Edit: Shion.
Tần Bân khóc một cách hết sức thương tâm.
Mạnh Thiểu Du sợ cậu ta vì lí do kia mà đi lên con đường lệch lạc, bèn nói: “Đây cũng đâu phải là chuyện gì xấu, người trong đạo môn cũng bị bắt phải duy trì nguyên dương mà.”
Phật giáo thì khỏi phải nói rồi, họ rất coi trọng về sự thanh tịnh của lục căn, không nhiễm hồng trần, nếu đi tu từ nhỏ thì cũng phải giữ gìn trinh tiết. Mà trong đạo môn cũng có những lưu ý như vậy, nên rất nhiều đạo trưởng cũng phải…
(lục căn: tai, mắt, mũi, lưỡi, thân thể, ý thức)
Mạnh Thiểu Du không nói quá chi tiết, thế nhưng chỉ một câu như vậy cũng khiến Tần Bân nhanh chóng bình tĩnh lại, nghĩ rằng mình và cậu đạo trưởng này cùng chung cảnh ngộ nên cảm thấy được an ủi một chút.
Cứ coi như bốn làm tròn lên năm là mình có dính chút quan hệ với các đại sư đi, Tần Bân dùng kiến thức toán học thần sầu của mình mà nghĩ bụng.
Sau đó cậu ta nhìn về phía Mạnh Thiểu Du, đột nhiên phun ra một câu: “Thế đại sư cũng là vậy sao?”
Là gì cơ?
Mạnh Thiểu Du sững ra, mãi sau mới phản ứng lại: “…”
Tần Bân chỉ buột miệng theo bản năng, sau đó mới sực nhớ ra là hai người này có kiểu quan hệ kia mà, nên hình như câu hỏi này có hơi dư thừa, cậu ta đang định sửa miệng thì bỗng thấy vành tai Mạnh Thiểu Du hơi đỏ lên, ánh mắt cũng có chút mơ màng.
Cậu ta sững sờ rồi lại lẩm bẩm: “Hai người kiên định ghê ha!”
Lần này cả Mạnh Thiểu Du và thầy Dư đều: “…”
Mạnh Thiểu Du sợ cậu ta sẽ còn nói gì đó sốc óc nên vội vàng tiễn cậu ta về.
Đợi Tần Bân đi rồi, cả hai người ở lại đều có hơi xấu hổ. Thầy Dư là người mở miệng trước, cứ như không bị ảnh hưởng gì mà nói một cách tự nhiên: “Về thôi.”
……
Lâu lâu Mạnh Thiểu Du lại lôi mặt dây chuyền lấy được từ bộ xương khô ra xem, nếu gọi hình dáng xiêu xiêu vẹo vẹo của mặt dây chuyền này là đồ án thì cũng không giống, hoặc có thể là biểu tượng nào đó, nhưng Mạnh Thiểu Du ngẫm mãi mà vẫn không nghĩ ra đã thấy biểu tượng này ở đâu.
Chất tủy này là mấu chốt trong cách hoạt động của bộ xương khô.
Cụ thể là gì thì Mạnh Thiểu Du cũng không nói rõ được, nhưng linh hồn viên ngọc thì lại rất khoái chí, bởi toàn bộ linh khí bên trong đống tủy này đều được Mạnh Thiểu Du rút ra đút cho nó.
…
Thủy cung Nam Thành.
Sau khi quay xong các cảnh ở khu vực điện ảnh thì ê-kíp bèn di chuyển đến một địa điểm khác.
Nói đến đây thì cũng có chút thú vị, Nam Thành là một thành phố biển, tại đây có một thủy cung vô cùng nổi tiếng, nó còn là địa điểm nhất định phải đến tham quan khi tới Nam Thành nữa.
Hồi Mạnh Thiểu Du còn học đại học thì cậu có một người bạn cùng phòng, hễ cứ yêu đương vào là sẽ đưa đối tượng của mình đến thủy cung chơi.
Tên đó truyền đạt lại kinh nghiệm trong kí túc xá một cách vô cùng tự hào: “Lúc mới yêu thì nhất định phải đến thủy cung, đã là người yêu mà không đi một lần thì sao mà quen nhau lâu được?!”
Song, sau cùng thì đối tượng cũng chỉ quan tâm đến việc cậu ta đã đến thủy cung với nhiều người khác…
Trước đó Mạnh Thiểu Du cũng đã đến nơi này, chẳng qua lần đó là đến để bắt một con quỷ nhỏ nghịch ngợm, không hề rảnh rỗi mà đi tham quan thủy cung.
