Edit: Teade
Beta: Snivy
—————————-
“Thì ra mẫu thân của Giang Cẩm Nguyệt thật sự lấy của hồi môn của người vợ trước đã chết nhà người ta, ta còn tưởng là nói đùa đấy.”
“Chuyện này ai mà dám nói đùa chứ, với cả nếu chuyện này là giả, làm sao dám gây ầm ĩ lớn như vậy, nghe nói là ồn ào đến mấy lần!”
“Ta thấy sau này không có tin tức gì, cứ tưởng là xong rồi, ai ngờ… Mẫu thân Giang Cẩm Nguyệt mặt dày thế nhỉ?”
“Hóa ra bình thường đồ mà Giang Cẩm Nguyệt mặc đều là trộm từ của hồi môn của người khác. Bảo sao cô ta lại cứ ăn mặc theo phong cách Giang Nam.”
“Mẫu thân nào con nấy, Giang Cẩm Nguyệt mà không biết chuyện mẫu thân mình trộm của hồi môn của người ta à, mặc mà không yên tâm nên cô ta cũng là phường trộm cắp như mẫu thân mình.”
Giang Cẩm Nguyệt cứng đờ nhìn bốn phía, tất cả mọi người đang bàn tán về cô ta, bọn họ chỉ trỏ về phía cô ta, khiến cô ta nghe không sót một câu chê bai nào, Giang Cẩm Nguyệt bỗng ôm đầu: “Không phải, không phải, ta không phải trộm, ta không có lấy của hồi môn của mẫu thân Giang Lâm!”
“Không phải ta, ta không làm gì cả, do Giang Lâm hết! Tất cả đều là quỷ kế của Giang Lâm!” Giang Cẩm Nguyệt càng nói càng to như thể đang tự an ủi bản thân, đồng thời cô ta còn thấy Giang Lâm đứng trong đám người.
Giang Cẩm Nguyệt lập tức chỉ vào Giang Lâm: “Là ngươi, Giang Lâm, tại sao ngươi lại muốn hại ta?”
Xe ngựa càng lúc càng kéo đến nhiều, nhưng trò hay chỉ mới bắt đầu, không ai muốn đi vào.
Giang Lâm bị gọi tên, cậu không trả lời Giang Cẩm Nguyệt ngay mà lập tức đi đến trước mặt cô ta, hai hốc mắt Giang Cẩm Nguyệt đỏ bừng, quả quyết nói: “Đúng là ngươi rồi, Giang Lâm, rốt cuộc ta đắc tội gì với ngươi mà ngươi phải tốn nhiều tâm tư như vậy để hại ta? Không phải chúng ta là anh em ruột ư?”
Giang Lâm mỉm cười như sắc xuân chớm nở làm mắt người ta mẫu thân muội, cậu nhẹ nhàng hỏi lại cô ta: “Đã là anh em ruột thì sao bây giờ ngươi không gọi ta là đại ca?”
“Ta nhớ là cái ngày ngươi đưa ta lên kiệu hoa ngươi đã gọi một tiếng đại ca ngọt ngào lắm mà, ca ca còn muốn nghe, hay là muội muội gọi thêm hai tiếng nữa đi?”
Vẻ mặt phẫn nộ trên mặt Giang Cẩm Nguyệt dần dần chuyển thành hoảng sợ và cảnh giác: “Giang Lâm, ngươi còn muốn làm gì nữa?”
Giang Lâm ghé sát vào tai Giang Cẩm Nguyệt, thì thầm: “Ngươi đoán xem?”
Mà ở sau lưng Giang Lâm, ở vị trí đối diện với Giang Cẩm Nguyệt có một tấm ván gỗ được lật lên, một hàng chữ nhỏ “CHÚC ĐẠI TIỂU THƯ CỦA PHỦ AN DƯƠNG HẦU MẸ GÓA CON CÔI CẢ ĐỜI” được viết trên tấm gỗ. Có lẽ người ngoài không thấy được nhưng đứng ở chỗ của Giang Cẩm Nguyệt thì thấy được rất rõ.
