Xuyên Thành Thư Kí Bị Ép Khô Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo

chương 42: một người dám nói, một người dám tin •

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Shion.

Thấy Dư Giang Hòa bước ra, Đường Trạch dừng câu chuyện lại, đồng thời cũng buông đôi tay đang kéo lấy Mạnh Thiểu Du ra, nói: “Không có gì, không có gì ạ, em thấy Thiểu Du có ít bụi giấy trên người nên phủi giúp cậu ấy thôi.”

Dư Giang Hòa nhìn cậu ta một cái, Mạnh Thiểu Du bèn mở lời: “Là vậy đó ạ, bên ngoài lạnh lắm, đi vào trước đã.”

Đường Trạch bước vào trước một bước.

Thấy bọn họ không muốn nói, Dư Giang Hòa cũng không tiện nói gì thêm, bèn đi vào sau bọn họ.

Quán ăn này rất có tiếng tăm trong giới giải trí, có rất nhiều đoàn phim đã từng đến ăn, chủ yếu là do tài nấu ăn của ông chủ rất tuyệt vời. Các nữ minh tinh thường có yêu cầu nghiêm khắc đối với ẩm thực cũng không khống chế được bản thân, rưng rưng ăn cả ba bát đầy, về rồi giảm béo sau!

Lúc đám Mạnh Thiểu Du đi vào thì cả đoàn người đã ngồi đâu ra đó, ở cùng một ê-kíp đã lâu, xung quanh cũng không có nhà sản xuất hay nhà đầu tư, nên mọi người ngồi rất tùy ý.

Đến khi ba người bọn họ bước vào thì chỉ còn đúng ba chỗ ngồi, Mạnh Thiểu Du chọn một chỗ rồi ngồi xuống, Đường Trạch đang định ngồi xuống cùng thì bị thầy Dư chiếm chỗ trước một bước.

Đường Trạch: “…!”

Cậu ta còn đang định nói nhỏ lần nữa với tiểu Mạnh mà!

Thầy Dư quay đầu lại, ánh mắt lạnh nhạt nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng: Sao? Có việc gì à?

Trước mặt nhiều người như vậy, chắc chắn Đường Trạch không thể nói rằng cậu ta muốn ngồi cạnh Mạnh Thiểu Du rồi bảo thầy Dư đứng dậy được, nên đành phải ngồi vào chỗ bên cạnh thầy Dư.

Sự tương tác của ba người khi đó cũng không gây ra sự chú ý quá lớn, mọi người để tâm đến đồ ăn vừa được bưng lên hơn.

Tiệm cơm tuy nhỏ, song lại rất đa dạng. Nghe nói tổ tiên của ông chủ là đầu bếp trong cung, bản thân ông cũng có thi chứng chỉ đầu bếp, nên theo lẽ tự nhiên thì hiểu rất rõ về các loại ẩm thực khác nhau.

Trên bàn cơm còn bày rất nhiều món ăn địa phương, có đủ cả sắc lẫn vị, mùi thơm nức mũi khiến người ta phải rục rịch.

Đạo diễn nhìn thoáng qua chỗ đồ ăn, thấy các món ăn đã lên gần đủ, sau đó lại có một nhân viên phục vụ bưng một thố cơm đậu đỏ vào, đạo diễn thấy vậy thì gọi nhân viên lại nói: “Bọn tôi đâu có gọi cơm đậu đỏ?”

Nhân viên phục vụ nói: “Đây là do quán tặng ạ, sắp tới Lễ Áo Ấm rồi, theo thông lệ là phải ăn một chén cơm đậu đỏ.”

Sau đó lại nhìn thoáng qua bàn ăn rồi nói: “Đồ ăn đã lên hết rồi, mọi người cứ dùng một cách chậm rãi ạ!”

Nhân viên này nhắc xong thì mọi người trong ê-kíp mới giật mình, thấm thoát mà cũng đã sắp đến Lễ Áo Ấm rồi. Gần đây bọn họ đều bận quay phim nên đã quên mất thời gian.