Nếu phải nói chính xác thì đây cũng là lần đầu tiên Mạnh Thiểu Du đến thủy cung.
Điểm đặc sắc nhất của thủy cung này là dãy hành lang dài vô tận của nó, lớp kính trong suốt được chế tạo đặc biệt ôm lấy chiều dài của dãy hành lang, đằng sau lớp kính là phong cảnh dưới đáy biển được sắp xếp một cách khéo léo, cứ như thủy cung thật sự được xây ở dưới lòng đại dương vậy.
Từng đàn cá nước mặn mang màu sắc tươi sáng lả lướt bơi dọc hành lang, vì ngày nào cũng nhìn thấy du khách nên chúng không hề sợ hãi con người.
Lúc ê-kíp đang nghỉ ngơi, Mạnh Thiểu Du và thầy Dư bèn đi dạo tại thủy cung nổi tiếng này.
Trợ lí sản xuất còn đang sửa sang lại dụng cụ, các diễn viên cũng tản ra hai ba hướng mà đi dạo, Mạnh Thiểu Du nhìn Dư Giang Hòa bên cạnh mà đột nhiên nở nụ cười: “Bọn mình như này có được xem là đi hẹn hò bằng quỹ chung không?”
Trong mắt người ngoài thì bọn họ cùng lắm chỉ có quan hệ thân thiết, nếu không nhìn thấy tận mắt thì chắc chắn sẽ không thể liên tưởng đến mặt kia.
Hầu hết mọi người đều nghĩ — Sao thầy Dư có thể hẹn hò với một đạo sĩ được!
Nhưng trong mắt đương sự, chính xác là bọn họ đang lén lút… À không, quang minh chính đại hẹn hò dưới ánh mắt của mọi người!
Dư Giang Hòa nhìn cậu, đôi mắt anh ánh lên ý cười, đôi bên không nói lời nào nhưng đều có thể hiểu được ý mà đối phương muốn nói.
Một lúc sau, hai người càng đi thì lại càng khuất xa.
Ê-kíp thuê lại toàn bộ thủy cung, thế nhưng không phải nơi nào cũng dùng để quay, cho nên những địa điểm không dùng đến đều đã tắt hết đèn, chỉ để lại ánh đèn tường hiu hắt, khung cảnh mơ hồ của dãy hành lang mang đến vài tia ám muội.
Mạnh Thiểu Du bị thầy Dư đè lại trên mặt kính mờ tối, một nụ hôn vừa nóng rực lại vừa dịu dàng đáp xuống, Mạnh Thiểu Du thuận thế đáp lại, giữa hai làn môi răng khắng khít, một luồng linh khí lại được dẫn sang.
Đợi đến khi hai người tách ra, sắc mặt Mạnh Thiểu Du hơi ửng hồng, cậu ho nhẹ, định bảo chúng ta về thôi.
Ấy vậy mà vừa nâng mắt lên đã quên mất câu mình định nói luôn.
Dư Giang Hòa thấy cậu chợt sững ra thì nghi ngờ quay đầu lại.
Chỉ thấy tại tấm kính dày sau lưng anh, không biết từ khi nào mà đã có một nhóm cá biển tụ tập lại, đám cá biển sặc sỡ phía sau còn đang mải mê chen đẩy về phía trước mặt kính, cứ như đang cố gắng bơi về phía bọn họ vậy.
Không chỉ có đàn cá nước mặn, không biết từ lúc nào mà trên mặt kính còn có một đống sao biển bơi đến, chúng dán chặt lên lớp kính, gia nhập vào đội ngũ hóng hớt…
Sau đó lại nghe thấy một tiếng động nặng nề đập vào lớp kính, con cá đuối quỷ bự nhất trong thủy cung cũng bơi về phía bọn họ. Nó vừa đến thì đàn cá biển xung quanh đều tản ra, chen đến những góc có thể trông thấy hai người.
Con cá đuối quỷ dán vào trên mặt kính khiến nó phát ra một tiếng lạch cạch, lớp thủy tinh rung lên, từ góc độ này thì hai người còn có thể thấy được đôi mắt nhỏ xíu được giấu ở phía dưới, chúng đang nhìn chòng chọc vào bọn họ mà không hề dịch chuyển.
Mà xung quanh cũng có không ít cá biển bu lại.
