Edit: Shion.
Bà Ngạn cũng có hứng thú rất lớn đối với cái cậu Yến Đôn này, do đó bà quyết định đi xem rốt cuộc Yến Đôn có trình độ gì, có phải đầy mưu kế và giỏi xu nịnh như Tiểu Tề nói thật hay không.
Hôm nay, bà Ngạn nghe ngóng được Yến Đôn sẽ tăng ca ở văn phòng. Nên bà bèn cải trang thành một bà cô dọn vệ sinh, kiểm tra xem Yến Đôn có phải là một người nịnh trên nạt dưới và tràn đầy mưu kế hay không.
Yến Đôn đang xem báo cáo trong văn phòng, cậu vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy một người phụ nữ có mái tóc hoa râm nhưng lại được bảo dưỡng cực kì tốt, bà mặc đồng phục lao công mà đứng bên cạnh bàn. Khi bà Ngạn ghé sát lại gần, cái mũi gay lọ của Yến Đôn ngửi thấy được một mùi hương hoa hồng ngào ngạt tỏa ra từ trên người bà, cậu ngẫm lại một cách cẩn thận, mùi này chính xác là Frederic Malle Une Rose.
Yến Đôn nheo mắt lại: Lao công bây giờ ai cũng tinh tế như vậy à?
Phun nước hoa đắt tiền dữ!
Bà Ngạn nghiêng người một cái, đánh đổ ly nước mà Yến Đôn đang đặt trên mặt bàn — Đương nhiên đây là cố ý. Bà bèn giả vờ thốt lên một cách hoảng sợ: “A, rất xin lỗi, tôi không cố ý!” Bà muốn nhìn xem Yến Đôn có nổi giận với mình hay không.
Yến Đôn ngẩn người, chỉ nói: “Không sao ạ…”
Bà Ngạn thấy quần áo Yến Đôn bị ướt, bà cũng không thể lấy giẻ lau ra thấm nước được, nên tiện tay rút một cái khăn vuông trong ví ra rồi lau cho Yến Đôn.
Yến Đôn lại nheo mắt, phát hiện ra cái khăn vuông mà vị “lao công” này tiện tay rút ra là của hãng Hermes…
“Thật sự xin lỗi.” Bà Ngạn nói, “Cậu tha lỗi cho tôi nhé?”
Yến Đôn nhướng mày, cậu cảm thấy việc này cũng không đơn giản nên duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Không sao đâu ạ.”
Sau đó bà Ngạn đi lau cửa sổ. Yến Đôn với lấy di động, chụp ảnh vị “lao công” này rồi tìm kiếm hình ảnh dựa trên khuôn mặt bà, cậu dò ra được thân phận thật của “bác gái lao công” ngay lập tức — Bà Ngạn – Người đứng đầu Ngạn thị đời trước – thường được gọi là “nữ thần trong các nam nhân”.
Yến Đôn sợ đến mức suýt rớt khỏi ghế ngồi, nghĩ bụng: Sao bà Ngạn lại phải cải trang thành bác gái lao công nhỉ?
Yến Đôn không hiểu mô tê gì, lại còn vô cùng căng thẳng, cậu nhanh chóng tìm hiểu trên mạng: Tại sao sếp lại cải trang thành người dọn dẹp vệ sinh?
Kết quả tìm kiếm cho ra là “Bà chủ giả vờ làm lao công để kiểm tra nhân phẩm của nhân viên…”
“À, thì ra là vậy. Cho nên bà ấy đang muốn kiểm tra nhân phẩm của mình sao?” Yến Đôn thầm nghĩ: Mấy ông bà chủ cũng lắm trò ghê.
Yến Đôn cất điện thoại vừa tra ra kết quả vào trong túi, cậu lập tức trưng ra khuôn mặt tươi cười rồi nói chuyện phiếm với bà Ngạn, thái độ cứ như đang đối xử với mẹ ruột vậy. Bà Ngạn cũng đam mê diễn xuất lắm, lúc thì đổ bình hoa, lúc thì rơi ly nước, giống như copy con đường vòi phun nước của Mary Sue vậy đó. Tất nhiên Yến Đôn không tức giận chút nào mà còn cười hì hì giúp bà dọn dẹp, tán gẫu với bà, dùng vẻ mặt đau lòng nói: “Bác cũng cực khổ quá ạ…”
Bà Ngạn nói: “Không sao, già rồi nhưng vẫn muốn cố gắng.”
