Edit: Shion.
Lúc Ngạn Tảo đi vào phòng thì đã thấy Ngạn Trì đang dìu Yến Đôn dậy nói chuyện. Sắc mặt cậu có hơi ửng đỏ. Ngạn Tảo chợt nhớ đến tin nhắn từ “Thiên thần bảo hộ của Yến Đôn”, nói rằng Yến Đôn bị một lão già dâm dục chuốc say trong phòng riêng. Cái gã Giám đốc Sử vừa mới chạy trối chết kia chắc đúng là “lão già dâm dục”, song, tuy mặt Yến Đôn có hơi hồng nhưng nom trạng thái thì vẫn bình thường, cũng không giống như bị chuốc say đến mức bất tỉnh nhân sự, hay ở mức độ cực kì nguy cấp. Hơn nữa quần áo cậu cũng chỉnh tề, vẻ mặt bình thản, đoán chừng cũng không chịu thương tổn gì.
Lúc bấy giờ Ngạn Tảo mới thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi hỏi: “Sao lại thế này?”
Khi Yến Đôn thấy Ngạn Trì đến thì vô cùng kinh ngạc, cậu thấy Ngạn Trì đánh đuổi Giám đốc Sử thì mừng lắm. Chứ nếu không, dựa vào thiết lập không thể phản kháng của cậu thì chỉ có thể mềm mại thở gấp mà thôi, cứ tiếp tục như vậy thì cũng không biết kết thúc cảnh này như thế nào. May mà Ngạn Trì đến nên Yến Đôn mới tránh được “nguy cơ bị bóc tem”.
Ấy vậy mà Ngạn Tảo cũng đến nữa, điều này khiến Yến Đôn cảm thấy có hơi náo nhiệt quá.
Yến Đôn xấu hổ sờ sờ mũi: “Anh… Anh cũng tới ạ?”
Ngạn Tảo nghe thấy chữ “cũng” thì ấn đường nhíu lại nửa giây, rồi anh lập tức trưng ra nụ cười giả lả: “Cậu nói câu này nghe cứ như tôi là một người dư thừa vậy.”
Ai lại dùng giọng điệu đùa giỡn để nói như vậy chứ, khiến người ta thấy bất an đó.
Yến Đôn càng lúng túng hơn, bèn cuống quít giải thích: “T-tôi chỉ hết hồn thôi, sao các anh đều đến đây vậy ạ?”
“Bé Tiểu Yến…” Hoa Đại Mạo cũng cực kì lẳng lơ mà xuất hiện, “Có sợ không?”
Yến Đôn sợ đến mức sắp rớt cả tròng mắt ra: “Sao anh cũng tới vậy ạ?”
Người ta hay nói một núi không thể chứa hai hổ, một cái phòng riêng như này cũng không thể chịu được những ba vị tổng tài bá đạo. Hoa Đại Mạo vừa bước vào thì cảm giác căn phòng này không còn đủ không khí để thở nữa.
Ngạn Trì không có thiện cảm với Hoa Đại Mạo nên bày ra vẻ mặt căm thù: “Phải rồi, sao anh cũng đến đây vậy?”
Hoa Đại Mạo cầm di động, trên đó hiện ra tin nhắn trong nhóm trò chuyện: “Tôi cũng ở trong nhóm mà. Cậu đui à?”
Ngạn Trì ngẩn người, hắn cầm lấy di động nhìn kĩ lại, nhận ra đúng là Hoa Đại Mạo đã nhận được tin nhắn trong nhóm. Nhưng Ngạn Trì lại không dám thừa nhận rằng mình không để ý đến việc đây là một nhóm chat, đành phải giả vờ hừ lạnh một tiếng, kiên trì làm một tổng tài bá đạo.
Nghe thấy Hoa Đại Mạo nhắc đến nhóm chat, Ngạn Tảo cho rằng sự việc cũng không đơn giản, bèn nói: “Cậu có biết người kéo chúng ta vào nhóm rồi gửi tin nhắn là ai không?”
Hoa Đại Mạo nói: “Tôi đã sai người đi thăm dò rồi.”
Hoa Đại Mạo là một kẻ cuồng phạm pháp nên anh ta hiểu biết rất rõ về các sản nghiệp đen, để anh ta đi điều tra là việc có hiệu suất cao nhất. Chỉ là không ai ngờ công nghệ đen của hệ thống là một cái bug không thể đối phó được trong thế giới này.