Những con cá này vây quanh bốn phía của bọn họ, con nào con nấy đều nhìn chằm chằm mà không hề nhúc nhích, hệt như đang hóng hớt xem bọn họ hẹn hò vậy…
Nếu nói được, chắc mấy con cá này còn bảo motto motto cũng nên!
(motto motto: tiếng Nhật, tức là thêm xíu nữa đi)
Mạnh Thiểu Du: “…”
Dư Giang Hòa: “…”
Gì vậy, cá trong thủy cung này thành tinh hết rồi hả??
Chắc không đâu ha…
Cái cảm giác bị nhìn chằm chằm thật sự rất kì lạ, hai người không hề suy nghĩ mà rời khỏi nơi đó ngay lập tức.
Sau đó Mạnh Thiểu Du suy nghĩ rất lâu rồi mới nói: “Chắc là đám cá đó gặp nhiều người rồi nên không sợ con người nữa…”
Không chỉ không sợ mà còn cực kì thích hóng hớt nữa!
Không đề cập đến việc này, đoàn phim nhanh chóng sắp xếp xong cảnh quay, các diễn viên cũng vào chỗ chuẩn bị diễn.
Đạo diễn nói: “Cảnh này khá cực nên mọi người cố giữ tinh thần nhé, chúng ta tranh thủ chụp xong trong hôm nay luôn!”
Diễn viên phối hợp cùng Dư Giang Hòa rất ít khi diễn không qua, nên lúc bấy giờ đạo diễn nói cực thì vấn đề cũng không nằm trên người diễn viên.
Mà là do cảnh này phải diễn với động vật, phải biết rằng những cảnh có động vật là khó quay nhất. Dù sao thì động vật cũng không phải người, đôi bên rất khó giao tiếp hiệu quả với nhau, cho dù là động vật đã được huấn luyện cũng vậy, thường thì một cảnh phải quay mất mấy lần mới có thể thông qua thuận lợi được.
Nhân vật chính của bộ phim này là một đứa trẻ lớn lên ở ven biển, từ lúc còn bé đã có quan hệ thân thiết với các sinh vật sống dưới biển khơi. Cảnh quay này là cảnh xô xát giữa nhân vật chính và nhân vật phản diện, nhưng vì nhân vật chính chưa trưởng thành nên bị nhân vật phản diện đẩy xuống nước.
Ngay lúc cùng đường thì nhân vật chính gặp được một đàn cá heo vọt đến, chúng đưa nhân vật chính trở về bờ…
“Hi vọng lần này có thể quay nhanh.”
“Phù phù —”
Làn máu trên người thanh niên nhuộm đỏ mặt biển, sự tấn công dữ dội khiến y mất đi sức lực để giãy dụa sau khi bị đẩy xuống nước.
Lúc này trước mặt y là một cảnh tượng mơ hồ…
Không lẽ lần này phải bỏ mạng tại đây sao?
Y dần dần mất đi ý thức, thân thể chìm xuống không ngừng.
Đúng lúc này, một con cá heo bơi đến, nó nhìn theo chàng thanh niên từ phía xa xa, như nhận ra đối phương, nó nhanh chóng bơi về phía y.
Con cá heo vây xung quanh người thanh niên, thấy mạng sống của y đang dần phai nhòa thì phát ra một tiếng than khóc, sau đó giúp nâng chàng thanh niên về phía bờ biển.
Đạo diễn thấy vậy thì vẻ mặt thoáng thả lỏng, thế nhưng đúng lúc đó!
Một đàn cá biển khác cũng vọt ra, hệt như các nhân viên cứu hộ được đào tạo bài bản, chúng bơi về phía người thanh niên bị rơi xuống nước, túm tụm lại rồi đưa y ngoi lên khỏi mặt biển.
“…???”
Đạo diễn nhìn thấy cảnh này thì quên cả hô cut, mà trái lại, phó đạo diễn lấy lại tinh thần bèn la lên một tiếng: “Cut!”
Sau đó cả đoàn phim mới như sống lại, bừng tỉnh trong nháy mắt.
Có người không thể nhịn được, sau khi hô cut thì bảo: “Trời má… Chuyện gì đây trời?!”
“Mấy con cá này thành tinh hết rồi hả?!”
Người này nói ra suy nghĩ của hầu hết mọi người có mặt ở đây, bọn họ nhìn sang huấn luyện viên đang đứng đợi lệnh với vẻ mặt tràn ngập sự kính nể.
