Edit: Ngọc
Beta: Snivy
—————————-
“Xem ra tổ mẫu và ngũ thẩm đã cho rằng ta nói như thế.” Ánh mắt Giang Lâm có ý cười, hơi mỉa mai.
Tiểu Chu thị liếc Giang Lâm: “Có cho rằng như thế hay không thì làm sao, danh tiếng của Vệ gia đã bị ngươi làm hỏng rồi, Giang Lâm, ngươi không định cho chúng ta một câu trả lời hợp lý sao?”
“Ngũ thẩm muốn thế nào?” Giang Lâm phối hợp hỏi lại.
“Dĩ nhiên là ngươi rời khỏi Vệ gia, trở về phủ An Dương Hầu của ngươi, nói rõ lại chuyện này, Vệ gia ta chưa từng xen vào một câu nào về của hồi môn của ngươi, ngươi trở về đòi của hồi môn vì mẹ kế của ngươi khắc nghiệt, tham ô của hồi môn của mẹ ruột ngươi thế thôi.”
Có thể nói là Tiểu Chu thị không hề che giấu chút nào về mục đích của mình, ả muốn cho Giang Lâm rời khỏi phủ tướng quân.
“Xem ra ngũ thẩm cũng không ngốc như ta tưởng, nghe được chuyện mẹ kế của ta tham ô của hồi môn của mẹ ruột ta, nhưng ngũ thẩm không những không phản bác hay bênh vực ta vài câu ngay tại đó, trái lại còn chạy về tìm ta gây phiền phức, ngũ thẩm quả thực không coi ta là ngươi của phủ tướng quân.”
Giang Lâm thở dài đầy mất mát: “Cũng được, nếu Vệ gia không hoan nghênh ta, vậy thì xin Vệ lão phu nhân vào cung thỉnh cầu Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ ban hôn để ta trở về phủ An Dương Hầu.”
“Thu hồi thánh chỉ gì chứ, chuyện ban hôn vốn không liên quan đến ngươi, ngươi muốn đi chỉ cần cất bước mà đi, quay người là có thể đi, bớt kéo chuyện ban hôn ra làm bộ làm tịch.” Vẻ mặt Tiểu Chu thị đầy khinh bỉ nói.
Giang Lâm bị ả chọc cười: “Ngũ thẩm coi thiên hạ này là của mình sao, chuyện ban hôn thẩm nói không tính là không tính sao?”
“Câm miệng!” Thấy hai người nói chuyện dần dần to tiếng, cuối cùng Vệ lão phu nhân mới mở miệng.
Bà ta trừng Tiểu Chu thị một cái: “Chuyện ban hôn là chuyện cho ngươi nói bậy sao, nếu ngươi dám nói chuyện không suy nghĩ, ta không tha cho ngươi đâu!”
Tiểu Chu thị không phải ngốc, chẳng qua bà ta nóng lòng muốn đuổi Giang Lâm đi mà thôi, bị Vệ lão phu nhân quát một trận, liền lẩm bẩm không dám nói tiếp nữa.
Ánh mắt Vệ lão phu nhân chuyển lên người Giang Lâm: “Nhà lão ngũ nói đúng, cho dù ngươi trở về phủ An Dương Hầu nói như thế nào thì vì ngươi nên danh tiếng của Vệ gia bị ô uế, ngươi phải tìm cách giải quyết.”
Giang Lâm: “Chuyện này không thành vấn đề, nhưng xin lão phu nhân nhắc nhở một số người ở dưới, hôm nay ta vào phủ tướng quân chính là người của phủ tướng quân, ta và phủ tướng quân có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, nếu các người mặc cho người ngoài nói xấu ta mà không chịu nói một câu hỗ trợ, vậy thì sau này ô danh của phủ tướng quân càng ngày càng nhiều, mãi mãi cũng không thể tẩy sạch.”
“Giang Lâm, ngươi có ý gì!” Giang Lâm nói xong, Tiểu Chu thị lập tức bật lại.
Giang Lâm và bà ta ánh mắt đầy tức giận nhìn nhau: “Ta có ý gì ngũ thẩm biết rõ nhất, hy vọng sau này ngũ thẩm đi ra ngoài nhớ tiện mang theo não đi cùng, đừng để quên.”
Nói đến đây, không cần thiết phải ở lại nữa, Giang Lâm quay người rời đi,hoàn toàn không quan tâm Tiểu Chu thị ở sau lưng kêu gào mắng chửi.
“Đại tẩu!” Đi được một đoạn, có người đằng sau gọi cậu, Giang Lâm ngoảnh lại, thấy Vệ Vân Gia dẫn Vệ Vân Kỳ đuổi theo.