Yến Đôn nghe cuộc đối thoại về “nhóm chat” của ba tổng tài bá đạo mà chẳng hiểu mô tê gì. Cậu hoảng hốt hỏi: “Nhóm chat gì? Tin nhắn gì cơ ạ?”
“Đừng nói chuyện này nữa,” Ngạn Trì ân cần nhìn Yến Đôn, “Sao cậu lại ở đây? Còn suýt chút nữa đã gặp chuyện rồi?”
Yến Đôn đang muốn giải thích chân tướng thì chợt nghe tiếng hệ thống vang lên: Xin lưu ý, Mary Sue phải sống sót đến chương cuối cùng.
Yến Đôn nghe vậy thì bất giác hỏi: Ý là tôi không thể cho tổng tài bá đạo biết người hại tôi chính là Mary Sue, đúng không?
Nhân viên chăm sóc khách hàng online giải đáp nghi vấn: Quý khách nói đúng. Nếu cho nhóm tổng tài bá đạo biết rằng Mary Sue là người dẫn mối thì cô ấy không sống được hết hôm nay đâu ạ.
Yến Đôn: …Không phải các cậu muốn vả mặt Mary Sue à?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Nhiệm vụ là vả mặt Mary Sue, chứ không phải là vả chết Mary Sue ạ.
Nói cách khác, trong quyển truyện vả mặt Mary Sue này, nhân vật chính phải vả mặt Mary Sue hết lần này đến lần khác, nhưng đồng thời lại không thể vả chết cô ấy. Chỉ vả một chút thôi, xong lại cho cô ấy cơ hội bơm máu, sau đó lại cho cô ấy hãm hại mình rồi mới vả mặt cô ấy lần nữa… Mãi cho đến khi đạt được tên sách là “Tôi Vả Sưng Mặt Mary Sue” thì mới thôi.
Yến Đôn cũng không hiểu logic này lắm: Cho nên đây là một câu chuyện tuần hoàn vô hạn, đánh hổ rồi lại thả về rừng, sau đó lại đánh hổ rồi lại thả về rừng à? Cái này nghe cũng không tồi á. Lại còn có khả năng kéo dài nữa?
Song, bây giờ có tận ba tổng tài bá đạo đang ở đây, cậu không thể nào lừa bịp cho xuể được. Tạm thời Yến Đôn cũng không biết bảo vệ cho Mary Sue bằng cách nào, đành phải dùng “phương án kéo dài”, đỡ trán nói: “Tôi chóng mặt quáaa…”
“Cậu không sao chứ?” Ba tổng tài bá đạo quan tâm hỏi.
“Chóng mặt quá — Ui da, tôi ngất mất.” Sau đó Yến Đôn giả vờ bất tỉnh nhân sự luôn.
Bởi vì có thêm hào quang vạn người mê cho nên vẻ “mỏng manh” của Yến Đôn đạt được hiệu quả max, hành động vụng về như thế mà cũng có thể lừa gạt được ánh mắt lợi hại và thâm thúy của tổng tài bá đạo.
Thế nhưng Yến Đôn đã quên mất một điều: Lúc trước nhân viên chăm sóc khách hàng đã từng đề cập qua rằng Ngạn Tảo là một linh hồn đến từ thế giới thực, anh không thể bị hào quang vạn người mê ảnh hưởng được, cho nên trong mắt các tổng tài bá đạo khác thì việc Yến Đôn giả vờ ngất đi là không chê vào đâu được, thế nhưng trong mắt Ngạn Tảo lại là diễn xuất ăn vạ giống như giải bóng đá quốc gia vậy…
Thấy động tác vụng về của Yến Đôn, Ngạn Tảo cảm thấy hơi là lạ, trong lòng nảy sinh ra nghi vấn.
Không đợi anh kịp suy nghĩ cẩn thận thì đã phát hiện hai người Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo cứ như uống phải thuốc giả vậy, hoàn toàn không nhìn ra được Yến Đôn đang giả vờ ngất đi, còn vô cùng căng thẳng và lo lắng, la làng lên muốn gọi xe cứu thương.