Huấn luyện viên này là huấn luyện viên của cá heo, nên định đứng ngoài để hỗ trợ, không ngờ lần này lại thông qua một cách thuận lợi.
Hơn nữa còn rất tuyệt vời!
Đạo diễn cũng không kìm lòng được mà nói với huấn luyện viên: “Cậu thật sự chỉ huấn luyện cá heo thôi à?”
Huấn luyện viên cũng hơi hốt hoảng, anh ta sững sờ một lúc rồi nói: “Tất nhiên rồi!! Nếu tôi có bản lĩnh này thì tôi còn làm huấn luyện viên làm chi?! Chắc tôi đã đi xây dựng Atlantis từ lâu rồi!”
Mọi người: “…”
Nhưng cũng không sai, có thể huấn luyện được cá heo là vì chúng thông minh hơn so với những con cá khác, những con cá khác đâu có khôn như cá heo chứ.
Sau khi huấn luyện viên phủ nhận, ánh mắt mọi người lại rơi xuống trên người Dư Giang Hòa.
Thầy Dư đã ra khỏi nước, vẻ mặt đang quấn khăn cũng quay về sự lạnh nhạt như mọi khi.
Sau khi anh lên bờ thì bầy cá cũng tản đi, đạo diễn nghĩ nghĩ rồi nói: “Có lẽ là vì diễn xuất của thầy Dư rất tốt nên đến cả cá mà cũng bị lừa.”
Dù sao thì thiết lập của nhân vật chính cũng là một cư dân làng chài, hơn nữa còn có tình cảm sâu đậm với sinh vật biển, Dư Giang Hòa lại diễn xuất tinh tế, nói không chừng là vì anh diễn xuất quá tốt, nghiên cứu vai diễn quá sâu nên ngay cả bầy cá mà cũng bị lừa luôn…
Tất cả mọi người đều lờ mờ cảm thấy đạo diễn nói tầm phào, nhưng khi cẩn thận ngẫm nghĩ thì lại thấy có chút hợp lý, trước kia cũng có diễn viên đóng vai chúa tể của những loài chó, khi đó cả đàn chó trong khu đều đi theo sau lưng ổng luôn!
Về sau cũng có tin đồn ở mọi ngõ ngách, người ta đều nói rằng diễn xuất của Dư Giang Hòa có thể lừa gạt được, ngay cả cá mà cũng bị anh lừa đẹp kia mà.
Nhưng vì quá huyền huyễn nên ai nấy đều lấy lí do là không phù hợp với thiết lập của Dư Giang Hòa để bác bỏ.
……
Lão Triệu vốn đi ngang qua thủy cung nên tiện đường đến ngó Mạnh Thiểu Du một cái, kết quả là thấy cảnh Dư Giang Hòa được cá heo cứu lên, sững cả thân quỷ luôn.
Hắn không biết cá heo được huấn luyện, còn tưởng là bầy cá tự đi cứu người nữa, nên chớp mắt rồi bật ngón cái lên tán thưởng: “Không hổ là hiền Hậu, đúng là được vạn vật hướng tới ha!”
Mạnh Thiểu Du: “…”
Cậu thở dài một hơi, lẽ ra cậu phải quen rồi mới đúng…
Sau đó cậu lại hỏi Lão Triệu: “Anh đến đây làm gì vậy?”
Lão Triệu thở dài một tiếng, nói: “Hầy! Không phải là do có việc bận sao! Tuy không điều tra ra được thân phận của tên áo đen kia nhưng lại có rất nhiều vụ án khác, cậu có biết cột rồng trên cầu vượt đã xảy ra chuyện gì không?”
Cột rồng trên cầu vượt Nam Thành có thể được xem là một địa điểm nổi danh, nghe nói khi xưa lúc xây cầu thì không thể nào phá bỏ được cây cột cuối cùng, khiến công trình phải bị hoãn lại mấy ngày trời.
Khi ấy có rất nhiều ý kiến, có người nói là dưới cầu vượt có long mạch, nơi đó có long khí nên không thể động vào được. Còn có người bảo rằng đó là nơi mà vạn người bị hãm hại, nên có oan hồn tụ tập, nếu động vào thì sẽ khiến phong thủy của Nam Thành trở nên hỗn loạn.
Đến cuối cùng vẫn phải mời vài vị cao nhân đến thăm dò, sau khi thương lượng rằng sẽ xây một cây cột rồng thì mới xong việc.