Thế nhưng cùng lắm mọi người cũng chỉ nói thêm hai ba câu về việc này mà thôi, ánh mắt ai nấy vẫn dính chặt trên đồ ăn là nhiều.

Tuy gọi là tiệc hơ khô thẻ tre, thế nhưng vì ê-kíp có quá nhiều người, còn phải lái xe về, đạo diễn lại là một tên mọt rượu nữa, một khi đã bắt đầu uống rượu thì sẽ không cho ai về nếu không rót đầy từng ly.

Vì suy xét đến sự an toàn nên chắc chắn hôm nay sẽ không uống rượu.

Không có màn kính rượu rườm rà nên bữa cơm này cũng trở nên đơn giản hơn, Mạnh Thiểu Du nhìn đĩa cá chua ngọt ánh lên màu đỏ rực trên bàn, cả món thịt Đông Pha với nước sốt đậm đà, béo mà không ngấy, chợt hiểu được lí do mà quán cơm này lại nổi tiếng đến như vậy.

Mà trái lại, Đường Trạch đang ngồi kế bên thầy Dư lại không có tâm trạng ăn uống, thỉnh thoảng lại nhìn chăm chú về phía Mạnh Thiểu Du, lần nào cậu ta muốn đáp lời Mạnh Thiểu Du thì cũng có một đôi đũa từ đâu nhấc lên để gắp đồ ăn, chẳng cho cậu ta một chút thời gian nào để phản ứng!

Cho dù Mạnh Thiểu Du có dừng nói, Dư Giang Hòa ngồi bên cạnh cũng sẽ trùng hợp gợi chủ đề lên, khiến cậu chẳng có thời gian để ý đến người nào khác.

Đường Trạch: “…”

Cứ như thế, đến tận khi kết thúc, Đường Trạch cũng không tìm được cơ hội nào để nói chuyện với Mạnh Thiểu Du.

……

Ngược lại, tối nay Mạnh Thiểu Du ăn vô cùng thoải mái, lúc về thì Đường Trạch và Tiểu Lâm không cùng đường với bọn họ, khi mở cửa nhà thì cậu chó đen lại sủa gâu gâu, chạy đến bên chân hai người mà cọ tới cọ lui.

Kể từ lúc Dư Giang Hòa có thể nhìn thấy quỷ, sau khi Mạnh Thiểu Du mang chú chó đến thì đôi khi thầy Dư cũng có tương tác với nó. Thậm chí lúc rảnh còn đốt cả đồ chơi cho nó, ngày thường chẳng làm gì cũng hay trêu nó, vì lẽ đó mà anh trở thành người sống thứ hai mà cậu chó thích nhất.

Người còn lại là Mạnh Thiểu Du.

Diệp Hòa Phong thấy cảnh này thì bùi ngùi nói: “Ôi xem kìa! Một nhà ba người hạnh phúc biết bao!”

Sau đó thì bị Mạnh Thiểu Du cầm kẹp quần áo trên lên.

Lúc về thì trời đã khuya, hai người chỉ dọn dẹp đơn giản một chút rồi trở về phòng. Khi Mạnh Thiểu Du đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ, có một tin nhắn WeChat chợt nhảy ra trên điện thoại.

Nhìn lại thì thấy người gửi là Đường Trạch.

Suốt cả tối Đường Trạch cũng chẳng tìm được cơ hội nào để nói chuyện với Mạnh Thiểu Du, sau khi mơ màng về đến nhà, cậu ta mới nhớ đến một thứ trong xã hội hiện đại gọi là nhắn tin qua WeChat.

Đường Trạch nói trong WeChat: “Thiểu Du, tôi có chuyện này muốn nhờ cậu…”

Mạnh Thiểu Du nghĩ đến hành động của cậu ta ở tiệm cơm, trả lời: “Chuyện gì thế?”

Đường Trạch thấy cậu trả lời thì thở phào một hơi, sau đó xốc lại tinh thần rồi kể lại chuyện của mình.