“Già? Sao lại già ạ?” Yến Đôn khoa trương che miệng, “Chị gái thoạt nhìn cũng chỉ ba mươi, bốn mươi tuổi thôi ạ!”
Bà Ngạn lập tức đưa ra kết luận: Yến Đôn thật sự là một đứa trẻ ngoan ngoãn!
…
Nhiệm vụ của vòng PK thứ ba trong Ngôi Sao Đi Làm là quảng bá trò chơi mới – Kiêu ngạo vs Ngốc nghếch – của Ngạn thị. Thời điểm tỏa sáng của nhóm trưởng nhóm A – Trần Giáng Thần – cũng đã tới: So với những minh tinh làm việc theo đúng quy củ của đội B, Trần Giáng Thần quyết định đi lối tắt bằng cách tìm kiếm sự hợp tác ở ngoài giới, sau đó cậu hợp tác được với một hãng xe hơi tên là “TM Đắt Nhất”. Ai cũng biết “TM Đắt Nhất” là Hermes trong các hãng xe hơi, vô cùng cao cấp, nếu có thể thúc đẩy sự hợp tác này thì đây có thể xem như là một hạng mục khổng lồ.
(TM: trademark; thương hiệu)
Trong chương trình, vào lần đầu tiên Trần Giáng Thần đi gặp Giám đốc Kinh doanh của “TM Đắt Nhất” thì cậu đã bị từ chối. Thế nhưng Trần Giáng Thần không nản lòng và cũng không hề nổi giận, cậu mời chị gái thư kí uống cà phê rồi biết được em họ của Giám đốc là fan của cậu. Trần Giáng Thần bèn dựa vào cách thức vòng vèo này mà gặp được Giám đốc, tán gẫu với ông. Ban đầu Giám đốc rất cao ngạo, ông cho rằng minh tinh không hiểu biết về chuyện kinh doanh, thế rồi lại bị cảm động bởi sự chân thành của Trần Giáng Thần, kết quả là hợp tác thành công. Ông ta khen ngợi Trần Giáng Thần rất nhiều, còn nói lúc trước bản thân thật sự đã nhìn nhầm, hoá ra minh tinh cũng có thể am hiểu chuyện kinh doanh đấy chứ!
Bản thân Ngạn Trì cũng khen ngợi Trần Giáng Thần ngay trong chương trình: “Cậu làm rất tốt, không thua kém những chuyên gia mà tôi mời về đâu.”
Cơn bão này lại mang đến ấn tượng tốt và độ hot cho Trần Giáng Thần.
Không ai biết thật ra Ngạn thị đã đạt được sự hợp tác với “TM Đắt Nhất” từ trước đó rồi. Những trắc trở mà Trần Giáng Thần vấp phải khi đến “TM Đắt Nhất” đều là kịch bản cả. Mà Giám đốc Kinh doanh cũng phối hợp diễn kịch vậy thôi.
Việc này cũng đem đến một lần marketing không tệ cho “TM Đắt Nhất”, vậy nên Giám đốc Kinh doanh cực kì phối hợp, có cảnh nào thì diễn cảnh nấy, còn hay bị đạo diễn hô dừng NG nữa chứ.
(NG: no/not good; cảnh quay hỏng)
Giây trước Giám đốc Kinh doanh còn làm động tác hếch mũi xem thường: “Hừ, Trần Giáng Thần, cậu thì biết gì về kinh doanh chứ?”
Giây tiếp theo, khi đạo diễn hô “dừng” một tiếng, Giám đốc Kinh doanh bèn khom người hỏi: “Thầy Trần, tôi diễn vậy được chưa ạ?”
Sau khi hợp tác ngoài giới, bọn Trần Giáng Thần cũng tự mình quảng bá ở triển lãm game. Là cố vấn trong chương trình, Yến Đôn và Ngạn Tảo cũng phải đến.
Tiểu Tề lái xe cho hai người bọn họ. Yến Đôn coi Tiểu Tề là tuesday, mà Tiểu Tề thì cũng y vậy. Hai người không ai vừa mắt ai. Tiểu Tề nghĩ thầm: Hừ, mình mà lại phải lái xe cho cái tên này ư?
Yến Đôn thầm nghĩ: Hừ, cái tên này mà lại có thể lái xe của sếp Tảo ư?
Rõ ràng trước đây toàn là cậu lái xe cho sếp Tảo mà!
Hừ!
Ngạn Tảo ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau. Yến Đôn lén nhìn sườn mặt của Ngạn Tảo, cậu cảm thấy khuôn mặt anh cũng quá đẹp rồi.