Vệ Vân Kỳ chạy tới ôm đùi Giang Lâm: “Đại tẩu.”
Đứa nhóc này đáng yêu quá, Giang Lâm được cậu nhóc ôm chân, cơn tức trong lòng lập tức tiêu tan không ít.
Vệ Vân Gia dẫn theo Vệ Vân Kỳ đến thăm đại ca của bọn chúng, nên đi cùng Giang Lâm.
Đi được một lúc Vệ Vân Gia đột nhiên lên tiếng: “Năm ngoái khi đại ca ta vừa được đưa về, có cô nương của Chu gia đến, ở trước giường của đại ca ta chăm sóc nửa tháng. Có một lần vài thái y đến xem bệnh cho đại xa ta xong, sau đó xúm lại một chỗ lặng lẽ nói sợ rằng đại ca ta sẽ không tỉnh lại nữa. Ngày thứ hai Chu gia bên kia lấy lý do mẫu thân trong nhà không khỏe, cần con gái trở về chăm sóc liền kêu người về.”
“Sau đó có một vị cô nương của Đổng gia lại tới, cũng chăm sóc nửa tháng, thấy đại ca ta vẫn không tỉnh liền thu dọn đồ đạc quay về.”
“Từ đó về sau không chạy đến phủ tướng quân nữa, người bên ngoài đều nói đại ca ta vẫn chưa tỉnh lại, cho nữ tử vào phủ chính là sống một mình thờ chồng chết. Cả nhà Vệ gia đều là góa phụ, gặp là xui xẻo, ngay cả ngoài cửa cũng ít người qua lại.”
Giang Lâm nghiêng đầu nhìn cô bé, tiểu cô nương này còn nhỏ, nhưng nói chuyện hay làm việc đều trưởng thành hơn tuổi.
“Cho nên, bây giờ các nàng muốn đuổi ta đi, sẵn lòng để nữ nhi của Chu gia và Đổng gia đến làm góa phụ à?” Giang Lâm không khách khí hỏi.
Chu gia là nhà mẹ đẻ của lão phu nhân và Tiểu Chu thị, mà Đổng gia là nhà mẹ đẻ của Vệ phu nhân, đều có tính toán hết.
“Mọi người đều tin đại ca ta có thể tỉnh lại.” Vệ Vân Gia cúi đầu xoa xoa đầu của Vệ Vân Kỳ: “Tuân Thất đại ca nói với tổ mẫu không cần mời đại phu đến khám bệnh cho đại ca nữa, tổ mẫu liền đoán là việc xung hỉ đã có hiệu nghiệm hoặc là huynh có cách khiến đại ca tỉnh lại.”
Giang Lâm: “Thấy cũng không ngốc, hay là đầu óc có bệnh rồi?”
Cho dù việc xung hỉ có hiệu nghiệm hay là cậu có thể khiến Vệ Vân Chiêu tỉnh lại, đây đều là công lao của cậu, còn chưa thấy người tỉnh lại đã đuổi cậu đi, không sợ cậu vừa đi Vệ Vân Chiêu lại lăn ra bất tỉnh, mãi mãi không tỉnh lại à?
“Không thể để huynh đi nhanh như vậy được, ít nhất đợi đại ca tỉnh lại rồi nói sau, huynh để Vệ gia vô duyên vô cớ bị bêu danh, chính vì có thánh chỉ đè nặng khiến huynh không thể đi, đại ca cũng sẽ vì thế mà chán ghét huynh.”
Giang Lâm đã hiểu, chỉ cần Vệ Vân Chiêu không thích cậu, nam thê như cậu có cũng được mà không có cũng chẳng sao, Vệ Vân Chiêu lại nạp thêm hai người nữa làm thiếp rồi sinh con dưỡng cái cho hắn, cậu cũng không ngại cái nhìn của người Vệ gia, Vệ Vân Chiêu lại không đến mức đoạn tử tuyệt ngôn, đúng là một công đôi việc.
Giang Lâm không khỏi nở nụ cười: “Nghĩ vậy cũng tốt, vậy thì muội muội ngươi thay ta chuyển một câu, nói cho các nàng biết, ta có thể khiến Vệ Vân Chiêu tỉnh, thì ta cũng có thể khiến Vệ Vân Chiêu chết.”
Chữ “chết” nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng Vệ Vân Gia nghe xong không rét mà run, gần như không hề do dự đã tin lời Giang Lâm nói là thật.
Vì mạng nhỏ của đại ca mình, Vệ Vân Gia vội vàng bổ sung: “Đại ca ta huynh ấy không phải là người như vậy, huynh có ân với huynh ấy, huynh ấy sẽ không có lỗi với huynh. Tổ mẫu thực sư không quản được đại ca, đợi huynh ấy tỉnh lại, người làm chủ Vệ gia chính là huynh ấy.