Đường Trạch cũng không phải là người địa phương ở Nam Thành, cậu ta đến nơi này chủ yếu là vì em trai của mình. Em trai của Đường Trạch đã đến Nam Thành du lịch được nửa năm, lúc đi chơi buổi tối thì không cẩn thận lọt vào con sông bên cạnh chùa Long Hoa ở Nam Thành.

Người ở Nam Thành đều gọi con sông bên cạnh chùa Long Hoa là sông Âm Dương, nói rằng những ai rơi xuống nước vào buổi tối sẽ bị kéo vào dòng Vong Xuyên, từ đó về sau là người âm phủ, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy nữa.

Lúc đó đoàn du lịch thông báo cho Đường Trạch, còn trả lại một khoản tiền bồi thường.

Thế nhưng Đường Trạch không cam lòng, đó là người em trai duy nhất của cậu ta, nên cậu ta cắn răng chạy đến Nam Thành để tiếp tục tìm. Nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy, cậu ta cũng đã nhờ đến đạo sĩ và người chiêu hồn, song tất cả đều là vô ích.

Thậm chí còn bị lừa vài lần.

Đường Trạch nói trong WeChat: “Sau khi em ấy gặp chuyện không may thì tôi ở lại Nam Thành luôn, vừa tìm việc làm, vừa muốn tìm… thi thể của em trai.”

Mạnh Thiểu Du không ngờ chuyện lại là như vậy, cậu ngẫm lại về thế giới dưới đáy sông mà mình đã nhìn thấy khi rơi xuống nước, nói không chừng dòng sông Âm Dương kia thật sự nối liền với Vong Xuyên, nếu sự thật là vậy thì e rằng rất khó có thể tìm thấy em trai của Đường Trạch.

Đường Trạch cũng đã lường trước điều này: “Tôi chỉ muốn thử một lần, thời gian đã qua lâu như vậy rồi, cũng không mong sẽ tìm được xương cốt, để tôi nhìn thấy hồn phách của em ấy thôi cũng được mà đúng không?”

Mạnh Thiểu Du đã từng gặp rất nhiều người thống khổ vì mất đi người thân nhất, nên cũng có thể hiểu được phần nào, chẳng qua Đường Trạch cũng chỉ muốn tìm thấy em trai của mình, nên cậu nghĩ ngợi rồi cũng đồng ý.

Vào Lễ Áo Ấm, Đường Trạch và Mạnh Thiểu Du cùng nhau đến bờ sông Âm Dương.

Năm nào cũng có người rơi xuống con sông này, lúc bọn họ đến còn có thể thấy vết tích người ta hóa tiền và quần áo giấy trên bờ sông.

Đường Trạch nhìn thấy đống tro tàn này, tâm trạng trở nên nặng nề.

Mạnh Thiểu Du nhìn cậu ta một cái rồi nói: “Tôi sẽ cố hết sức để giúp cậu.”

Đường Trạch gật gật đầu, sau khi thấy cậu chẳng mang gì nhiều trên người, cậu ta không khỏi trưng ra vẻ mặt ngờ vực, hỏi: “Thiểu Du, cậu không cần làm phép này kia hả?”

Không phải đạo sĩ bình thường đều phải lập đàn để chiêu hồn sao?

Đối với đạo sĩ mà nói thì biện pháp tìm quỷ tốt nhất chính là chiêu hồn, Đường Trạch còn cung cấp ngày sinh tháng đẻ của em trai cậu ta để tiện tìm kiếm.

Phương pháp này tựa như cách gọi điện thoại đặc biệt của âm phủ vậy, từ người này thông qua người kia, thế nhưng có một điểm trừ là những ai có năng lực tu hành không tới thì sẽ rất dễ thất bại, quan trọng hơn hết là nếu hồn phách đang ẩn náu hoặc đang bị nhốt thì sẽ rất khó tìm được.

Giống như lần mất hồn của Quý An trước kia vậy.

Vì lẽ đó mà Mạnh Thiểu Du quyết định đổi phương pháp.

