh đừng niết lỗ tai của em!"
Cô sắp đứng không vững nữa rồi.
Lục Chiết trầm thấp cười ra tiếng, bên mặt trái của hắn chạy ra lúm đồng tiền nhợt nhạt, giữa mặt mày thiếu đi vài phần cương lãnh, rốt cuộc cũng có cảm giác thiếu niên chân thật: "Thực xin lỗi, không nhịn xuống được."
Tô Từ cảm thấy bản thân đặc biệt không có định lực, Lục Chiết cười, cả người cô càng vô lực.
Mà lúc này ở chỗ ông chủ Phương, Lục Trầm nghe chú ấy thuật lại chuyện của Lục Chiết.
Thời điểm ông ấy nghe được Lục Chiết mắc bệnh ALS, trên diện mạo yêu nghiệt nơi nào còn nửa điểm ý cười? Ánh mắt ông ấy sắc bén nhìn ông chủ Phương: "Nó bị bệnh ALS sao?"
Ngay cả lão Tào đang đứng một bên trong lòng cũng "Lộp bộp" trầm xuống một chút.
"Lục tiên sinh, ngài cho rằng vì sao Tiểu Chiết lại không muốn cùng ngài làm xét nghiệm ADN? Vì sao lại không muốn tìm về thân nhân?" Ông chủ Phương rất khó chịu thay Lục Chiết: "Chính là bởi vì cậu ấy biết thời gian của mình không còn nhiều, không nghĩ muốn quay đầu tìm người nhà, quay đầu làm người nhà mất đi cậu ấy."
Như vậy ai chịu nổi?
Lão Tào nghe xong khóe mắt phiếm ướt, thiếu gia nhà bọn họ đã ăn không biết bao nhiêu đau khổ.
Con cháu hào môn khác sinh hoạt tùy ý, muốn ngôi sao muốn ánh trăng, cái gì mà không có? Nhưng thiếu gia của bọn họ lại ăn đau khổ mà lớn lên, hiện tại còn mắc bệnh nan y.
Đây là muốn tuyệt đường lui của Lục gia sao?
Ánh mắt Lục Trầm hóa đen, trên người sớm đã không còn tùy ý lười biếng, khi mở miệng thanh âm hiếm khi trở nên trầm trọng: "Nó còn mấy năm nữa?"
"Tiểu Chiết đã bị bệnh gần một năm." Ông chủ Phương nói tình huống của Lục Chiết, trong miệng tràn ngập cay đắng: "Người bệnh ALS sau khi phát bệnh, giống nhau chỉ có ba năm tuổi thọ, một số ít thì có năm năm."
Ông chủ Phương nhìn sắc mặt tối đen của Lục Trầm: "Lục tiên sinh, hôm nay lúc ngài nói Tiểu Chiết có khả năng là con trai của ngài, tôi nghe xong là thật sự cao hứng thay Lục Chiết.
Tuy tính tình của đứa nhỏ này lãnh đạm, nhưng trái tim lại rất nóng bỏng.
Nếu ngài là cha của Tiểu Chiết, muốn nhận đứa con trai này, xin ngài phải đối đãi cậu ấy thật tốt."
Một bên, lão Tào rốt cuộc nhịn không được, ông ta lau nước mắt: "Tiên sinh, chúng ta nhanh chóng mang thiếu gia về đi."
Lục Trầm trực tiếp đứng lên, ông ấy không có đáp ứng, mà là đi nhanh ra ngoài.
Trên đường trở về, lão tào từ kính chiếu hậu liếc nhìn Lục Trầm ở ghế sau, muốn nói lại thôi.
Lúc này, Lục Trầm mở miệng: "Lão Tào, chuyện hôm nay không thể để lộ ra ngoài."
Lão Tào khiếp sợ: "Tiên sinh, ngài không tính nói cho thái thái và lão gia tử chuyện tìm được thiếu gia sao?"
Phải biết rằng thái thái vẫn luôn rất nhớ thương thiếu gia, mà lão gia tử lớn tuổi, luôn muốn có thể thấy mặt cháu trai.
Lục Trầm nhéo giữa mày: "Còn chưa xác định được nó có phải con trai ta hay không.
Ta sẽ tìm cơ hội nói với họ sau."
Lão tào há miệng thở dốc, chỉ có thể đồng ý.
Chú thích:
[] Se lại: Đau đớn, đau nhói..