Giang Lâm cử động cổ tay: “Xem biểu hiện của hắn đã.”
Dù sao ở thời tận thế đã giết nhiều zombie như vậy, có thể làm ra cái chuyện đồng quy vô tận với người như này, Giang Lâm cảm thấy mình chẳng phải là người tốt lành gì.
Tại Chiêu Vân Uyển.
Tuân Thất vội vàng chạy vào phòng: “Tướng quân, ngài nhớ đối xử tốt với thiếu phu nhân một chút, nếu không ngài sẽ có khả năng nguy hiểm đấy.”
Vệ Vân Chiêu đang tựa vào đầu giường xem thư, nghe vậy không hiểu liền nhìn Tuân Thất: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tuân Thất nói Vệ lão phu nhân và Tiểu Chu thị tìm Giang Lâm gây chuyện và Giang Lâm phản kích lại như thế nào, những gì cậu nói với Vệ Vân Gia ở vườn hoa đều kể cho Vệ Vân Chiêu nghe, Tuân Thất còn bổ sung: “Thiếu phu nhân là cao nhân, mỗi đêm còn ngủ cùng với tướng quân ngài, nếu như cậu ấy muốn giết ngài, thuộc hạ cũng không thể ngăn cản được.”
Ý kia quá rõ ràng, muốn giữ được mạng nhỏ, đều phải xem thái độ của tướng quân ngài.
“Tổ mẫu và ngũ thẩm đều rất bất mãn với Giang Lâm à?” Vệ Vân Chiêu và Tuân Thất quan tâm vấn đề khác nhau.
Tuân Thất cũng biết chuyện trong phủ, tâm tư của mấy người kia rõ ràng như vậy, Tuân Thất đã nhìn ra rồi, liền mang chuyện hai vị cô nương của Chu gia và Đổng gia tới chăm sóc Vệ Vân Chiêu ra nói.
“Thuộc hạ cảm thấy hai người này đều không xứng với tướng quân ngài, cô nương Chu gia vừa đến đã coi mình như gia chủ, không chỉ sai nha hoàn, hạ nhân của Chiêu Vân Uyển làm cái này làm cái kia, còn muốn quản tiểu thư và tiểu thiếu gia. Nói là chăm sóc cho tướng quân, có điều mỗi ngày nha hoàn bưng thuốc lên chỉ cho tướng quân uống hai muỗng, đến chuyện thay quần áo cũng chẳng động tay vào chút nào. Đâu giống thiếu phu nhân, ngày nào cũng tự tay tắm rửa cho tướng quân, lại còn làm nước trái cây, đun sữa, chính cậu ấy còn không chăm sóc bản thân tử tế như chăm sóc tướng quân.”
“Còn cô nương Đổng gia, nhìn qua thì tính tình dịu dàng, nhưng ngày nào cũng chỉ biết ngồi ở cửa sổ vẽ tranh làm thơ, ngay cả việc đút thuốc cũng không động tay, còn không bằng Chu gia.”
Tuân Tất nói xong, cuối cùng tổng kết: “Vẫn là thiếu phu nhân tốt nhất.”
Vệ Vân Chiêu trầm ngâm hồi lâu: “Ta nhớ Giang Lâm đến tướng quân phủ chưa được mấy ngày mà?”
Tuân Thất nói thẳng: “Đều là so sánh.”
Vệ Vân Chiêu không nói.
Đúng lúc này ngoài cửa vang lên giọng nói của Giang Lâm và Vệ Vân Gia.
Vệ Vân Chiêu nhét thư xuống dưới gối, nằm xuống đắp chăn, tiếp tục giả vờ hôn mê.
Vệ Vân Gia và Vệ Vân Kỳ đến thăm đại ca bọn chúng, thực ra đứng bên giường xem sắc mặt hắn, sau đó hỏi nha hoàn chút tình hình.
Chuyện Vệ Vân Chiêu tỉnh lại không được tiết lộ có chút thiệt thòi với Vệ Vân Gia, là cô nhóc căn dặn những nha hoàn kia đừng ở gần Giang Lâm khi đang tắm cho đại ca cô nhóc, ngày thường khi tẩu tử Giang Lâm đang ở đó các nàng sẽ không vào nhà, hoặc là ở trong sân chờ đợi, hoặc là bận đi làm việc của mình.
Buổi sáng Vệ Vân Chiêu tỉnh lại khi đó trong phòng chỉ có Giang Lâm và Tuân Thất, sau đó Tuân Thất dùng danh nghĩa của Giang Lâm đi bưng cháo, cho nên hơn nửa ngày rồi cũng không có ai phát hiện Vệ Vân Chiêu đã tỉnh.
Vệ Vân Kỳ đến bên giường nắm lấy tay ca ca của cậu nhóc, nói rất nhiều, giục hắn nhanh chóng tỉnh lại, Vệ Vân Gia thì cảm ơn Giang Lâm, thần sắc của Vệ Vân Chiêu bây giờ hoàn toàn khá lên rất nhiều.
Nghe thấy lời cảm ơn của Vệ Vân Gia, Giang Lâm cười một tiếng: “Bước qua cánh cửa Vệ gia của các ngươi sau này phải coi các ngươi là gia chủ để hầu hạ cho tốt, nếu không lại như hôm nay muốn đuổi ta đi, vậy ta có khóc cũng không đi.”
Vệ Vân Gia không biết câu này Giang Lâm không phải nói cho cô nhóc nghe, nghiêm túc giải thích với Giang Lâm: “Đại ca ta không phải loại người như vậy, huynh ấy sẽ đối tốt với huynh.”
Giang Lâm tiếp tục cười, lặp lại lời trước đó: “Vậy thì phải xem biểu hiện của hắn rồi.” Cậu cúi đầu cử động cổ tay.
Vệ Vân Gia và Tuân Thất đều cảm thấy đây là đang nhắn nhủ tín hiệu nào đó, thế là một người đi ra ngoài cầu nguyện cho tướng quân nhà mình, một người trước khi đi dặn dò ca ca của cô nhóc, nhất định không được vong ơn bội nghĩa, đại tẩu là người tốt, sau khi tỉnh lại nhớ đối xử với cậu tốt một chút.
Hai tỷ đệ Vệ Vân Gia đi ra ngoài, Giang Lâm ngồi ở mép giường hỏi người đang nằm trên giường: “Ngươi định bao giờ mới tỉnh?”
Vệ Vân Chiêu mở mắt ra ngồi dậy nói: “Sắp rồi.”
Giang Lâm bắt đầu không rõ sắp là lúc nào, mãi đến sáng hôm sau, Tuân Thất ở ngoài cửa nói trong cung có người đến, dẫn theo thái y đến xem bệnh cho tướng quân.
Giang Lâm liền biết hôm nay Vệ Vân Chiêu phải tỉnh rồi, hơn nữa sớm như vậy, hiển nhiên là hôm qua đã nhận ra, có tin tức từ trong cung mới có thể chuẩn bị như vậy.
Giang Lâm lặng lẽ rút chân mình từ trên người Vệ Vân Chiêu xuống, giả vờ không thấy ánh mắt của Vệ Vận Chiêu, rời giường mặc quần áo.
Trước đây Vệ Vân Chiêu hôn mê, Giang Lâm nằm cùng hắn trên một chiếc giường cũng không cảm thấy gì, đêm qua hai người tỉnh táo nằm cùng nhau đã cảm thấy hơi lúng túng, nhưng không thể không ngủ cùng nhau, nếu không sẽ khiến người khác sinh nghi.
Vốn đã suy nghĩ hai đại nam nhân ngủ cùng nhau đâu có mất miếng thịt nào nên hai người vẫn ngủ chung giường.
Vốn là không có việc gì, nhưng đến tận nửa đêm tối qua Giang Lâm mới biết chuyện tướng ngủ của mình rất xấu, chỉ ôm cánh tay Vệ Vân Chiêu hoặc lấy lồng ngực làm gối thì thôi đi, cậu còn sờ mó cơ bụng của người ta, sờ tới sờ lui sờ từ trên xuống dưới, rõ ràng sờ đến mức Vệ Vân Chiêu phải tỉnh dậy.
Vệ Vân Chiêu tiện thể đánh thức cậu, Giang Lâm thấy vị trí tay mình đang để, trong đầu không tự chủ được nhớ tới hình tượng cậu tắm rửa cho Vệ Vân Chiêu lúc ban ngày, cũng là vị trí này, Vệ Vân Chiêu tỉnh lại.
Trong tình cảnh tương tự như vậy, đầu óc Giang Lâm rất minh mẫn, vô ý nói ra một câu: “Chỗ này của ngươi vẫn rất nhạy cảm.”
Khi đó Vệ Vân Chiêu phản ứng gì Giang Lâm không biết, nhưng bản thân cậu muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Sau nửa đêm Giang Lâm vẫn không dám ngủ sâu, nhưng khi tỉnh lại thì chân đã ở trên người Vệ Vân Chiêu.
Mặc dù vậy nhưng Giang Lâm nghĩ, dù sao sờ cơ bụng vẫn tốt hơn sờ ở phía dưới cơ bụng… đúng chứ?