Cậu nghiêm túc nói: “Cậu phải biết rằng, lực lượng quần chúng mới là mạnh nhất, đây là cơ sở lợi hại nhất để tìm người!”

Sau đó cậu thấy Mạnh Thiểu Du ngồi xổm xuống ở trụ cầu, đốt một lá bùa lên, rồi nói với mặt sông: “Đội Cứu Hộ Quỷ Nước có đó không?”

Đường Trạch: “…?” Đội Cứu Hộ gì cơ?

Điều quỷ quái nhất đó là, một lúc sau, chỉ thấy nước sông nổi lên cuồn cuộn, hệt như có thứ gì đó ẩn nấp dưới mặt sông đang bơi đến trụ cầu vậy.

Đường Trạch không có mắt âm dương, thế nhưng Mạnh Thiểu Du lại nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Tiểu đội quỷ nước đã từng gặp trước đó nhanh chóng bơi đến, lúc nhìn thấy Mạnh Thiểu Du còn có người nhớ ra cậu, nói: “Đạo trưởng nhỏ, cậu tìm bọn ta làm gì vậy? Đâu có ai rơi xuống trong Lễ Áo Ấm đâu!”

Hồi trước Mạnh Thiểu Du được đám quỷ nước cứu nên không quên viết một lá thư khen ngợi bọn họ, vì lẽ đó mà đám quỷ nước cũng có vẻ khách khí với cậu.

Mạnh Thiểu Du nói: “Hôm nay tôi không đến để cứu người sống, mà chỉ muốn hỏi trong đám quỷ nước có con quỷ nào như này không?”

Cậu lấy ảnh chụp của em trai Đường Trạch ra, nói: “Người này đã trượt chân rơi xuống sông nửa năm trước, không tìm được thi thể, nên tôi muốn hỏi mọi người một chút xem đã từng gặp qua chưa?”

Hóa ra là đến tìm quỷ à.

Đám quỷ nước bèn bơi lại, ai nấy đều nhìn thoáng qua ảnh chụp, đợi đến khi ai cũng nhìn một lần rồi thì đều lắc đầu nói: “Chưa thấy tên quỷ này bao giờ.”

“Bây giờ quỷ nước trên sông đều đã hợp lại thành một, nếu có tên quỷ này thì bọn ta chắc chắn sẽ nhận ra.” Đám quỷ nước nói, “Thế nhưng thực sự không nhận ra người này, hay là đã đi đầu thai rồi?”

Không phải tất cả những người rơi xuống nước đều sẽ biến thành quỷ nước, những người có chấp niệm không sâu thì sẽ đi đầu thai rất nhanh chóng.

Mạnh Thiểu Du không ngờ là vậy, quay đầu truyền đạt lại ý của đám quỷ nước cho Đường Trạch nghe. Đường Trạch im lặng một chút rồi hỏi: “Vậy thi thể đâu?”

Đám quỷ nước nghe vậy thì nói: “Có thể là ở dưới đáy hồ, dù sao thì cũng chết vào buổi tối, cho dù không bị cuốn vào Vong Xuyên thì cũng sẽ bị mắc lại ở đáy hồ.”

Vẻ mặt Đường Trạch vô cùng thê lương.

Đám quỷ nước thấy vậy, ui anh em nhà này tình cảm sâu đậm quá!

Bèn bảo: “Hôm nay là lễ, vốn là bọn ta định nghỉ rồi, chẳng qua nhìn cậu đau lòng như vậy, trái lại bọn ta có thể giúp cậu tìm thi thể. Nếu tìm được thì cậu đốt một ít tiền giấy và thức ăn cho bọn ta là được, chịu không?”

Đường Trạch nghe vậy thì thấy đây quả thật là một đám quỷ nước nhiệt tình, nước sông lạnh như băng cũng không khiến trái tim họ trở nên giá buốt, bèn vội vàng gật đầu, nói: “Nhất định tôi sẽ đốt tiền cho mọi người, xin kính nhờ!”

Sau đó đám quỷ nước cầm lấy ảnh chụp, gật gật đầu rồi tản ra khắp mọi nơi.