Ngạn Tảo chợt mở mắt: “Sao cứ nhìn tôi thế?”
Tai Yến Đôn ửng đỏ, chỉ nhỏ giọng đáp: “Bởi vì sếp Tảo rất đẹp ạ.”
Ngạn Tảo mỉm cười, trông có vẻ rất vui.
Tiểu Tề nghiến răng nghiến lợi: Cái đồ nịnh nọt! Tui khinh!
…Nhưng mà, nếu như vuốt mông ngựa có thể lấy lòng được ông chủ thì…
“A!” Tiểu Tề không nhịn được mà tham gia vào, “Còn phải cần cậu khen Chủ tịch Ngạn đẹp à? Đây là chuyện ai có mắt cũng nhìn thấy mà!”
Ngạn Tảo lạnh nhạt nhìn cậu ta: “Chuyên tâm lái xe một chút đi, đừng nói chuyện.”
Tiểu Tề: Ê, tui tức á.
Không lâu sau, bọn họ đến nơi triển lãm trò chơi. Đây là một lễ hội hóa trang, do đó có rất nhiều thương hiệu sẽ ra mắt tại triễn lãm này, không phải chỉ có riêng bọn họ. Yến Đôn liếc mắt thì phát hiện ra có hai vị trí tốt nhất trong lễ hội, Ngạn thị chiếm một cái và Hoa thị chiếm cái còn lại.
Cậu cảm thấy rất khó hiểu: Vì sao chép trò chơi của Ngạn thị nên lần phát hành trò chơi trước đó của Hoa thị đã bị chết yểu rồi mà? Thế lần này bọn họ dùng sản phẩm nào để tham gia triển lãm đây?
Xuất phát từ lòng hiếu kì, trong lúc tạm dừng ghi hình thì Yến Đôn có chạy tới nơi triển lãm trò chơi của Hoa thị. Nhưng trùng hợp làm sao, Yến Đôn vừa bước vào gian triển lãm thì đã chạm mặt Hoa Đại Mạo. Yến Đôn cũng không thắc mắc “tại sao một đại gia hàng đầu lại đến tham gia một sự kiện nhỏ tí ti”, dù sao thì đây cũng là tình tiết cần có.
Lần cuối cùng cậu gặp Hoa Đại Mạo thì anh ta vẫn đang bị thương nghiêm trọng, bây giờ nhìn Hoa Đại Mạo đã đỡ hơn rất nhiều, vẻ mặt phấn khởi, từ trên xuống dưới ăn mặc kiểu lẳng lơ trá hình, tôn lên thân thể cao dài và cân đối như cây tùng của anh ta, khuôn mặt thì đẹp đẽ đa tình tựa như một nhánh hoa đào. Đây thật sự là một tổ hợp kì diệu, phong cách vô cùng độc đáo.
Hoa Đại Mạo nhìn thấy Yến Đôn thì ánh mắt bắt đầu đưa đẩy: “Tiểu Yến, trang phục hôm nay của cậu rất đẹp.”
Yến Đôn bị anh ta nhắc thì mới tỉnh táo lại, nghĩ đến việc bình thường mình gặp Hoa Đại Mạo thì toàn để mặt mộc, nhưng vì lên chương trình nên hôm nay lại phải trang điểm. Yến Đôn sờ sờ mặt, có chút ngượng ngùng: “Ha ha, hôm nay tham gia chương trình ạ.”
“Tôi có xem chương trình của cậu rồi, cậu ăn ảnh lắm. Tôi cắt hết mấy cảnh của cậu ra làm phông nền.” Hoa Đại Mạo cười nói.
Yến Đôn cười ha ha, cậu tán gẫu với Hoa Đại Mạo vài câu rồi liếc mắt nhìn sang di động của anh ta, cậu phát hiện ra màn hình điện thoại của Hoa Đại Mạo rõ ràng là phông nền mặc định, không phải là cảnh cắt của cậu. Cậu hiểu ra ngay: Cái tên Giám đốc Hoa này đang lừa người gạt quỷ đây mà.
Thế nhưng cậu hoàn toàn không biết Hoa Đại Mạo nói “phông nền” tức là “phông nền” thật, tức là cái loại mà dính hẳn vào tường ấy, dán đầy một mặt tường phòng ngủ của Hoa Đại Mạo luôn.
Có vẻ Yến Đôn đã quên mất thiết lập nhân vật đen tối và biến thái của Hoa Đại Mạo mất rồi.
—
Hết chương .