Edit: Teade
Beta: Snivy
———————-
Giang Lâm trở tay quật qua vai ném Từ Thiên Minh ngã xuống đất, Từ Thiên Minh ngồi dưới đất ngây ra tại chỗ, nhưng đồng thời cậu cũng đã chọc hắn ta giận, hai mắt hắn ta trở nên hung tợn, chống tay đứng dậy, lao đến đánh Giang Lâm.
Mặc dù là công tử nhà giàu nhưng từ nhỏ Từ Thiên Minh cũng từng học võ, hơn nữa võ công của hắn ta cũng không tệ, cộng thêm việc đánh nhau với khá nhiều công tử thiếu gia khác trong nhiều năm và kinh nghiệm thực chiến dày dạn, vừa lao lên là đánh vào chỗ đau của Giang Lâm.
Từ lúc xuyên qua đến giờ, thật ra Giang Lâm cũng chưa tập luyện, thêm nữa là bây giờ thân thể này chưa đủ cường tráng, cần phải rèn giũa nhiều hơn. Thứ hai là chiêu thức này đã quen thuộc vào tận xương tủy của cậu, chỉ cần tung chiêu là cậu có thể tìm được cảm giác này.
Trong thời gian này, cậu luôn uống nước linh tuyền, ăn trái cây trong không gian, cậu cảm thấy đây là lúc nên kiểm tra thành quả.
Từ Thiên Minh đánh rất tàn nhẫn, Giang Lâm cũng không hề nể tình, hai người đánh nhau qua lại rất kịch liệt, người xung quanh đứng xem cũng ngạc nhiên ngây ngẩn.
Một tay Giang Lâm khống chế cổ tay Từ Thiên Minh khiến hắn ta không thể nhúc nhích, tay kia thì đấm thẳng vào mặt Từ Thiên Minh, động tác của cậu cực kỳ nhanh, không cho hắn ta cơ hội phản ứng lại đã tung cước đá mạnh vào đầu gối hắn ta. Từ Thiên Minh bị đau, đầu gối tê rần, quỳ một gối xuống.
Giang Lâm cười khẽ, giữ chặt tay Từ Thiên Minh ở sau đầu hắn ta, sau đó kêu to về phía hai người Chu Thành Vọng: “Hai người đi tìm dây thừng tới đây, chúng ta trói hắn ta lại.”
Nói không lại mà đánh cũng chẳng được, Từ Thiên Minh uất ức muốn giết chết Giang Lâm, không ngờ Giang Lâm còn muốn trói hắn ta lại, hai mắt Từ Thiên Minh đỏ ngầu, giận dữ rống to: “Giang Lâm, ngươi dám sao!”
“Nếu ngươi dám trói ta, hôm nay ngươi đừng hòng đi ra khỏi cổng phủ Quận Vương!” Sau đó hắn ta kêu to với đám người hầu: “Các ngươi chết hết rồi à, còn không mau kéo tên khốn Giang Lâm này ra!”
Người hầu chần chừ còn chưa làm gì, Giang Lâm đã nhấc đầu gối đè lên Từ Thiên Minh, Từ Thiên Minh không kịp đề phòng, chân còn lại cũng không chịu được phải quỳ xuống.
“Ngươi có tin rằng ta có thể làm ngươi tàn phế trước khi bọn họ ra tay không?”
Giọng Giang Lâm rất ôn hòa: “Nghe nói nhà họ Từ các ngươi không có gì, chỉ có nhiều con cháu, ngươi nói xem, phụ thân ngươi có bằng lòng đối đầu với phủ An Dương Hầu và nhà họ Vệ vì ngươi hay không?”
“Từ Thiên Minh, mấy đứa con của vợ kế nhà họ Từ các ngươi rất có triển vọng, người đoán xem nếu nhà họ Từ không còn con trai trưởng thì sẽ ra sao?”
Vẻ mặt của Từ Thiên Minh từ tức giận chuyển thành hoảng sợ: “Giang Lâm, ngươi muốn làm gì?”
Đầy tớ của Chu Thành Vọng cầm dây thừng đến, Giang Lâm vung tay vài cái trói hai tay Từ Thiên Minh ra sau lưng hắn ta, cậu mỉm cười trả lời câu hỏi của hắn ta: “Ngươi đoán xem?” Đầu dài hơn còn lại của dây thừng nằm trong tay Giang Lâm, chỉ cần cậu kéo thì có thể coi Từ Thiên Minh là chó mà dắt đi dạo, dĩ nhiên Giang Lâm không định làm như thế, cậu chỉ cầm dây thừng ra đùa cho Từ Thiên Minh xem thôi.
Mặt Từ Thiên Minh lúc trắng lúc đỏ, đỏ rồi lại trắng, cực kỳ xấu xí, hắn ta nghiến răng ken két cảnh cáo Giang Lâm: “Giang Lâm, ngươi đừng có quá đáng, nếu ngươi dám sỉ nhục ta, ta biến thành ma cũng không tha cho ngươi!”
Giang Lâm thả tay, dây thừng rơi khỏi tay cậu: “Cho đến giờ ta không định sỉ nhục ai, cũng không muốn liên quan gì đến ngươi, là ngươi một lòng muốn làm liếm cẩu của Giang Cẩm Nguyệt nên mới ra mặt bênh vực cô ta, trêu chọc ta. Từ Thiên Minh, ta có cầm sợi dây thừng này hay không cũng chả sao, nhưng ngươi chính là một con chó trong tay Giang Cẩm Nguyệt.”
“Cô ta vẫn luôn lợi dụng ngươi, cho đến khi ngươi… không còn giá trị thì mới thôi.”
Chu Thành Vọng bước vài bước đến cạnh Giang Lâm, nhìn Từ Thiên Minh, ghét bỏ nói: “Ngươi nói những câu này với hắn ta thì có ích gì, người ta đã quyết tâm phải làm liếm cẩu bên cạnh Giang Cẩm Nguyệt rồi, hắn ta thấy vui thì cứ để hắn ta làm thôi, dù gì hắn ta cũng tự gánh hậu quả mà.”
Từ Thiên Minh: “Hừ! Chỉ vì ngươi không dụ dỗ được ta, ghen tị vì ta có cảm tình với cô nương Cẩm Nguyệt nên mới đối đầu với ta, ngươi bớt châm ngòi ly gián ở đây đi, cho dù ta không có được cô nương Cẩm Nguyệt cũng sẽ không bao giờ để ý đến loại lăng loàn, phóng đãng gì đó như ngươi đâu, ngươi đừng có mơ!”
Hắn ta vừa tỏ thái độ, Chu Thành Vọng đụng nhẹ Giang Lâm: “Thấy chưa, người ta không cảm kích ngươi đâu.”
Sau đó, Chu Thành Vọng đạp Từ Thiên Minh một cước: “Quyến rũ ngươi? Ngươi là cái thá gì mà có tư cách để Giang Lâm quyến rũ? Không tè một vũng rồi soi lại xem cái bản mặt xấu xí của mình đi kìa!”
Giang Lâm khẽ thở dài: “Ta đúng là quá hiền rồi.”
Giang Lâm nhặt dây thừng lên, nắm kéo rồi bước đi, Từ Thiên Minh không có sức phản kháng, Giang Lâm cũng không cho hắn ta cơ hội đứng lên, cứ thế kéo đi một đoạn đường dài. Từ Thiên Minh chửi ầm lên: “Giang Lâm, tên hèn hạ kia, ngươi mau thả ta ra, nếu không thì nhất định ta sẽ giết chết ngươi! Mau thả ta ra!”
Giang Lâm mắt điếc tai ngơ, còn đi nhanh hơn một tí, cho đến khi đến bên cạnh một hồ nước thì cậu mới dừng lại, vung tay tát vào mặt Từ Thiên Minh hai bạt tai: “Miệng ngươi dơ quá, ta rửa giúp ngươi.”
“Ngươi dám!” Từ Thiên Minh trợn to mắt, trong con ngươi co rút đầy vẻ sợ hãi.
Giang Lâm kéo người ta đến đứng bên hồ, đối diện với hồ nước, cậu nhấc chân đá hắn ta xuống hồ: “Rửa sạch miệng rồi ta sẽ kéo ngươi lên, còn không thì ngươi cứ ở dưới đó luôn đi.”
Từ Thiên Minh biết bơi nhưng tay bị trói, không thể nhúc nhích được, vừa xuống nước là luống cuống, hai chân đạp đạp dưới nước, mồm thì vẫn mắng Giang Lâm như trước.
Những người khác liền đi theo Giang Lâm đến, mấy tên người hầu thân cận của Từ Thiên Minh cũng không dám cản Giang Lâm, bây giờ thấy Giang Lâm đá hắn ta xuống nước thì hoảng lên. Bọn họ chia ra hai nhóm, một nửa thì đi tìm người đến vớt Từ Thiên Minh lên, nửa còn lại chạy đến trước mặt Giang Lâm bảo cậu kéo Từ Thiên Minh lên, vì dây thừng còn nằm trong tay Giang Lâm mà.
Lời mắng chửi của Từ Thiên Minh biến thành tiếng kêu cứu, Giang Lâm giật dây thừng cho hắn ta nổi lên, nhưng rồi cậu lại ném hắn rơi xuống rất nhanh: “Ngươi có thể mắng tiếp, ta sẽ ở đây với ngươi.”
Mỗi lần Từ Thiên Minh mở miệng, Giang Lâm sẽ kéo hắn ta lên rồi ném xuống, lặp lại mấy lần, Từ Thiên Minh không còn sức để nói chuyện nữa.
“Sao cô nương Giang Cẩm Nguyệt mà ngươi quý trọng còn chưa đến cứu ngươi nữa, ngươi đoán xem trước khi ngươi chết đuối, cô ta có đến nói câu nào giúp ngươi không?” Giang Lâm lắc lắc dây thừng, cực kỳ ung dung.
Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh ngồi xổm xuống giúp Giang Lâm, hai người bọn họ cười nói với Từ Thiên Minh: “Ngươi yên tâm đi, bọn ta đã sai người đi mời cô nương Giang Cẩm Nguyệt của ngươi rồi, nếu cô ta biết liếm cẩu của mình không cần đến cả cái mạng chỉ vì muốn ra mặt bênh vực cho mình, chắc chắn cô ta sẽ đến!”
Đúng là Giang Cẩm Nguyệt đến, không chỉ một mình cô ta mà cả một đoàn người đông đúc, thái tử cũng có trong đó.
Giang Cẩm Nguyệt vừa đến bên hồ đã trông thấy Từ Thiên Minh thê thảm trong nước, bèn nói to với Giang Lâm: “Giang Lâm, ngươi có gì không hài lòng thì cứ nhằm vào ta là được, tại sao ngươi phải kéo người vô tội dính vào!”
Sau đó cô ta lại kêu to với Từ Thiên Minh trong nước: “Thiên Minh ca ca, huynh đừng sợ, ta sẽ bảo người đến cứu huynh ngay, ta sẽ không để huynh gặp chuyện đâu!”
Giọng điệu dịu dàng, ánh mắt lo lắng, một câu rồi lại một câu vô cùng thắm thiết.
Chu Thành Vọng nói tiếp: “Dĩ nhiên là ngươi không thể để hắn ta gặp chuyện rồi, nếu không thì ngươi phải đến nhà họ Từ cưới hắn ta để xung hỉ, ờ, nếu thảm thiết thêm chút nữa thì còn có thể là minh hôn, ngươi phải đến đó sống cuộc đời góa chồng.”
Đỗ Ngọc Linh đứng bên cạnh, nhìn Chu Thành Vọng: “Tiểu Vọng Tử, mấy cái này mà ngươi cũng hiểu nhiều phết đấy.”
Mặt Chu Thành Vọng đầy tự hào: “Còn phải nói sao, trước khi Giang Lâm đến nhà họ Vệ cưới Vệ Vân Chiêu để xung hỉ, ta đã cố ý nghiên cứu rồi.”
“Ôi chao, nói đến chuyện này, ta nhớ rõ không phải thánh chỉ ban hôn chỉ định Giang đại tiểu thư đi cưới Vệ Vân Chiêu để xung hỉ à? Sao bỗng dưng đổi thành Giang Lâm rồi?”
Đột nhiên Chu Thành Vọng lớn tiếng nói: “À, chắc không phải là vì Thiên Minh ca của ngươi chứ?”
Đỗ Ngọc Linh hùa theo: “Ấy, vậy là dành hết tấm lòng cho tình yêu đấy, thảo nào Thiên Minh ca ca của ngươi bằng lòng làm tất cả vì ngươi, lên núi xuống nước gì cũng không từ chối.”
Giang Lâm thầm nghĩ, hai người bạn tốt của cậu tài thật.
Lời hai tên này kẻ xướng người họa khiến Giang Cẩm Nguyệt tái mặt, cô ta vội vã giải thích: “Không phải như vậy, ta và Thiên Minh ca ca không có liên quan gì đến nhau!”
Chu Thành Vọng: “Không liên quan hả, vậy ngươi sốt ruột bảo người khác vớt hắn ta lên như vậy làm gì?”
Giang Cẩm Nguyệt ấm ức nói: “Là vì Giang Lâm ghét ta nên mới cố ý gây sự với Thiên Minh ca ca, vì ta liên lụy đến Thiên Minh ca ca, tất cả là lỗi của Giang Lâm.”
Đỗ Ngọc Linh: “Sao đang yên đang lành tự dưng Giang Lâm lại đến gây sự với Từ Thiên Minh mà không phải là ai khác?”
Chu Thành Vọng: “Không phải vì tình cảm của Giang đại tiểu thư và Từ Thiên Minh sâu đậm à?
Vì vậy lại vòng về điểm xuất phát, những người khác đi cùng Giang Cẩm Nguyệt đến đây cũng nhìn cô ta bằng ánh mắt tế nhị, vốn là bọn họ tưởng vở kịch ngoài cổng đã đặc sắc lắm rồi, ai ngờ sau khi vào phủ Quận Vương còn có thể trông thấy kịch tình cảm của Giang Cẩm Nguyệt, lần đi chơi ngày hôm nay rất đáng.
Cô gái lúc trước lên tiếng giúp Giang Lâm ngoài cửa cũng đứng dậy, vẻ mặt như hiểu ra: “Thảo nào lúc trước ở ngoài cửa ngươi không chịu thề, thì ra là ngươi đã có người trong lòng rồi à. Vì để có thể gả cho Từ Thiên Minh, ngươi cam chịu mình là tên trộm, Giang Cẩm Nguyệt, không ngờ ngươi yêu Từ Thiên Minh sâu đậm như vậy!”
Cô gái nọ ôm ngực: “Ôi, cảm động quá đi!”
Câu này đã chụp mũ quan hệ giữa Giang Cẩm Nguyệt và Từ Thiên Minh, lúc này Từ Thiên Minh đã được người hầu của phủ Quận Vương vớt lên, Giang Lâm cũng không cản, dù gì mục đích chủ yếu của cậu là dọa Từ Thiên Minh thôi.
Từ Thiên Minh lả đi, sau khi được vớt lên, hắn ta nằm trên mặt đất không nói được gì, chỉ có một mình Giang Cẩm Nguyệt lẻ loi ôm đầu giãi bày: “Không phải, không phải như vậy, ta và Từ Thiên Minh không có quan hệ gì, tất cả những chuyện này đều là âm mưu của Giang Lâm!”
Giang Lâm gật đầu: “Đúng, đều là âm mưu của ta hết, là ta chiêu hồn trong vô hình để Từ Thiên Minh đến gây sự với ta, gọi ngươi đến cứu Thiên Minh ca ca của ngươi, cũng là ta vạch trần chuyện riêng tư bí mật qua lại của ngươi và Từ Thiên Minh trước mặt nhiều người như thế, phá hỏng chuyện tốt của hai người, tất cả đều là lỗi của ta.”
Giang Lâm giơ tay lên: “Ta nhận hết.”
Giang Cẩm Nguyệt nhìn Giang Lâm với vẻ mặt không thể tin được: “Giang Lâm, ngươi muốn giết chết ta thì mới cam lòng hay sao? Ta là muội muội của ngươi mà, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Là vì ngươi không thể quyến rũ được Thiên Minh ca ca nên mới trút hết tất cả oán giận lên người ta ư?”
“Chậc, ta coi thường phụ nữ quá.” Chu Thành Vọng vỗ vai Giang Lâm than thở.
Dù sao cũng là nữ chính mà, kiểu gì cũng phải phản ứng một tí mới đúng, Giang Lâm không hề bất ngờ.
Cậu chỉ về phía đám người, hạ giọng: “Ta có quyến rũ Từ Thiên Minh hay không, lòng ta hiểu rõ, nhưng vẻ mặt người yêu thật sự của ngươi không ổn cho lắm, ngươi nói xem người ta có tin ngươi và Từ Thiên Minh không có gì với nhau không?”
Đột nhiên Giang Cẩm Nguyệt quay đầu nhìn thái tử.
Giọng của Giang Lâm lại vang lên: “Muội muội, lúc trước, khi Từ Thiên Minh đến Hầu phủ tìm ngươi, lần nào ngươi cũng gặp hắn ta một mình, ngươi dám nói những chuyện bí mật mà hai người các ngươi làm trong phòng cho bọn ta nghe không?”
Thái tử quay người bỏ đi.