Ngạn Tảo lại nghi ngờ bản thân: Rốt cuộc là mình có vấn đề, hay thế giới này có vấn đề?
…
Cứ như vậy, Yến Đôn được đưa đến phòng bệnh VIP trong bệnh viện tư nhân. Tuy bác sĩ không nhìn thấy hào quang vạn người mê, cũng có kiến thức chuyên ngành hẳn hoi, vừa nhìn vào là đã biết Yến Đôn chẳng có bệnh tật gì, thế nhưng vì nhóm tổng tài bá đạo ai cũng lo lắng, cho nên bác sĩ đành phải kiên trì khám bệnh một lúc, cuối cùng nghiêm túc kết luận rằng: “Tôi nghĩ cậu ấy chỉ uống quá nhiều mà thôi, nghỉ ngơi một chút là được.” Bác sĩ nói xong thì rời khỏi phòng bệnh.
Yến Đôn tiếp tục nằm trên giường giả bộ bất tỉnh, hai mắt nhắm nghiền rồi nằm ngay đơ, thế nhưng cậu lại âm thầm dựng thẳng lỗ tai lên, cẩn thận nghe đám tổng tài bá đạo nói chuyện với nhau.
Ngạn Trì là người thiếu kiên nhẫn nhất, phẫn nộ khua tay: “Cái lão Sử kia cũng lớn gan thật, ngay cả người của tôi mà cũng dám đụng đến!”
“Người của cậu?” Cứ như nghe được điều gì hài hước lắm, Hoa Đại Mạo nở một nụ cười khinh miệt: “Không phải cậu đuổi việc cậu ấy rồi à?”
Ngạn Trì nghẹn họng luôn.
Hoa Đại Mạo thấy Ngạn Trì cam chịu thì thừa thắng xông lên, châm biếm: “Nếu không phải vì cậu đuổi việc bé Tiểu Yến thì bé Tiểu Yến cũng sẽ không đi gặp lão Sử, nếu nói như vậy thì cậu chính là người hại cậu ấy rồi.”
Sắc mặt Ngạn Trì trắng bệch, lui về sau vài bước: “Sao lại là tôi hại cậu ấy?”
Ngạn Tảo nghe được tin tức trong câu nói của Hoa Đại Mạo, bèn hỏi: “Hình như Giám đốc Hoa biết nội tình gì à?”
“Cũng không có gì, tôi mới vừa gặp lão Sử, hỏi gã vài câu.” Hoa Đại Mạo lướt qua đoạn tra tấn bức cung Giám đốc Sử, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Gã thừa nhận rằng mình muốn lừa gạt bé Tiểu Yến thông qua việc cho cậu ấy công việc mới.”
Ngạn Trì nghe vậy thì vừa tức vừa buồn: “To gan! Tôi muốn phế bỏ hắn!”
“Muộn rồi.” Hoa Đại Mạo đút hai tay vào túi quần, nhẹ nhàng nói.
Ngạn Tảo cười cười rồi hỏi Hoa Đại Mạo: “Giám đốc Sử thích biển hay thích trời?”
Hoa Đại Mạo nghe thế thì nhướng mày cười, bảo: “Biển á.”
Ngạn Tảo ra vẻ đã hiểu, gật đầu.
Ngạn Trì lại không hiểu gì: “Biển, trời gì ở đây? Anh còn quan tâm gã thích cái gì à, muốn hẹn hò với gã hay sao?”
Hoa Đại Mạo bỗng thấy có chút buồn cười, còn vươn tay bóp bóp mặt Ngạn Trì: “Bạn nhỏ đừng có hỏi nhiều.”
Ngạn Trì vùng vẫy khỏi Hoa Đại Mạo: “Anh đừng chạm vào tôi! Tôi sợ dính phải cái bệnh lẳng lơ của anh!”
Hoa Đại Mạo cũng không cáu, cứ cười tủm tỉm thôi.
Ngạn Tảo lại bảo: “Đừng có la hét ầm ĩ ở đây, coi chừng làm phiền Yến Đôn nghỉ ngơi.”
Ngạn Trì nghe vậy thì mới yên tĩnh lại.
Rồi Hoa Đại Mạo lại hỏi: “Sao cậu ấy còn chưa tỉnh lại?”
Nghe câu đó, da đầu của Yến Đôn căng cả lên.
Ngạn Tảo nhẹ nhàng cười, ngồi ở bên giường, anh vươn tay sờ nhẹ vào sau gáy Yến Đôn. Cậu run lên rồi mở mắt ra, đối diện với đôi mắt đa tình trời sinh của Ngạn Tảo.
Ngạn Trì ngạc nhiên nói: “Tiểu Yến, cậu tỉnh rồi à?”
Yến Đôn nhận ra mình đã mở mắt rồi, giả bộ không được nữa, nên bèn ra vẻ mềm mại mà “vâng” một tiếng rồi hỏi: “Tôi đang ở đâu vậy ạ?”
Ngạn Trì nói: “Đây là bệnh viện, cậu không sao chứ?”
Yến Đôn ngồi dậy rồi đáp: “Cảm ơn Giám đốc Ngạn đã quan tâm, tôi đỡ hơn nhiều rồi ạ.”
Hoa Đại Mạo hỏi: “Vậy cậu có nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì không?”
Yến Đôn bèn bảo: “Tôi nhớ chứ, Giám đốc Sử nói sẽ cho tôi một công việc nhưng rốt cuộc lại muốn giở trò bẩn với tôi.” Yến Đôn cố ý chừa Bạch Lệ Tô ra.
Mà cách nói này cũng phù hợp với tin tức mà Hoa Đại Mạo lấy được từ Giám đốc Sử, cho nên cũng không ai nghi ngờ gì.
Có điều Yến Đôn cảm thấy hơi kì lạ: Nếu Giám đốc Sử đã nói cho Hoa Đại Mạo biết việc xấu mình đã làm, vậy tại sao lại không khai cả Bạch Lệ Tô ra?
Nhân viên chăm sóc khách hàng giải đáp nghi vấn: Bởi vì kịch bản ghi vậy ạ.
Yến Đôn: …Hợp lý ghê há.
Ngạn Trì nghe câu nói của Yến Đôn thì trưng ra vẻ mặt thương cảm, nói: “Việc này là lỗi của tôi, suýt chút nữa tôi đã hại cậu rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”
Hắn vừa dứt lời thì Yến Đôn đã mừng phát điên. Bởi vì cậu nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở: Thu thập thành công lời thoại của tổng tài bá đạo [Cục cưng, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em] √
Ấy vậy mà Hoa Đại Mạo đứng một bên nhìn thì lại không vui một chút nào. Anh ta cười khinh bỉ: “Cậu Trì phải chịu trách nhiệm cái gì cơ?”
Ngạn Trì bèn bảo: “Yến Đôn, cả đời này tôi cũng sẽ không đuổi việc cậu đâu!”
Yến Đôn vô cùng mừng rỡ: “Cả đời ạ?”
Ngạn Trì giơ ngón tay lên: “Tôi thề, cả đời luôn!”
Yến Đôn tra cứu một chút, phát hiện ra lời thoại của tổng tài bá đạo là ‘Tôi thề, cả đời này chỉ cần mình em thôi’, nên cậu lại nhanh chóng hỏi: “Vậy có phải chỉ cần mình tôi không ạ?”
“Mình cậu? Vậy cậu không mệt chết luôn à?” Ngạn Trì cảm thấy một mình Yến Đôn làm thư kí thì không ổn, bèn thật thà lên tiếng.
“…” Tức ghê, xém nữa là được rồi.
Hoa Đại Mạo nở nụ cười rồi nói: “Thiếu gia Trì vẫn còn trẻ con lắm, muốn gì làm nấy, chuyện cả đời mà cũng đem ra nói được. Bé Tiểu Yến, cậu là người trưởng thành, chắc phải biết rằng người nói nhiều thì lại càng không đáng tin.”
Ngạn Trì trợn mắt nhìn Hoa Đại Mạo: “Anh có ý gì?”
Hoa Đại Mạo cũng không để ý đến Ngạn Trì, ánh mắt anh ta chỉ đặt trên người Yến Đôn, nhìn cậu chằm chằm rồi nói: “Tôi trà trộn bên ngoài nhiều nên lời nói ắt có trọng lượng, đã nói ra điều gì thì sẽ không đổi ý. Tôi vẫn giữ câu nói kia, Ngạn thị cho cậu cái gì thì tôi có thể cho gấp đôi.”