Bỗng nhiên, Giang Cẩm Nguyệt trợn trừng mắt, vội vã lùi về sau vài bước: “Tên điên, tên điên, tên điên Giang Lâm này, ngươi dám nguyền rủa ta, ngươi sẽ chết không yên đâu, nhất định phụ mẫu của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Giang Lâm cũng lùi về sau mấy bước, nhún vai tỏ vẻ vô tội, cao giọng nói: “Muội muội, ta thừa nhận những người này là ta mời đến, nhưng ngươi đâu cần phản ứng mạnh như vậy, ta chỉ đi đòi nợ thôi mà, sao lại trở thành tên điên được?”
“Còn nữa, ngươi cứ luôn miệng nói là ta hại người, vừa hay ở đây có nhiều người, xin tất cả mọi người ở đây làm chứng cho ta, ta hỏi ngươi, có phải mẫu thân ngươi trộm của hồi môn của mẫu thân ta hay không?”
Giang Cẩm Nguyệt im lặng không đáp, những người xem kịch vui khác lại nhao nhao nói là bọn họ bằng lòng làm chứng.
Giang Lâm: “Ngươi không nói gì thì ta sẽ coi như ngươi cam chịu, được lắm, ta hỏi lại ngươi, có phải lúc trước ta đã từng đến hầu phủ đòi rồi, còn cho mẫu thân ngươi bảy ngày để bà ta chuẩn bị tiền bạc trả lại cho ta hay không?”
Giang Cẩm Nguyệt vẫn lắc đầu: “Không có, ta không biết, ta không biết gì cả!”
Giang Lâm không đồng ý với lời nói của cô ta: “Haiz, thái tử cũng biết chuyện này rồi, sao ngươi lại không biết được chứ? Lúc ấy ngươi cũng có mặt tại đó mà.”
Vành mắt Giang Cẩm Nguyệt đỏ bừng như thể cả thế giới đang bắt nạt cô ta, nhỏ yếu, đáng thương lại bất lực, còn Giang Lâm chính là tên xấu xa ức hiếp người tội nghiệp.
“Nhưng hình như mẫu thân ngươi không coi lời nói của ta ra gì, đến bây giờ ta tới tịch thu những của hồi môn bị bà ta trộm. Ta biết nhà họ Triệu nghèo, cũng hiểu được tấm lòng muốn chu cấp cho người nhà mẹ đẻ của mẫu thân ngươi, nhưng lấy của hồi môn của người khác đi chu cấp thì có phải là không hợp lý lắm phải không?”
“Vả lại nếu bị đồn ra ngoài cũng rất khó nghe, tốt xấu gì ông ngoại ngươi cũng là quan lớn của triều đình, trông cậy vào con gái ăn bám để nuôi gia đình, đồng nghiệp của ông ta sẽ cười nhạo ông ta đấy.”
Giang Lâm chân thành nói: “Trả của hồi môn lại cho ta đi, dù sao đó cũng là di vật mà mẫu thân ta để lại cho ta.”
Nghe được hai chữ “di vật”, các chị em đứng ở cửa Quận Vương Phủ lại bắt đầu bàn tán, thậm chí có người kêu to với Giang Cẩm Nguyệt: “Này, Giang Cẩm Nguyệt, hai mẹ con các người giữ chút sĩ diện được không? Ngay cả di vật của mẫu thân người ta mà cũng muốn chiếm, các ngươi không phải người à!”
Giang Cẩm Nguyệt gần như không thể giữ hình tượng đáng thương được nữa: “Ta không có! Ta không hề đụng đến của hồi môn, càng không có đụng tới di vật gì hết, Giang Lâm, ngươi không thể nói xấu ta như vậy vì ngươi ghét ta…”
Cô ta còn chưa nói xong, đột nhiên Giang Lâm lại rút một cây trâm từ trên đầu Giang Cẩm Nguyệt xuống, cậu xoay cây trâm trong tay, tỉ mỉ quan sát: “Nhìn quen quá, đúng là giống hệt một cây trâm trong của hồi môn của mẫu thân ta, muội muội, ngươi mua ở cửa hàng nào trong kinh thành vậy, hay là dẫn bọn ta đi xem được không?”
“Hay đấy, vừa hay bọn ta cũng muốn đi mua trang sức, Giang Cẩm Nguyệt, ngươi dẫn bọn ta đi xem đi!” Cô gái thích xem kịch vui cũng gây rối, chậm rãi chạy đến bên cạnh Giang Cẩm Nguyệt, nắm cánh tay cô ta.
Giang Cẩm Nguyệt muốn giãy ra khỏi tay cô gái kia, nhưng hình như cô gái kia đã đoán được ý đồ của cô ta, siết chặt không buông.
Những người khác cũng nhìn chằm chằm vào Giang Cẩm Nguyệt, Giang Cẩm Nguyệt đâm lao đành phải theo lao, ấp úng nói: “Không phải, trâm này là mẫu thân ta… là mẫu thân ta mời người khác làm cho ta theo yêu cầu, không phải mua ở cửa hàng.”
“Ồ? Nếu ta hỏi chỗ nào và khi nào nhận làm theo yêu cầu, chắc không phải ngươi sẽ nói là đã lâu rồi nên không nhớ rõ chứ?”
“Giang Cẩm Nguyệt, ngươi dám thề với trời rằng không phải ngươi lấy cây trâm này từ của hồi môn của mẫu thân ta không? Không cần thề độc, chỉ cần nói là cả đời này mãi mãi không gả cho người ngươi yêu là được!”
“Thề đi thề đi, mau thề đi, dù gì lòng ngươi cũng không có ai, sau này ngươi được mai mối, ai biết ngươi sẽ gả cho chó cho má gì chứ. Chỉ cần thề là có thể chứng minh ngươi trong sạch, như vậy mới có thể giữ vững danh tiếng của ngươi, chuyện tốt biết bao nhiêu!” Cô gái kéo tay Giang Cẩm Nguyệt liên tục giật dây.
Giang Cẩm Nguyệt giương mắt đối diện với ánh mắt Giang Lâm, thấy được ý cười trong mắt cậu, cô ta có cảm giác như mình đã bị đối phương nhìn thấu, như thể Giang Lâm biết hết vậy.
Giang Cẩm Nguyệt không dám thề, cô ta lắc đầu khóc lóc: “Đại ca, ta là muội muội của ngươi, tại sao ngươi lại hăm dọa ta như vậy, ngươi hận ta thế sao?”
Nước mắt rưng rưng, khóc đến mức khiến người ta đau lòng.
Giang Lâm lạnh lùng xùy một tiếng: “Ngươi nghĩ là mình nói nhiều như vậy là có thể phủ nhận chuyện hai mẹ con ngươi trộm của hồi môn của người khác à? Giang Cẩm Nguyệt, ngươi hỏi ta tại sao lại hù dọa ngươi? Vậy ta đây phải hỏi, tại sao ngươi còn mặt mũi mà khóc? Ngươi làm chuyện sai trái mà tưởng khóc hai tiếng là xong à, hay là muốn khóc để cho tên đàn ông qua đường nào xem, để bọn họ đến làm sứ giả chính nghĩa trách cứ ta ức hiếp con gái?”
“Vậy ngươi cứ thoải mái mà khóc nhé, khóc to chút, ta muốn xem xem tên đàn ông ngu đần nào dám đứng ra bênh vực Giang đại tiểu thư đây!”
Giang Lâm quay đầu liếc đến chỗ đám người công tử thiếu gia, bọn họ đứng xem kịch ở phía sau, trong đó có vài người không chịu được thái độ nói chuyện của Giang Lâm với Giang Cẩm Nguyệt, muốn bênh vực cô ta. Nhưng vì một câu đàn ông ngu đần mà Giang Lâm nói, thành công khiến bọn họ dừng bước.
Thậm chí bọn họ còn cảm thấy ánh mắt Giang Lâm nhìn bọn họ đầy vẻ “ta thấy mỗi người các người đều giống kẻ ngốc”, vì thế càng không ai dám bước ra bênh vực…
Nơi này bỗng chốc trở nên im lặng, vì vậy tiếng khóc của Giang Cẩm Nguyệt càng rõ ràng, cô ta vừa khóc vừa không quên nói láo thay mình: “Không phải ta… ta không sai… Đại ca, tại sao ngươi lại muốn hại ta…”
“Các người đang làm gì?”
Ngay khi một mình Giang Cẩm Nguyệt biểu diễn, bỗng nhiên một giọng nói khí thế bẩm sinh vang lên. Giang Cẩm Nguyệt đang khóc lóc đau đớn chợt vội ngẩng đầu, thấy người kia xong thì càng ấm ức vô cùng, nũng nịu kêu: “Thái tử điện hạ.”
Muốn mà còn giả vờ chống cự, muốn nói lại thôi, thành công khiến người kia nhíu mày, rất là bất mãn: “Giang Lâm, ngươi lại làm bậy gì đó?”
Thấy thái tử đi về phía Giang Cẩm Nguyệt, trong đầu người có mặt tại đây vô thức nảy sinh một ý nghĩ, tên đàn ông ngu đầu xuất hiện rồi.
Có lẽ là ý nghĩ này quá mạnh nên ánh mắt bọn họ nhìn về phía thái tử cũng hơi kỳ lạ.
Nhưng thái tử không nhận ra, hắn ta nhìn Giang Lâm chằm chằm muốn cậu giải thích.
Giang Lâm làm gì được đây, dĩ nhiên là phải làm cho hắn ta hài lòng rồi, sau khi cậu cúi chào thái tử xong bèn gọi Thường An: “Ngươi nói chuyện ban nãy cho thái tử điện hạ nghe đi, nhớ là phải đủ khí thế.”
“Đừng mà.” Giang Cẩm Nguyệt vô thức cản trở, không màng đến việc khóc.
Tuyệt đối không thể để thái tử điện hạ nghe được những câu đó, nếu không thì… Giang Cẩm Nguyệt tái mặt, cô ta không dám tưởng tượng nếu thái tử nghe xong, sau này sẽ nghĩ gì về cô ta và hầu phủ.
Nhưng Giang Lâm là người nghe lời cô ta nói sao? Rõ ràng Giang Cẩm Nguyệt không có thể diện như thế, vì vậy tiếng chập cheng lại vang lên, khẩu hiệu lại được hô lên, vừa lớn vừa khí thế hơn cả lúc trước.
Các công tử thiếu gia đến sau cũng ngây ra, tay lại rục rịch muốn vỗ rồi kêu một tiếng “hay”, cũng may là lý trí cản tay bọn họ lại, nhưng nhịn hơi khó chịu…
Người trong cuộc Giang Cẩm Nguyệt lại chịu kích thích, còn là trước mặt người trong lòng, cô ta lảo đảo sắp ngã xuống.
Vẻ mặt thái tử cũng khó chịu, rõ ràng nguyên nhân nằm ngoài dự đoán của hắn ta.
Giang Lâm làm lơ không thấy phản ứng của bọn họ, nói với thái tử: “Thái tử điện hạ, lần trước ngài không chịu giúp đỡ chứng kiến để hầu phụ trả của hồi môn cho ta, mẫu thân Giang Cẩm Nguyệt không biết xấu hổ, đến giờ vẫn chưa chịu trả, ta đây cùng đường mới phải nghĩ đến kế dở này.”
Không biết từ khi nào, cô gái kéo tay Giang Cẩm Nguyệt đã rút tay về nhưng vẫn đứng bên cạnh Giang Cẩm Nguyệt như cũ. Sau khi Giang Lâm nói xong, cô gái này bèn phụ họa cậu: “Thái tử điện hạ, không thể trách Giang đại thiếu gia chuyện này được, nếu như Giang Cẩm Nguyệt và mẫu thân cô ta cảm thấy hối hận thì hôm nay cũng sẽ không cài cây trâm trong của hồi môn nhà người ta đến dự tiệc, đó là di vật của mẫu thân Giang đại thiếu gia mà.”
Mặc dù Giang Lâm không biết tại sao cô gái này lại giúp cậu, nhưng kẻ thù của kẻ thù là bạn, Giang Lâm mỉm cười với cô gái, sau đó cẩn thận hỏi thái tử: “Điện hạ, ta chỉ muốn lấy lại di vật của mẫu thân mình, làm vậy là sai ư?”
Chỉ cần hôm nay thái tử có mang não ra cửa, chắc chắn hắn ta không thể nói “có”.