Mạnh Thiểu Du nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Đường Trạch, bèn an ủi: “Nếu em trai cậu đã đi đầu thai thì đó cũng là một chuyện tốt, đừng buồn nữa nhé.”

Cái chết của con người thật ra không đáng sợ, điều đáng sợ chính là vẫn bị chấp niệm trói buộc sau khi chết, không được hướng sinh. Đối với Đường Trạch mà nói, không được nhìn thấy em trai mình có lẽ sẽ rất khổ sở, thế nhưng đối với em trai cậu ta, cậu ấy đã bắt đầu một cuộc sống mới rồi.

Tuy nói vậy, Đường Trạch vẫn có chút đau lòng, cậu ta thả ba lô của mình xuống, nói: “Tôi còn tưởng sẽ được nhìn thấy mặt em ấy lần cuối cùng, nên còn đựng quần áo mới cho em ấy trong ba lô…”

Cậu ta vừa nói vừa lấy tiền và quần áo giấy trong túi ra, nói: “Tuy em trai tôi không dùng được nữa, thế nhưng vẫn còn những con quỷ nước khác, đã đến đây rồi thì đành đốt hết vậy.”

Mạnh Thiểu Du không nói gì, đốt đồ cúng trong Lễ Áo Ấm cũng rất bình thường, nên bèn để cậu ta tùy ý.

Đường Trạch nhóm lửa trên bờ sông, ném những thứ mình đã chuẩn bị vào ngọn lửa, ngọn lửa liếm láp trên trang giấy, nhanh chóng hóa những đĩnh vàng đĩnh bạc và quần áo tinh xảo thành một nhóm tro tràn.

Trong cơn gió đêm rét lạnh, chỉ còn một tia ấm áp đến từ ngọn lửa này.

Mạnh Thiểu Du ngồi xổm xuống đốt cùng cậu ta, một cơn gió đêm chợt thổi đến bờ sông, mùi bụi giấy cứ thế xộc thẳng lên mũi, Mạnh Thiểu Du ngửi thấy mùi này thì nói theo bản năng: “Quần áo mà cậu đốt có mùi không đúng lắm.”

Cậu đã từng ngửi qua rất nhiều mùi bụi giấy rồi, thế nhưng lúc bấy giờ lại có điểm khang khác, Mạnh Thiểu Du ngẫm lại về luồng hơi thở trước kia, đầu óc chợt trở nên hỗn loạn.

Đường Trạch ngồi bên cạnh đứng lên, lúc này Mạnh Thiểu Du mới để ý, kể từ khi cậu ta nhóm lửa thì vẫn luôn đeo khẩu trang.

Bên trong ngọn lửa này có chứa thứ gì?

Còn chưa kịp để cậu nghĩ ra, ánh mắt Đường Trạch nhìn cậu chợt lóe lên vẻ áy nát, nói: “Thật có lỗi, nhưng nếu cậu luôn ở bên cạnh anh ấy thì tôi vĩnh viễn không thể thực hiện được mục đích của mình. Vậy nên vĩnh biệt!”

Nói xong, cậu ta vươn tay về phía Mạnh Thiểu Du.

Mạnh Thiểu Du muốn nhấc tay lên, song chỉ thấy thân thể mình như nhũn ra, giây tiếp theo đã bị Đường Trạch đẩy vào trong lòng sông băng giá!

“Ùm!”

“Ùm!”

Hai tiếng rơi xuống nước vang lên.

……

Khi Mạnh Thiểu Du tỉnh lại lần nữa thì cậu đã ở trong bệnh viện.

Con búp bê có chứa Diệp Hòa Phong ngồi trên ngăn tủ bên cạnh cậu, thấy cậu tỉnh lại thì mừng rỡ nói: “Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!”

“Sao anh lại ở đây?” Mạnh Thiểu Du chịu đựng cơn choáng đầu mà ngồi dậy, Diệp Hòa Phong thấy vậy thì nói: “Cậu hít phải rất nhiều thuốc mê, trước hết đừng làm động tác gì quá mạnh.”