Ngạn Trì phát cáu, chỉ vào Hoa Đại Mạo mà mắng: “Cái đồ lẳng lơ không biết xấu hổ nhà anh, dám cướp người của tôi ngay trước mặt tôi à?”
Hoa Đại Mạo nở nụ cười: “Câu này của cậu rất vô lí. Cậu nói bé Tiểu Yến là người của cậu, thế bé Tiểu Yến có công nhận không?”
Đầu Ngạn Trì quay phắt lại, nhanh như gâu đần nhìn thấy đĩa ném vừa bay qua, ánh mắt cún con lấp lánh nhìn chằm chằm vào Yến Đôn: “Cậu có công nhận không?”
“?” Tim Yến Đôn loạn nhịp: Không phải chỉ là tuyển thư kí thôi à, sao cứ như đang tranh giành bà xã vậy?
Hai người Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo có khí chất hoàn toàn khác biệt, nhưng lúc này đây ánh mắt nhìn vào Yến Đôn lại giống y như đúc, sắc bén như dao, lại mang theo vài phần tự kiêu muốn lấy cho bằng được, điều này khiến Yến Đôn có áp lực rất lớn, thật sự cảm thấy mình tựa như “vạn người mê” đang bị giành giật vậy.
Yến Đôn hơi bị hoảng, cậu dịch người về phía Ngạn Tảo theo bản năng — Hành động trong tiềm thức này rõ ràng đã lấy lòng được Ngạn Tảo, môi anh nhếch lên thành một độ cong không dễ phát hiện.
Lúc này Ngạn Tảo mới chậm rãi mở miệng: “Yến Đôn vừa mới tỉnh lại nên còn hơi yếu, chúng ta đừng làm phiền cậu ấy. Cứ đi ra ngoài trước đã.”
Yến Đôn vội vàng gật đầu theo lời Ngạn Tảo: “Đúng, tôi thấy không thoải mái lắm. Tôi nghỉ một chút đã ạ.”
“Được rồi, vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt đi.” Ánh mắt Ngạn Trì sáng ngời nhìn Yến Đôn.
“Ừ, cậu nhớ kĩ lời tôi đó.” Hoa Đại Mạo cũng quắc mắt nhìn Yến Đôn.
Ngạn Tảo cười cười, chỉ nói: “Cậu nghỉ ngơi cho khỏe.”
Sau khi ba tổng tài bá đạo rời đi thì Yến Đôn mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, lại nhanh chóng hỏi nhân viên chăm sóc khách hàng: Đúng rồi, sao ba tổng tài bá đạo lại biết tôi gặp chuyện vậy?
Nhân viên chăm sóc khách hàng trả lời: Mary Sue gửi tin nhắn nặc danh kêu bọn họ tới cứu cậu đó ạ.
Yến Đôn bỗng thấy cảm động: Vậy à? Cô ấy tri kỉ thật. Không uổng công tôi bao che cho cổ trước mặt đám tổng tài bá đạo!
Nhân viên chăm sóc khách hàng cũng vô cùng cảm động: Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến nhân vật thụ chính và nữ phụ ác độc giúp đỡ và đối xử chân thành với nhau đó ạ.
Yến Đôn nằm trên giường một lúc thì nghe thấy tiếng điện thoại reo lên. Cậu vừa cầm di động lên đã thấy trên màn hình hiện ra một tin nhắn:
Sếp Tảo: Thay quần áo rồi đến lối thoát hiểm đi, tôi đưa cậu đi trước. Không để bọn họ phát hiện đâu.
Nhìn thấy tin nhắn của sếp Tảo, Yến Đôn bật dậy như cá nhảy đồng: Vẫn là sếp Tảo tốt nhất mà! Tôi còn đang lo không biết thoát khỏi sự tranh giành của tổng tài bá đạo kiểu gì nè!
Hai người nọ hùng hùng hổ hổ khiến Yến Đôn cực kì áp lực, nhưng Ngạn Tảo lại không tranh không giành, dáng vẻ vô cùng phong độ khiến Yến Đôn khá an tâm.
Điều này cũng khiến cậu bỏ qua một chuyện: So với bất luận kẻ nào, Ngạn Tảo lại càng nhất định phải có được Yến Đôn.
—
Hết chương .