Có điều, cũng vì cây cột rồng này mà việc cầu vượt có long mạch trở thành cách nói phổ biến nhất.
Lão Triệu nói: “Cậu không biết đâu, mới đây ở gần cầu vượt đã xảy ra một vụ tai nạn xe cộ rất nghiêm trọng, có không ít người chết uổng mạng, cùng lúc đó còn phải điều tra thêm vụ câu hồn nữa, âm phủ loạn hết cả lên.”
Mãi đến khi bọn họ qua đợt bận bịu, nhìn lại thì mới thấy hình rồng trên cột rồng đã biến mất rồi!
Bất kể trong dân gian có bao nhiêu cách nói, thì cây cột rồng kia đúng là được xây lên để trấn áp những thứ ở dưới cầu vượt, con rồng kia cũng được cao nhân đặt ra từ lúc đó, sở hữu pháp lực cực kì uyên thâm, nghe nói còn chứa cả long khí được chia từ thủ đô nữa.
Cũng có người chú ý đến việc con rồng trên cột đã biến mất, cơ mà những ban ngành liên quan lúc đó chỉ tăng ca để khắc lại một con mới lên, nói là con cũ đã bị gió thổi mưa tạt nên mờ đi — Tuy rằng không ai tin vào điều đó cả.
Vậy nên, bây giờ không chỉ có âm phủ mà cả người của Hiệp hội Tôn giáo Nam Thành cũng đang hợp sức tìm kiếm con rồng kia.
Trong khoảng thời gian này, Mạnh Thiểu Du luôn ở lại đoàn phim cùng thầy Dư nên không biết chuyện, song bây giờ đã được cho hay nên cậu bảo: “Tôi cũng sẽ chú ý xem sao.”
Lão Triệu mừng rỡ, suy cho cùng càng nhiều người thì càng nhiều sức lực, nhưng hắn hẵng còn thở dài, nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đạo trưởng nhỏ cao cả quá! Thật ra bọn ta vốn không định cho cậu biết đâu, dù sao cũng là thời điểm đêm xuân ngắn ngủi, sinh hoạt bận rộn mà. Không làm phiền lòng bọn cậu vẫn tốt hơn!”
Mạnh Thiểu Du: “…”
Không hề nhá!!
……
Sau khi nghe Lão Triệu nói về chuyện cột rồng, mỗi lần xe đi ngang qua cây cột thì Mạnh Thiểu Du đều sẽ để ý hơn.
Tiểu Lâm là tài xế, lần nào đi ngang qua cũng không khỏi nói: “Gần đây chỗ này quỷ quái lắm, lúc trước có mấy vụ tai nạn xảy ra liên tục, có một lần là tai nạn xe quy mô lớn nữa. Hầy.”
Bên cạnh cầu vượt còn có không ít dấu vết hóa vàng mã, đều là người nhà của nạn nhân tử vong trong tai nạn đến đốt cả.
Tiểu Lâm không nhìn ra, thế nhưng Mạnh Thiểu Du và Dư Giang Hòa lại có thể thấy rất nhiều linh hồn mới chết còn nán lại. Có cả âm sai dẫn đường, đưa bọn họ rời khỏi nhân thế.
Mạnh Thiểu Du thở dài rồi thu lại tầm mắt.
Sau đó lại nghe Tiểu Lâm nói: “Có điều tôi nghe những người khác nói, gần đây mỗi khi lái xe đi ngang qua nơi này thì không hiểu sao cứ nghe thấy mấy tiếng động kì quặc.”
“Càng tới gần cột rồng thì càng nghe rõ hơn, có khi là tiếng thở dài, có khi lại là tiếng đập trên mặt đất.”
Chuyện này còn dẫn đến một cuộc thảo luận nho nhỏ nữa, nhưng cuối cùng thì kết luận là lái xe xuyên đêm quá mệt mỏi nên mới gặp ảo giác.
…
Màn đêm buông xuống.
Dư Giang Hòa lái xe đưa Mạnh Thiểu Du đến cầu vượt.
Sau đó thì nghe thấy một tiếng thở dài đầy thỏa mãn: “A… Thì ra đây là xúc cảm của rồng à!”
Hai người lần theo tiếng động, thấy một con rắn đen to đùng đang đu trên cây cột rồng nhẵn bóng, vẻ mặt nó phê pha mà nhộn nhạo.
Kế đó thì con rắn đen chợt chạm mắt với hai người bọn họ.
Hai người một rắn: “…”
—
Hết chương .