Sau khi thấy Mạnh Thiểu Du trưng ra vẻ mặt mê muội, hắn cười hắc hắc hai tiếng rồi nói: “Có phải cậu muốn hỏi là ai cứu cậu không?”

Mạnh Thiểu Du trừng mắt nhìn, xem như lời đáp lại.

Diệp Hòa Phong nói: “Đương nhiên là thầy Dư rồiii!”

Lúc Mạnh Thiểu Du ra ngoài cũng không bảo mình đi đâu, thế nhưng Diệp Hòa Phong lại biết.

Sau khi Mạnh Thiểu Du đi ra ngoài thì Dư Giang Hòa cứ luôn cảm thấy bất thường, nên Diệp Hòa Phong bèn nói với anh về chuyện cậu và Đường Trạch đến sông Âm Dương, thầy Dư không nói hai lời đã chạy đến ngay lập tức.

Đến khi đuổi kịp đến nơi, lại đúng lúc thấy Mạnh Thiểu Du bị Đường Trạch đẩy mạnh xuống sông.

“Sau đó thầy Dư không màng gì nữa, nhảy ngay xuống sông để cứu cậu.” Diệp Hòa Phong nói.

Tiếng nước mà Mạnh Thiểu Du nghe thấy lúc rơi xuống chính là Dư Giang Hòa.

Nước sông mùa đông rét đến tận xương tủy, thế nhưng Dư Giang Hòa vẫn nhảy xuống không chút do dự, tìm được Mạnh Thiểu Du ở giữa lòng sông.

Khi đó cậu chìm xuống đáy sông rất mau, trong dòng Vong Xuyên bên dưới không biết có bao nhiêu cánh tay vươn ra muốn kéo cậu đi, Du Giang Hòa phải rẽ nước bơi đến để giữ cậu lại.

Không biết bầy cá xung quanh tụ tập lại từ lúc nào, vây quanh hai người bọn họ, Dư Giang Hòa tưởng bầy cá này đang cản đường mình, ngay khi anh cho rằng bọn họ không thể quay lại bờ được nữa, thì đám quỷ nước đi tìm em trai của Đường Trạch lại bơi về, bàn bạc với bầy cá rồi nâng hai người lên trên bờ.

Diệp Hòa Phong vui mừng nói: “May mà thầy Dư đến đúng lúc…”

Mạnh Thiểu Du xoa xoa ấn đường, hỏi: “Vậy thầy Dư đâu?”

Diệp Hòa Phong nói: “Cậu ngủ một ngày trời, chắc thầy Dư mới vừa đi mua bữa sáng đó.” Hắn nói xong thì không kìm lòng được mà chuyển chủ đề về lại trên người Đường Trạch, nói: “Không ngờ Đường Trạch lại là một người như vậy, đúng là biết người biết mặt lại chẳng biết lòng.”

Đám quỷ nước có nói, dưới đáy sông không hề có thi thể của em trai Đường Trạch, ngay từ đầu Đường Trạch đã không có ý định tốt lành gì, tìm em trai chỉ là cái cớ để tách đám quỷ nước ra…

Vả lại, sau chuyện đó thì không thấy tung tích của Đường Trạch đâu nữa, cũng không biết đã chạy đến chỗ nào rồi.

Mạnh Thiểu Du cũng không ngờ là vậy, đôi mắt cậu tối sầm lại, ghi tạc cái tên của Đường Trạch vào trong sổ nhỏ.

Mang thù. jpg.

Lần sau gặp mặt nhất định phải đánh cho đến khi cậu ta gọi bố ơi!

Mạnh Thiểu Du đang nghĩ đến việc xuất viện xong thì đi tìm Đường Trạch bằng cách nào, thì điện thoại bỗng vang lên. Cậu cầm lên xem thì thấy hiển thị người gọi đến là sư phụ.

Kể từ khi Mạnh Thiểu Du ở lại Nam Thành, đây là lần đầu tiên sư phụ chủ động gọi điện thoại đến, sau khi Mạnh Thiểu Du bắt máy thì nghe một tiếng cười sang sảng đến từ đầu dây bên kia.

Sau đó sư phụ cậu nói: “Nhóc con, có phải con bị người ta chơi một vố không? Ha ha ha ha há!!”

Mạnh Thiểu Du: “…”

Mạnh Thiểu Du cực chẳng đã nói: “Sư phụ, con là đồ đệ ruột của người sao?”

Ông cụ ở đầu dây bên kia hớn hở nói: “Đúng vậy! Không phải ta đang vui thay con đó à?” Sư phụ của Mạnh Thiểu Du rất thông thạo các thuật tính mệnh, lúc hành tẩu trong giang hồ mọi người còn gọi ông là thần bói, nên việc ông tính ra được một phen hú vía của Mạnh Thiểu Du cũng là chuyện thường thôi.

Mạnh Thiểu Du biết người biết ta mà nói: “Nếu người đã tính ra rồi, chi bằng nói cho con biết người đó đang ở đâu luôn đi? Không thể để con bị hại vô ích chứ đúng không?”

“Không đâu nhỉ không đâu nhỉ? Chắc không có tên đồ đệ nào lại muốn gạt sư phụ mình đâu nhỉ?” Ông cụ nhỏ bé không mắc mưu một tí nào, sau đó bảo: “Sợ hãi cũng tốt thôi, từ bé đến lớn con chưa phải chịu khổ vì đạo thuật bao giờ, lâu lâu bị ngã cây cũng không tệ đâu.”

“Ta chỉ gọi điện đến để góp vui thôi, vậy nha, ta cúp máy đây, con tự cố gắng ha!”

Sau đó chưa để Mạnh Thiểu Du kịp nói gì thì ông đã cúp máy luôn.

Mạnh Thiểu Du: “…”

Diệp Hòa Phong ở bên cạnh vểnh tai lên nghe, nhìn thoáng qua Mạnh Thiểu Du, nghĩ thầm, biết cậu đạo trưởng nhỏ này có tính cách giống ai rồi.

Vừa gọi điện thoại xong thì Dư Giang Hòa đúng lúc đi vào.

Thấy Mạnh Thiểu Du đã tỉnh, Dư Giang tiến lại gần từng bước một, đầu tiên sờ sờ trán cậu rồi mới hỏi: “Có khó chịu ở đâu nữa không?”

Mạnh Thiểu Du lắc lắc đầu, nghĩ bụng bọn họ có duyên với bệnh viện thật, một trước một sau đều vào viện nằm hết.

Ăn sáng xong, các bác sĩ lại đến kiểm tra một chút, sau khi xác định không còn gì đáng ngại thì Mạnh Thiểu Du đã có thể xuất viện.

Trên đường về, Mạnh Thiểu Du nhìn thoáng qua Dư Giang Hòa đang lái xe, mở lời: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”

“Không có gì, cậu cũng đã từng cứu tôi rất nhiều lần.”

Mạnh Thiểu Du nghĩ bụng, việc này đâu giống vậy, cậu cứu thầy Dư vốn là vì lời thỉnh cầu của Trương An Sinh, những lúc khác là do cậu trùng hợp ở bên cạnh anh.

Thế nhưng lần này, nếu không phải là thầy Dư đặc biệt đi tìm thì có lẽ kết cục đã khác.

Dư Giang Hòa lại nói: “Cậu đã cứu tôi nhiều lần như thế, tôi quan tâm đến cậu là việc rất bình thường.”

Bình thường hả?

Mạnh Thiểu Du có hơi mơ hồ, nhưng nếu thầy Dư đã nói vậy, thì thôi bình thường vậy…

Diệp Hòa Phong làm ổ ở ghế sau, nghe cuộc đối thoại này xong thì không kìm lòng được mà trở mặt xem thường.

Có lẽ đây chính là màn đối thoại của hai học sinh yếu trong bộ môn yêu đương, một người dám nói, một người dám tin!

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio