Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

chương 25

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Teade

Beta: Snivy

———————-

Giang Lâm đứng vững bên hồ nước, cách hồ nước bên dưới chỉ còn một bước chân, nếu cậu nhích về trước thêm chút nữa, chắc chắn sẽ rơi xuống hồ.

Nha hoàn đẩy cậu ngã xuống đất, có lẽ là không nghe thấy tiếng rơi xuống nước, cô ta lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn lén, vừa hay đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Giang Lâm.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nha hoàn, rõ ràng cô ta không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Giang Lâm đi đến trước mặt cô ta, cúi người nhìn cô ta: “Có phải ngươi đang rất bất ngờ tại sao ta chưa rơi xuống nước không?”

Nha hoàn nhìn bầu rượu mà Giang Lâm đang cầm, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên, Giang Lâm hỏi tiếp: “Có phải ngươi cảm thấy thắc mắc vì rõ ràng ta đã uống rượu nhưng lại không say, thậm chí chẳng có chút phản ứng nào đúng không?”

Nha hoàn rất muốn gật đầu, cô ta tận mắt chứng kiến Giang Lâm uống hết rượu trong bầu vào bụng rõ mồn một, sao cậu lại không hề có chút phản ứng nào có chứ?

Nhưng cô ta không dám, cô ta lùi về sau, trông có vẻ rất sợ hãi: “Xin lỗi công tử, xin lỗi, nô tì không cố ý đâu, nô tì không cẩn thận té ngã mới va vào công tử, nô tì sai rồi, xin công tử tha mạng cho nô tì!”

Giang Lâm giữ cằm cô ta lại, mỉm cười càng tươi: “Đúng là một cô gái thông minh, phản ứng cũng rất nhanh, tiếc là ta đã nghe hết rồi.”

“Ngươi muốn ta chết, hay nói chính xác thì là chủ nhân của ngươi muốn ta chết, đúng không?” Giang Lâm siết chặt tay, chặt đến nỗi mặt nha hoàn biến dạng.

Nha hoàn hoảng hốt lắc đầu: “Không phải đâu, nô tì không dám đâu, xin công tử tha cho nô tì đi, nô tì biết sai rồi!” Cô ta cố ý nói to như thể đang thu hút sự chú ý của ai đó.

Giang Lâm giương mắt lên nhìn, trông thấy một đám người vốn đang định đi đến sân nhỏ, nghe tiếng kêu của nha hoàn nên đã quay đầu lại. Trong số đó, Giang Cẩm Nguyệt phản ứng mạnh nhất, quay người kêu to với Giang Lâm: “Đại ca, ngươi đang làm gì vậy? Bây giờ ngươi ra tay với cả nha hoàn sao?”

Hồ nước hình tròn, trùng hợp là vị trí của Giang Lâm ở phía sau đám người Giang Cẩm Nguyệt, bọn họ muốn đến sân nhỏ thì chỉ cần đi thẳng về trước, vừa hay ngược lại với hướng của Giang Lâm đứng, nếu không quay đầu lại thì không thể nhìn thấy những chuyện xảy ra ở phía sau.

Nhưng người ta đã âm mưu từ trước rồi, sao mà có thể không quay đầu lại được.

Giang Lâm vẫy tay gọi Giang Cẩm Nguyệt: “Ngươi tới đây, tới đi rồi ta nói cho ngươi biết ta đang làm gì.”

Giọng điệu bình thường, không hề có tí cảm xúc giao động gì, ngược lại còn khiến Giang Cẩm Nguyệt cảm thấy không ổn.

Thái tử kéo Giang Cẩm Nguyệt ra sau lưng bảo vệ, nhíu mày nhìn Giang Lâm: “Giang Lâm, ngươi lại giở chiêu trò gì đấy, chuyện hôm nay ngươi làm ầm lên còn chưa đủ mất mặt sao?”

Giang Lâm cười nhạo: “Thái tử điện hạ thì không mất mặt à? Hay ngài bị mù rồi thật uổng cho một đôi mắt châu ngọc.”

Thái tử tức giận vội vã đi về phía Giang Lâm: “Ngươi dám làm càn!”

Giang Lâm không để ý đến hắn ta, rót một ly rượu từ bầu rượu, bảo nha hoàn uống trước mặt mọi người, nha hoàn vội ngậm miệng, lắc đầu liên tục.

“Một ly rượu thôi mà ngươi đã sợ như vậy ư? Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi uống ly rượu này, rồi nhảy xuống hồ, ta sẽ không truy cứu chuyện ngươi đã làm.”

Nha hoàn vẫn lắc đầu, hết sức chống cự, thậm chí có thể nhận ra sự sợ hãi trong mắt cô ta.

“Nhất quyết không chịu như vậy à? Tại sao thế? Chẳng lẽ là ngươi biết cái gì?” Giang Lâm hỏi tới.

Giang Cẩm Nguyệt đứng lại: “Giang Lâm, cần gì ngươi phải làm khó một nha hoàn nhỏ, sao lòng dạ ngươi độc ác như vậy!”

Câu này kích thích được Giang Lâm rồi, cậu ném ly rượu xuống đất thật mạnh, đứng phắt dậy lao đến trước mặt Giang Cẩm Nguyệt, giơ tay bóp cổ cô ta: “Thế vẫn còn không bằng ngươi!”

“Giang Lâm, ngươi làm gì, không mau thả muội muội ngươi ra!” Thái tử giơ tay định kéo Giang Lâm.

Giang Lâm nghiêng đầu, hai mắt đỏ tươi, vẻ dữ tợn tràn đầy trong mắt: “Cút!”

Không hề nể mặt thái tử chút nào!

Giang Cẩm Nguyệt giãy dụa, giơ tay đẩy Giang Lâm ra, khó khăn mà hỏi: “Giang… Giang Lâm, rốt cuộc ngươi… muốn làm gì?”

Giang Lâm cầm bầu rượu rót vào miệng Giang Cẩm Nguyệt: “Ngươi nói xem ta muốn làm gì? Không phải ngươi muốn ta chết à? Vậy chúng ta cứ xem xem cuối cùng ai muốn giết ai!”

Giang Cẩm Nguyệt giãy dụa càng nhiều, ngậm miệng kiên quyết không uống rượu.

“Uống đi, sợ cái gì, không phải chính ngươi bỏ thuốc vào à? Nó có hiệu quả như thế nào, ngươi là người biết rõ nhất, nhưng chắc chắn không chết người được! Vậy mà ngươi cũng không dám uống ư?”

Giang Cẩm Nguyệt vẫn lắc đầu: “Ta không có, ta không làm gì cả, Giang Lâm, ngươi mau thả ta ra!”

Thái tử cũng sai người: “Người đâu, mau tới kéo Giang Lâm ra!”

Giang Lâm lạnh lùng trừng hắn ta: “Ngài cứ thử đi, chỉ cần ta dồn sức một chút là có thể bóp gãy cổ Giang Cẩm Nguyệt, chúng ta xem coi ai ra tay nhanh hơn?”

Người mà thái tử gọi đến chần chừ không dám bước lên, thái tử lạnh lùng nói: “Giang Lâm, gan ngươi to thật đấy, hôm nay nếu ngươi dám làm Cẩm Nguyệt bị thương, cẩn thận ta chém đầu ngươi!”

Giang Lâm quay đầu nhìn thái tử: “Ngài móc hai viên ngọc trong đầu mình ra sớm chút đi, đỡ mất mặt.”

“Ngươi!” Thái tử tức đến mức khó thở, giơ ngón tay chỉ vào cậu: “Kéo Giang Lâm ra, nếu cậu ta dám phản kháng thì xử lý ngay tại chỗ!”

Thái tử vừa dứt lời, Giang Cẩm Nguyệt kêu lên thảm thiết, gần như có thể trông thấy Giang Lâm bóp cổ Giang Cẩm Nguyệt mà gân xanh nổi hằn lên tay, người của thái tử lại càng chùn bước.

Giang Lâm nhìn Giang Cẩm Nguyệt thở còn khó khăn, mềm giọng xuống: “Bỏ thuốc vào rượu của ta, bảo nha hoàn đẩy ta xuống nước, muốn giết chết ta, không hổ là Giang đại tiểu thư.”

“Ta biết ngươi sẽ nói không phải ngươi làm, ta cũng không có chứng cứ để chứng minh là người làm. Ngươi yên tâm, ta không lấy chứng cứ ra chơi với ngươi, ta chỉ ăn miếng trả miếng!”

Giang Lâm nói xong, ý định giết chết Giang Cẩm Nguyệt hiện rõ lên mặt, càng dồn sức vào tay, bóp cổ Giang Cẩm Nguyệt khiến cô ta trợn trắng mắt: “Giang Cẩm Nguyệt, ngươi đối phó với ta thì được, nhưng nếu ngươi dám ra tay với Vệ Vân Gia, ta có thể khẳng định với ngươi rằng nếu hôm nay Vệ Vân Gia thiếu một sợi lông, ta sẽ bắt ngươi đền mạng!”

Những người ở đây kinh ngạc vì sự tàn nhẫn của Giang Lâm, không hề nghi ngờ lời cậu nói là thật hay giả. Bọn họ hoàn toàn không ngờ giữa bàn cờ của Giang Cẩm Nguyệt và Giang Lâm, lại có Vệ Vân Gia bị kéo vào.

Không biết ai trong nhóm người kia lên tiếng: “Tiểu thư của nhà họ Vệ mới mười hai, mười ba tuổi phải không?”

Giang Lâm không bóp cổ Giang Cẩm Nguyệt nữa mà chuyển sang bóp vai cô ta, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, mười hai, mười ba tuổi, lại có súc sinh muốn hãm hại một đứa bé.”

Cậu dồn sức vào tay, cánh tay Giang Cẩm Nguyệt bị cậu tháo khớp, khi Giang Cẩm Nguyệt ho khan còn phải trích thời gian kêu thét chói tai. Giang Lâm đẩy cô ta ngã ngồi xuống đất: “Đây là cái giá ngươi phải trả khi hãm hại ta, tốt nhất là ngươi cầu nguyện Vân Gia không gặp chuyện gì đi, nếu không thì ta sẽ cho người làm người tàn tật suốt cả đời!”

Sau đó, Giang Lâm nhìn lướt qua những người khác: “Vừa rồi Giang Cẩm Nguyệt muốn dẫn các người đi ngắm hoa đúng không? Vậy đi thôi, đi qua đó ngắm.”

Mọi người không hiểu rằng rốt cuộc Giang Lâm muốn làm gì, nhưng biểu hiện tàn nhẫn ban nãy của Giang Lâm nói cho bọn họ biết, không thể đùa giỡn cậu.

Giang Lâm xua đám người kia đến sân nhỏ như lùa vịt, hoàn toàn không thèm nhìn đến Giang Cẩm Nguyệt vừa ho khan vừa rên la đau đớn cùng với thái tử ở lại chăm sóc cho cô ta.

Khi bọn họ vào sân nhỏ, đập vào mắt bọn họ, không phải vườn hoa gì như lời cô ta nói, mà là một căn phòng đóng kín cửa ở phía sau. Chỉ cần không phải người ngốc quá thì đều sẽ đoán được có chuyện gì xảy ra, dù sao đâu phải trước đó chưa từng có.

Có người lùi lại vài bước, hỏi Giang Lâm: “Cô bé nhà họ Vệ còn nhỏ, ngươi gióng trống khua chiêng làm to chuyện như vậy, không sợ có chuyện thật thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô ấy hay sao? Dù gì cô ấy cũng là con gái, sẽ không chịu được.”

Giang Lâm nói: “Ta không nói, Giang Cẩm Nguyệt sẽ tốt bụng bảo vệ bí mật à?”

Nếu bọn họ che giấu, chỉ sợ rằng rành rành là chưa có chuyện gì, nhưng đến lúc đó vẫn sẽ bị đồn đãi khắp nơi, càng không có con đường sống cho Vệ Vân Gia.

Khi Giang Lâm định đẩy cửa đi vào căn phòng đó, hai vợ chồng Quận Vương Thanh Hà cũng đến, vẻ mặt bọn họ không được đẹp cho lắm, Giang Lâm đoán hẳn là có liên quan đến câu nói mà cậu bảo Bạch Sắc chuyển lời cho bọn họ.

Quận Vương Thanh Hà áy náy chạy đến trước mặt Giang Lâm: “Cháu trai, chuyện này…” Quận Vương Thanh Hà thở dài, thật sự ông ta không biết nói gì.

Giang Lâm bảo Bạch Sắc mở cửa, cậu thì ứng phó với ông ta, cậu nói: “Quận Vương, người dẫn muội muội ta đi là người của phủ ông, muội muội ta cũng bị mất tích trong phủ, ta không nói nhiều, xin Quận Vương tự nghĩ lại xem rốt cuộc ai có thể chỉ huy người hầu trong phủ ông.”

Quận Vương phi Thanh Hà đi về trước hai bước, mặt mày hầm hầm, bà ta chất vấn Giang Lâm: “Ý của Vệ phu nhân là gì? Ngươi nói phủ Quận Vương bọn ta cố ý hại người?”

Xưng hô Vệ phu nhân rõ là để sỉ nhục Giang Lâm, há mồm là biết không hiền, Giang Lâm nhìn chằm chằm bà ta một lát rồi nói: “Có hay không có, chẳng phải Quận Vương phi là người biết rõ nhất à? Nếu không phải các người chuẩn bị từ trước, làm sao lại có tiệc ngắm hoa hôm nay và thiệp mời được đưa đến nhà họ Vệ cơ chứ? Bà thấy đúng không Quận Vương phi?”

“Tìm được rồi, tìm được rồi, thiếu phu nhân mau đến!” Quận Vương phi Thanh Hà còn chưa trả lời, giọng của Bạch Sắc đã vọng đến.

Giang Lâm vội vàng chạy đến, nhìn thấy hai cô gái ngồi yên trên giường, cậu lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cô gái ngồi cạnh Vệ Vân Gia chính là người luôn bênh vực cho Giang Lâm lúc trước.

Vệ Vân Gia gọi Giang Lâm ca ca rồi hai mắt đỏ bừng, Giang Lâm ra hiệu cho Bạch Sắc đi qua ôm tiểu thư nhà mình, cậu cảm ơn cô gái kia.

“Ta tên là Doãn Phỉ Phỉ, cuối cùng các người cũng đến rồi, cái tên đánh ngất Vệ Vân Gia đang ở trong phòng, các người vào xem đi.”

Giang Lâm chắp tay cảm ơn: “Cảm ơn Doãn tiểu thư, không biết tại sao Doãn tiểu thư và muội muội ta lại ở cùng nhau vậy? Ngươi có thể nói cho ta biết được không?”

Doãn Phỉ Phỉ gật đầu: “Dĩ nhiên là không thành vấn đề, hôm nay các ngươi phải cảm ơn bổn tiểu thư đó, nếu không thì lớn chuyện rồi đấy.”

Doãn Phỉ Phỉ nói, vốn dĩ cô ấy cũng đi vệ sinh, ai ngờ vừa bước vào đã nghe được một tiếng động vang lên, cô ấy vô thức quay lại nhìn thì trông thấy một tên đàn ông vác một cô gái chạy đi. Nhờ vào quần áo, Doãn Phỉ Phỉ nhận ra cô gái đó là Vệ Vân Gia, bèn vội vã chạy theo, sau đó cô ấy nhìn thấy tên đàn ông này vác cô gái vào một căn phòng, Doãn Phỉ Phỉ đoán ra được hắn ta định làm gì ngay. Cô ấy tìm một hòn đá trong sân, mở cửa rồi đập vào đầu tên đàn ông kia khiến hắn ta ngất đi.

Sau đó, cô ấy gọi Vệ Vân Gia tỉnh lại, hai người sợ sau khi tên đàn ông kia tỉnh, bọn họ không đánh lại hắn ta được, bèn lấy chăn quấn chặt hắn ta lại, trói vào ghế dựa, hai người thì chờ trong phòng.

Doãn Phỉ Phỉ nói: “Vốn dĩ bọn ta muốn lập tức chạy ra kêu người đến, nhưng nghĩ đến chuyện đang yên đang lành tại sao lại có một tên đàn ông xuất hiện trong nhà xí bắt người ở phủ Quận Vương, ắt là có người cố ý gài bẫy. Làm ầm ĩ chuyện này lên, chả phải vì muốn phá hủy danh tiếng của Vệ Vân Gia à? Không bao lâu là có người đến xem kịch hay, đến lúc đó bọn ta sẽ xem ai là người dẫn đầu hoặc là đề nghị đến đây, chắc chắn kẻ đó chính là người hãm hại Vệ Vân Gia.”

Doãn Phỉ Phỉ nói xong, bèn hỏi: “Phải rồi, ai đã đề nghị mọi người đến đây vậy?”

Những người xung quanh vô thức nghĩ đến một cái tên, Giang Cẩm Nguyệt.

Giang Lâm thầm nghĩ, đúng là một cô gái thông minh, còn rất dũng cảm.

Tên đàn ông kia bị lôi ra rất nhanh, Doãn tiểu thư đập rất mạnh, đầu hắn bị đá đập bị thương nặng, tới giờ vẫn chưa tỉnh.

Giang Lâm nói với Quận Vương Thanh Hà: “Xảy ra chuyện như thế này ở quý phủ, ta nghĩ là Quận Vương cũng không muốn trông thấy. Vừa nhìn đac biết người này không phải người trong phủ, phải cần điều tra xem rốt cuộc thân phận của hắn là gì, vào bằng cách nào, kẻ đứng phía sau sai khiến hắn là ai. Ta thấy hay là giao cho nha môn xử lý đi, nhà họ Vệ cần một kết quả.”

Quận Vương Thanh Hà còn chưa nói gì, Quận Vương phi đã gấp gáp lên tiếng ngăn cản: “Vệ tiểu thư không bị sao, chẳng gặp phải chuyện gì, đưa tới nha môn làm gì chứ? Ta thấy hay là cứ bỏ qua chuyện này đi, nếu không để bị đồn ra, sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của Vệ tiểu thư.”

“Rốt cuộc là ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của Vân Gia hay là danh tiếng của Quận Vương phủ?” Giang Lâm nhìn thẳng vào bà ta.

Quận Vương Thanh Hà trợn mắt nhìn phu nhân nhà mình, hôm nay có nhiều người chứng kiến như vậy, xảy ra chuyện thế này trong phủ Quận Vương đã là nhục nhã lắm rồi, nếu còn bao che cho kẻ bắt cóc có ý đồ gây rối, e rằng sau này phủ Quận Vương khó mà sống yên ở kinh thành.

“Được!” Quận Vương Thanh Hà nói: “Đưa đến nha môn điều tra rõ ràng xem rốt cuộc là ai chủ mưu, sau khi điều tra xong, bất kể là ai thì cũng không được khoan dung!”

Mặt Quận Vương Phi trắng bệch.

Người hầu phủ Quận Vương đang định đỡ tên đàn ông kia đi, đột nhiên có một giọng nói vọng tới từ phía sau: “Khoan đã!”

Mọi người quay đầu lại, trông thấy Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh cũng bắt người đến, hai người một trái một phải giữ chặt cánh tay của tên kia, Chu Thành Vọng vừa đi về phía trước vừa nói: “Khoan hãy gấp, còn một tên đây này.”

Khi giải người kia đến gần, Chu Thành Vọng đá vào đầu gối người này một cái ép hắn quỳ xuống, Chu Thành Vọng nói: “Bọn ta bắt được hắn ở gần cửa sau của phủ Quận Vương, bọn ta thấy hắn thập thò lén lút, muốn hỏi thăm chút, không ngờ lại thật sự hỏi thăm được vài chuyện.”

Chu Thành Vọng lại đá tên kia một cú nữa: “Tự nói đi, nếu ngươi dám nói dối nửa câu, cẩn thận ông cắt lưỡi ngươi!”

Khóe mắt và khóe miệng của tên này có vết bầm xanh, rõ ràng trước khi đi đến, hắn đã bị đánh.

Tên này run rẩy nói: “Tiểu nhân… tiểu nhân là người chịu trách nhiệm tiếp ứng, có người bảo tiểu nhân đến đưa một cô gái đi. Tiểu nhân chỉ lấy tiền làm việc, không biết gì nữa, các vị đại nhân tha cho tiểu nhân một mạng đi!” Hắn dập đầu bôm bốp.

Giang Lâm nheo mắt: “Đưa người đến đâu?”

“Đưa… đưa đến núi Thiên Hoa ở ngoài thành…”

Ba chữ “núi Thiên Hoa” vừa vang lên, có người hít sâu một hơi lạnh: “Trên núi đó chỉ có cướp, nếu con gái lên núi…”

Vừa dứt lời là tưởng tượng được hậu quả ngay, cô gái lên núi rồi thì làm sao còn trong sạch mà về, hơn nữa cho dù trong sạch trở về, danh tiếng cũng đã bị phá hủy.

Có thể nói, đây không chỉ là muốn hủy hoại danh tiếng của Vệ Vân Gia mà còn muốn cô bé chết!

Vệ Vân Gia tựa vào Bạch Sắc, nghe mấy câu này mà ngơ ngác, vẻ mặt vừa hoang mang vừa khó tin, rốt cuộc là ai nhẫn tâm muốn hại mình như vậy.

Chu Thành Vọng lại đạp tên đàn ông kia một cú: “Ngươi nói đi, tóm lại ai sai khiến người, sao ngươi trà trộn vào phủ Quận Vương được?”

Tên kia lắc đầu liên tục nói không biết, Chu Thành Vọng còn định đá nữa, Đỗ Ngọc Linh bèn cản lại: “Bỏ đi, có khi là hắn không biết thật, dù gì người làm chuyện xấu cũng rất cẩn thận mà, đưa đến nha môn luôn đi.”

“Dẫu sao, chuyện này chắc chắn có liên quan đến phủ Quận Vương, chúng ta chờ tin của nha môn là được.” Khi Đỗ Ngọc Linh nói câu này, liếc qua người Quận Vương phi như thể đang nói, nếu nha môn không có tin gì thì ắt là phủ Quận Vương đã làm cái gì đó.

Mặt mày Quận Vương Thanh Hà xanh mét, không biết xấu hổ hay tức giận, ông ta giơ tay sai người dẫn hai tên kia đi, nghiêm giọng: “Trông chừng cho kĩ, nếu có chuyện gì thì ta sẽ bắt đám các người ra hỏi!”

Ông ta tỏ thái độ, Quận Vương phi còn định khuyên nhưng vẻ mặt ông ta thật sự rất đáng sợ, Quận Vương phi gắng gượng nuốt lời muốn nói vào bụng.

Chuyện bên này đã xong thì thái tử mới dẫn người đến đây, nhưng trông rất giận dữ, nhìn Giang Lâm bằng ánh mắt như muốn giết người vậy.

“Giang Lâm, ngươi to gan lắm, vì một trò hề không cần thiết mà dám đánh người khác bị thương trước mặt bao nhiêu người, còn dám bất kính với ta, ngươi biết tội chưa!”

Giang Lâm cúi chào thái tử: “Điện hạ, vừa rồi đúng là ta quá sốt ruột, nói chuyện hơi kích động, Giang Lâm nhận lỗi với ngài ở đây.”

Còn về lỗi, Giang Lâm không nhận.

Mắt thái tử âm u: “Giang Lâm, ngươi nghĩ một câu chịu nhận lỗi là đã có thể bỏ qua chuyện ngươi sỉ nhục ta sao? Nằm mơ! Sỉ nhục thái tử là coi khinh hoàng thất, Quận Vương, ngươi nói xem đáng bị tội gì?”

Quận Vương Thanh Hà cẩn thận liếc nhìn thái tử: “Là đại bất kính, phải chém.”

“Nếu thế thì người đâu, kéo Giang Lâm ra ngoài chém cho ta!” Thái tử ra lệnh.

Người sau lưng thái tử vọt lên bắt Giang Lâm. Nhóm người Vệ Vân Gia và Chu Thành Vọng định chạy lên cản, Giang Lâm lắc đầu với bọn họ, ra hiệu cho bọn họ đừng nói gì, cậu ngoan ngoãn để bị lôi đi.

Cậu không giải thích câu nào, ngược lại khiến thái tử thấy không đúng, quát lên: “Đứng lại, Giang Lâm, ngươi có gì muốn trăn trối không?”

Giang Lâm lắc đầu: “Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, thái tử muốn dân chết, dĩ nhiên dân phải nghe theo, tiểu dân không có lời gì cần trăn trối.”

Nói xong, Giang Lâm chủ động đi ra ngoài.

Mặt mày thái tử càng nặng nề, bề tôi chết vô cớ thì vua là vua ngu, một thái tử có thể giết dân chúng một cách tùy tiện, dĩ nhiên cũng không thể trở thành vua hiền.

Thái tử nghiền ngẫm ý từ lời Giang Lâm nói, hắn ta càng muốn giết Giang Lâm, nhưng ở đây có nhiều người đang nhìn như thế, nếu hắn ta làm như vậy thật thì e rằng không chỉ bị đồn là lòng dạ hẹp hòi, còn bị đám người đại hoàng tử, nhị hoàng tử nắm lấy điểm yếu đối phó hắn ta.

“Giang Lâm, ta niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, lần này ta sẽ không chém đầu ngươi, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, ta phạt ngươi nuôi ăn mày trên đường ba tháng, ngươi có nhận không?”

Giang Lâm quay người: “Tiểu dân nhận, đúng là điện hạ có phong thái vua hiền, tiểu dân đa tạ điện hạ.”

Tất nhiên thái tử nhận ra ý của Giang Lâm ở ngoài lời, cậu đang nói hắn ta khát khao ngôi vị hoàng đế đây mà. Nếu để phụ hoàng biết… Lửa giận trong lòng thái tử xông thẳng lên, hắn ta định quát Giang Lâm lần nữa, nhưng Giang Lâm cúi đầu thi lễ, không thèm nhìn hắn ta cái nào.

Cuối cùng thái tử vung tay, lạnh lùng hừ một tiếng rồi đi.

Hắn ta đi rồi, những người khác mới thở phào một hơi, nhìn Giang Lâm bằng ánh mắt bái phục thêm mấy phần. Trước đó bọn họ chỉ biết đến danh tiếng quyến rũ đàn ông rất giỏi của Giang Lâm, không ngờ gan cậu cũng không nhỏ, dám đối đầu với thái tử.

Thái tử đi, Giang Lâm cũng dẫn Vệ Vân Gia xin từ biệt với Quận Vương Thanh Hà.

Cậu không có chứng cứ chứng minh Giang Cẩm Nguyệt làm, người trong phủ này không bị mua chuộc thì cũng là chủ nhân ra lệnh, cho dù hỏi, có khi cũng không hỏi được gì, càng không hy vọng vào bên phía nha môn. Nhưng chuyện hôm nay mà bị đồn ra ngoài, chắc chắn có ảnh hưởng đến tiếng tăm của Quận Vương Thanh Hà, sau này ở đây không thể tổ chức tiệc ngắm hoa đối thơ gì nữa.

Còn Giang Cẩm Nguyệt, nếu trong thời gian ngắn mà cô ta còn có mặt mũi ra ngoài, khi đó Giang Lâm sẽ làm một lá cờ thưởng “thiên hạ đệ nhất mặt mày” treo lên người cô ta.

Giang Lâm muốn đi, đám người Chu Thành Vọng cũng đi, những người khác cũng thế. Xảy ra chuyện như vậy, hoa này không có gì hay để ngắm, không bằng mau về nhà nói cho người trong nhà nghe những chuyện đã xảy ra hôm nay, đó mới là màn kịch hay thật sự.

Ra đến cửa, Giang Lâm nói với hai người Chu Thành Vọng: “Hôm nay ta cảm ơn hai người, Vân Gia hoảng sợ rồi, ta đưa Vân Gia về trước đã, ngày mai chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ.”

“Đã nói rồi đó, vậy ngày mai chúng ta gặp nhau, mau về nhà đi.” Chu Thành Vọng sờ bản ghi chép bí mật của Hầu phủ trong tay áo, chỉ ước gì bây giờ về nhà nhanh để đọc sách, không hẳn là muốn tán gẫu với Giang Lâm cho lắm.

Đỗ Ngọc Linh đứng bên cạnh Chu Thành Vong, gật đầu tán thành, vào lúc không có chuyện gì, anh em không quan trọng bằng tiểu thuyết.

Giang Lâm lườm bọn họ, sau đó cậu dẫn Vệ Vân Gia đi cảm ơn Doãn Phỉ Phỉ. Hôm nay nếu không có cô ấy, có khi gian kế của Giang Cẩm Nguyệt đã thành công.

Doãn Phỉ Phỉ hào phóng nói: “Chút chuyện nhỏ thôi, không cần để trong lòng đâu. Ta về trước, nếu rảnh thì Vân Gia muội muội có thể đến nhà ta chơi, bất cứ lúc nào ta cũng rảnh.”

Vệ Vân Gia gật đầu: “Cảm ơn Phỉ tỷ tỷ, ta sẽ đi tìm tỷ.”

Mọi người tự lên xe ngựa của nhà mình, chia ra, về nhà.

Giang Lâm xoa đầu cô bé: “Muội sợ phải không?”

Vệ Vân Gian gật đầu, có hơi xấu hổ: “Muội sợ chứ, người kia trốn trong nhà xí, khi muội đi vào bèn đánh muội bất tỉnh. Phỉ tỷ tỷ nói, khi tỷ ấy lao vào, người kia đã cởi quần áo rồi, nếu không có tỷ ấy, muội đã…”

Vệ Vân Gia không dám nói gì thêm nữa, càng không dám nghĩ đến hậu quả nếu chuyện đó thật sự xảy ra.”

“Do ta liên lụy đến muội rồi.” Giang Lâm áy náy nói, âu cũng là do vì chuyện của cậu nên mới liên lụy đến người khác, lòng cậu không vui gì.

Vệ Vân Gia vội vàng lắc đầu: “Không thể trách ca ca về chuyện này được, tất cả là do cô ta quá xấu xa.” Vệ Vân Gia đã biết mọi chuyện là do Giang Cẩm Nguyệt sắp xếp, khi nhắc đến cô ta, Vệ Vân Gia phẫn nộ không chịu được.

“Chắc chắn cô ta đã lập kế từ trước, nếu không thì làm sao lại đưa thiệp mời cho chúng ta được. Còn cả người đàn ông trốn trong nhà xí kia nữa, cũng đã được sắp xếp cả rồi. Cô ta gài bẫy hãm hại ca ca hết lần này đến lần khác, cô gái này còn độc ác hơn cả rắn rết nữa.”

Kế hoạch hôm nay của Giang Cẩm Nguyệt không tính là hoàn hảo, nhưng nếu Giang Lâm không có không gian, không có nước linh tuyền, đảm bảo sẽ trúng kế.

Bỏ thuốc vào rượu, đợi sau khi cậu uống rượu xong, bèn bảo nha hoàn giả vờ ngã xuống đẩy cậu vào nước. Một người thần trí không tỉnh táo rơi vào nước có thể không nhớ phải giãy dụa, mà lúc ấy Giang Cẩm Nguyệt còn dẫn người đi về hướng khác, cho đến khi bọn họ nghe tiếng động, phát hiện ra rồi gọi người đến cứu cậu là cả một khoảng thời gian dài, một người bị bỏ thuốc và không biết bơi không chờ được lâu như vậy.

Giang Cẩm Nguyệt muốn cậu chết đuối trong hồ nước.

Còn về Vệ Vân Gia thì là kế sách một hòn đá ném trúng hai chim của Giang Cẩm Nguyệt. Giang Lâm tin là trong kế hoạch của Giang Cẩm Nguyệt, nhất định phải làm cho Vệ Vân Chiêu chết, không có Vệ Vân Chiêu, nhà họ Vệ không đáng để coi trọng. Nhưng có Vệ Vân Chiêu thì người nhà họ Vệ chết đi còn có ích hơn sống sót.

Không thể nói ra cô ta hận Vệ Vân Gia bao nhiêu, cô ta muốn diệt trừ Vệ Vân Gia ắt cũng chỉ vì Vệ Vân Gia họ Vệ, đồng thời còn lợi dụng chuyện đen đủi của Vệ Vân Gia để đối phó Giang Lâm.

Không nhất định Giang Lâm phải chết đuối như những gì cô ta đoán, nhưng nếu sau khi Vệ Vân Gia được Giang Lâm dẫn đi dự tiệc bị người ta hủy danh tiếng, thậm chí là chết, người nhà họ Vệ sẽ không tha cho Giang Lâm.

Cô ta có thể mượn nhà họ Vệ diệt trừ Giang Lâm, thậm chí còn có thể lợi dụng cái chết của Giang Lâm để lấy cớ trả thù cho ca ca, hô hào chống lại nhà họ Vệ.

Thái tử là người giúp đỡ sau lưng cô ta, sau khi có điểm yếu thì tiêu diệt nhà họ Vệ sẽ dễ hơn.

Giang Lâm nghĩ có lẽ không chỉ là một hòn đá ném hai con chim, mà là ba con chim mới đúng.

Giang Lâm nói theo Vệ Vân Gia: “Muội nói đúng, Giang Cẩm Nguyệt là một cô gái xấu xa, nên cô ta phải trả giá đắt!”

Tin đồn bị truyền ra rất nhanh, khi nhóm người Giang Lâm quay về nhà họ Vệ, Vệ Vân Chiêu đã đứng ở cổng chờ từ trước, thấy hai người trở về an toàn đầy đủ, rõ ràng đã thở phào một hơi.

Hắn đẩy xe lăn đi lên quan sát hai người thật kĩ: “Không sao chứ?”

Giang Lâm lắc đầu: “Nghe nghiêm trọng nhưng thật ra không nguy hiểm, bây giờ thì không sao.”

“Vậy là tốt rồi.” Hắn nói xong, bèn vẫy tay với Vệ Vân Gia, bắt chước động tác mà Giang Lâm hay làm, xoa nhẹ hai cái trên đầu cô bé: “Muội đừng sợ, đại ca sẽ bảo vệ muội.”

Vệ Vân Gia gật đầu cái rụp: “Đại ca, ta không sợ, ta có thể học võ với đại ca được không, học võ thật sự ấy.”

Lúc trước phụ thân và đại ca đều đã dạy cô bé một chút, nhưng mẫu thân không vui, lần nào nhìn thấy cô bé luyện công trong sân thì sẽ mắng cô bé, còn hay phạt Vệ Vân Gia. Dần dần, cô bé không luyện công nữa.

Nhưng chuyện hôm nay khiến cho Vệ Vân Gia hiểu, nếu võ công của cô bé tốt hơn chút, cảnh giác hơn chút, sẽ không bị người ta đánh ngất rồi muốn làm gì thì làm.

Vệ Vân Chiêu: “Ngoan, nếu muội muốn học thì đại ca nhờ Tuân Thất dạy muội.”

“Vâng, cảm ơn đại ca, nhất định muội sẽ nghiêm túc học võ.” Vệ Vân Gia đồng ý ngay, sau đó vẫy tay với hai người, quay về viện của mình.

Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu về Chiêu Vân Uyển, hỏi hắn: “Tuân Thất nói cho ngươi biết à?”

Vệ Vân Chiêu khẽ gật đầu: “Ừ, ta bảo y ra ngoài bàn bạc công chuyện, dọc đường y nghe được.”

Thật ra tin đầu tiên bị đồn ra là chuyện Giang Cẩm Nguyệt và Triệu Thu Như trộm của hồi môn của Giang Lâm ở cổng phủ Quận Vương. Sau đó những tin bị tuồn ra càng lúc càng nhiều, Vệ Vân Chiêu đã lờ mờ cảm thấy sai sai, bèn bảo Tuân Thất chú ý, không ngờ Giang Cẩm Nguyệt dám ra tay độc ác như vậy.

Giang Lâm kể lại những gì Giang Cẩm Nguyệt đã làm một cách sơ lược cho Vệ Vân Chiêu nghe, sau đó cậu nói “Vệ đại công tử, ngươi nghĩ xem nếu lúc ấy Giang Cẩm Nguyệt không đẩy ta đến đây thay cô ta, mà cô ta tự đến, hôm nay ngươi sẽ ra sao không?”

Vệ Vân Chiêu nghiêm túc suy nghĩ một lát, hắn trả lời: “Có lẽ bây giờ mộ phần của ta đã mọc cỏ rồi.”

Giang Lâm bật cười: “Ta cảm thấy chắc thế rồi, dĩ nhiên chúng ta vẫn mơ đẹp lắm, có khi Giang Cẩm Nguyệt thà chết cũng không chịu gả cho ngươi.”

Vệ Vân Chiêu gật đầu tán thành, hắn liều chết cũng không muốn kết hôn.

Vào Vân Chiêu Uyển, đầu tiên là Giang Lâm rửa mặt, sau đó ăn cơm rồi mới hỏi về mối thù giữa Vệ Vân Chiêu và Quận Vương Thanh Hà.

Theo suy đoán của Giang Lâm, người trốn trong nhà xí đánh Vệ Vân Gia ngất đi, có ý hãm hại cô bé là do Giang Cẩm Nguyệt bày ra. Nếu không thì Giang Cẩm Nguyệt cũng chẳng đề nghị đi đến sân nhỏ đó rồi, rõ ràng cô ta đang muốn bắt gian.

Người mà Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh bắt lúc sau là kẻ muốn đưa Vệ Vân Gia ra ngoài thành, bên phía Giang Cẩm Nguyệt lại bắt gian thành công, chắc chắn Vệ Vân Gia ở ngay dưới tầm mắt bọn họ, tên kia muốn bắt Vệ Vân Gia đi không dễ, Giang Lâm cảm thấy hẳn là Giang Cẩm Nguyệt sẽ không sắp xếp bước đi vô dụng như vậy.

Vì trong mắt Giang Cẩm Nguyệt, bắt gian tại chỗ thì sẽ phá hủy cả đời Vệ Vân Gia, mục đích của cô ta đã thành công cho nên Giang Lâm nghi ngờ tên này là do người của phủ Quận Vương phái đến. Còn về việc đối phương muốn bắt Vệ Vân Gia đi trước khi Giang Cẩm Nguyệt hành động hay là chờ sau khi Giang Cẩm Nguyệt ra tay rồi mới nghĩ cách bắt người đi, tạm thời cậu không rõ.

Vệ Vân Chiêu ngẫm lại một lần nữa, có manh mối: “Phủ Quận Vương Thanh Hà từng mời bà mối đến bàn chuyện cưới hỏi.”

“Đó là chuyện của hai năm trước, năm đó khi đánh thắng trận xong, ta và phụ thân cùng quay về kinh, chưa qua mấy ngày đã có bà mối đến cửa, nói là phủ Quận Vương Thanh Hà có ý gả đại tiểu thư của bọn họ cho ta, hỏi ý nhà họ Vệ.”

Giang Lâm chống cằm ngồi đối diện hắn, dáng vẻ ta đã chuẩn bị nghe chuyện ngươi kể, ngươi mau kể nhanh đi.

Vệ Vân Chiêu lắc đầu bất đắc dĩ: “Chẳng đợi bà mối đến cửa hỏi câu trả lời của nhà họ Vệ lần thứ hai, ta lại theo phụ thân xuất chinh ra biên quan. Trước đó ta đã nói với mẫu thân, nhờ bà ấy từ chối giúp ta, hàng năm ta chinh chiến bên ngoài, con gái nhà họ Tương không phù hợp với ta.”

Mãi đến sau này, khi hắn quay về kinh cũng từng gặp Tương Nhu một, hai lần. Nhưng lần nào cũng bị người ta lườm ghét bỏ, Vệ Vân Chiêu không để trong lòng, không ngờ chuyện lúc trước lại còn có thể gây ra sóng gió đến bây giờ.

Giang Lâm giơ ba ngón tay lên: “Theo những gì ta biết đến bây giờ, ngươi suýt thì có ba vị hôn thê, Vệ công tử có diễm phúc ghê.” Giang Lâm cong môi mỉm cười.

Vệ Vân Chiêu cười khổ, hắn oan thật sự, hắn còn chưa từng nói chuyện với mấy người đó.

Giang Lâm thấy thái độ của hắn, cậu không đùa hắn nữa, nói: “Ta cảm thấy ngươi nên hỏi mẫu thân mình về chuyện này đi, nếu chỉ đơn giản là từ chối thì hẳn Tương Nhu sẽ không hận thù ngươi như vậy đâu. Tiệc ngắm hoa lần này do Giang Cẩm Nguyệt sắp xếp, người nhà họ Tương dung túng tham gia, rất có ý đồ.”

Giang Lâm lại hỏi tiếp: “Ngươi biết năm nay Tương Nhu bao nhiêu tuổi không?”

Vệ Vân Chiêu: “Hẳn là mười bảy, mười tám, bà mối lúc đó nói là không nhỏ hơn ta mấy.”

Hai năm qua đi, Tương Nhu vẫn còn chưa thành thân, ở thời đại này, mười bảy mười tám tuổi mà còn chưa xuất giá thì đã được coi là con gái lỡ thì. Hôm nay cậu cũng không thấy Tương Nhu, cậu cảm thấy sự việc này bắt đầu không đơn giản.

E rằng nhà họ Vệ làm mích lòng cô ta nhiều.

Vệ Vân Chiêu: “Ta sẽ hỏi rõ, rốt cuộc nhà ta đã từ chối phủ Quận Vương vào hai năm trước như thế nào.”

Giang Lâm thở dài, đúng là chém không đứt chân sau, còn phải lau mông đằng trước.

Cậu giằng co lâu thế này, thứ duy nhất khiến cậu vui là của hồi môn sắp được đưa đến chỗ mình.

Giang Lâm vẫn có niềm tin về chuyện này, vì cậu tin Triệu Thu Như và nhà họ Triệu dám không để ý đến thể diện, nhưng An Dương Hầu sẽ không đồng ý, chắc chắn ông ta sẽ bắt Triệu Thu Như trả của hồi môn. Nhưng vì để có thể lấy được của hồi môn nhanh hơn, Giang Lâm quyết định thêm chút lợi thế.

Cậu đi bộ trong sân một lần, khi trở về, cậu cầm hai cây thảo dược mà người khác chưa từng thấy. Giang Lâm đập nát hai cây thảo dược một cách thô bạo, chắt nước ra, rót vào bình nhỏ, giao cho Tuân Thất bảo tối nay y đến phủ An Dương Hầu một chuyến giúp cậu, đổ nước trong chai vào gối ngủ và quần áo Giang Cẩm Nguyệt.

Tuân Thất rất vui lòng giúp đỡ, y cũng ghét cô gái lòng dạ độc ác Giang Cẩm Nguyệt kia, nếu không phải không thể giết cô ta ngay, chắc là y đã ra tay lâu rồi.

“Thiếu phu nhân yên tâm, ta đảm bảo sẽ đổ vào người và mặt cô gái độc ác kia mà không sót một giọt nào!”

Giang Lâm mỉm cười: “Ta sẽ chờ phản ứng ngày mai của phủ An Dương Hầu.”

“A!”

“Mặt của ta!”

Sáng sớm, tiếng kêu thảm thiết chói tai vọng ra từ phủ An Dương Hầu.

“Mặt của ta, sao mặt của ta lại biến thành như thế này!” Giang Cẩm Nguyệt nhìn mình trong gương với vẻ mặt không tin nổi, cô ta vừa rên vừa lắc đầu: “Không thể nào, đây không phải ta!” Cái kẻ mặt mày đầy mụn mủ này không phải cô ta, không thể là cô ta được!

Hôm qua cô ta bị Giang Lâm bóp cổ nên bị thương cổ họng, qua một đêm là có thể nói được nhưng giọng lại khàn khàn rát tai, khi nói chuyện, cổ họng còn hơi đau đớn.

Nhưng Giang Cẩm Nguyệt không để ý đến những chuyện đó, giọng nói rát tai cũng không quan trọng bằng mặt suýt nát. Nha hoàn hầu hạ liên tục gọi cô ta: “Tiểu thư, tiểu thư, người đừng lo lắng, đã đi mời đại phu đến rồi, không bao lâu nữa sẽ tốt lên thôi!”

Nha hoàn nắm lấy bàn tay định cào lên mặt của Giang Cẩm Nguyệt: “Tiểu thư, đừng bao giờ cào, sẽ để lại sẹo đấy!”

“Ngứa, ta ngứa quá!” Giang Cẩm Nguyệt vừa rầu vừa gấp, lửa giận trong phòng bốc lên phừng phừng, vì mặt đầy mụn mủ nên không nhận ra vẻ mặt cô ta được, nhưng trong đôi mắt đỏ sậm như đang giấu lửa giận, bất kỳ lúc nào cũng có thể phun trào ra ngoài.

Giang Cẩm Nguyệt siết chặt tay, dữ tợn nói: “Là Giang Lâm, chắc chắn là tên hèn hạ Giang Lâm muốn hại ta!”

Cô ta đẩy nha hoàn đứng gần mình nhất: “Mau đến nhà họ Vệ, kêu tên hèn hạ Giang Lâm đó về cho ta, Giang Lâm đã làm gì mặt của ta rồi, nhất định là biết phải giải như thế nào, mau đi đi!”

Hôm qua Giang Lâm làm cho tay cô ta trật khớp, về nhà mời đại phu nắn lại, chăm sóc là xong. Hôm qua Giang Cẩm Nguyệt nghe đại phu nói xong, biết ngay là Giang Lâm sẽ không bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy, Giang Lâm nói muốn cô ta tàn phế cả đời, nhất định cậu sẽ ra tay với cô ta.

Giang Cẩm Nguyệt nhìn mình trong gương, chắc chắn đến mức không thể chắc chắn hơn, nhất định là trò ác của Giang Lâm làm, cậu đang trả thù cô ta, trả thù hôm qua cô ta ra tay với cậu và Vệ Vân Gia.

Giang Cẩm Nguyệt quát xong thấy nha hoàn không nhúc nhích gì, bèn tát vào mặt nha hoàn: “Con tiện tì kia, ta không sai được ngươi nữa rồi à?”

Nha hoàn sửng sốt thấy rõ, rồi vội vã quỳ xuống xin tha: “Tiểu thư, nô tì biết lỗi rồi, nô tì đi mời người ngay!”

Nha hoàn nói xong định đứng dậy, ai ngờ Giang Cẩm Nguyệt đè xuống không cho cô ta cử động: “Gương mặt này của ngươi rất đẹp.” Giang Cẩm Nguyệt cong môi nở nụ cười làm người ta sợ hãi: “Nếu không thể mời tên hèn hạ kia đến, thì coi chừng gương mặt này của ngươi!”

Ngón tay cô ta lướt qua mặt nha hoàn, rồi lấy móng tay đâm: “Nát rồi sẽ không đẹp.”

Nha hoàn vô thức lùi ra sau, lòng cực kỳ sợ hãi, như thể tiểu thư đã biến thành người khác vậy, nóng nảy hung tàn, còn độc ác.

Nha hoàn liên tục hứa: “Tiểu thư yên tâm, nhất định nô tì sẽ mời người đến được, nếu không mời được thì nô tì sẽ canh chừng trước cổng nhà họ Vệ, tiểu thư, nô tì đi ngay đây!”

Nha hoàn luống cuống tay chân đứng dậy, hốt hoảng chạy ra bên ngoài, còn va phải Triệu Thu Như ngoài cửa, Triệu Thu Như tức giận nói: “Đi đường mà không có mắt à? Cuống cuồng làm cái gì đấy?”

Nha hoàn lại vội quỳ xuống: “Tiểu thư bảo nô tì đến nhà họ Vệ mời thiếu gia về, cô ấy nói thiếu gia có thể giải quyết thứ trên mặt tiểu thư.”

Triệu Thu Như nghe tiếng kêu thảm thiết của Giang Cẩm Nguyệt nên mới nóng lòng đến đây, nghe vậy, bà ta không để ý đến nha hoàn nữa, vào cửa hỏi Giang Cẩm Nguyệt: “Con gái ngoan của ta, sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

Giang Cẩm Nguyệt nghe tiếng bà ta bèn quay đầu nhìn, gương mặt đầy mụn mủ dọa bà ta sợ nhảy dựng: “Có… có chuyện gì vậy?”

Bà ta muốn bước lên nhưng hơi sợ, Giang Cẩm Nguyệt lại ấm ức đi về phía bà ta, ôm cổ bà ta khóc lóc: “Mẹ, mặt con hỏng rồi, con không muốn như vậy! Con không muốn trở nên như quỷ thế này! Nhất định mẹ phải nghĩ cách giúp con!”

Triệu Thu Như do dự một lát rồi vẫn vỗ vai Giang Cẩm Nguyệt: “Con đừng lo, mẹ sẽ nghĩ cách giúp con, mẹ bảo người ta mời đại phu đến, chắc chắn sẽ làm cho con khôi phục dáng vẻ ban đầu.”

Triệu Thu Như ôm Giang Cẩm Nguyệt trấn an một lát, lại nghe cô ta một mực khăng khăng rằng Giang Lâm ra tay, mặt bà ta trở nên u ám.

Chuyện xảy ra ở cổng phủ Quận Vương Thành Hà hôm qua đã bị đồn khắp kinh thành, chưa nói đến việc bà ta và con gái bị mất mặt, cả nhà họ Triệu cũng bị ảnh hưởng.

Hôm qua trời đã tối rồi mà nhà họ Triệu còn sai bà mụ đến nhắn nhủ, bảobà ta phải xử lý chuyện này cho tốt, nếu bên ngoài còn nói nhà họ Triệu ăn bám đứa con gái trộm cắp của mình, bọn họ sẽ trở mặt. Còn Hầu gia nữa, hôm qua con gái chịu ấm ức như vậy mà ông ta không thèm liếc mắt cái nào, còn hung tợn phát hỏa với bà ta, cảnh cáo bà ta phải đưa của hồi môn đến nhà họ Vệ ngay lập tức, nếu không thì bà ta phải cút khỏi phủ An Dương Hầu.

Ai cũng chèn ép bà ta, bây giờ mặt con gái còn trở nên như thế này, ngoại trừ lửa giận ngập trời không thể trút ra được, Triệu Thu Như cũng cảm thấy ấm ức, nhưng không ai nghe sự ấm ức của bà ta.

Bà ta vừa dỗ Giang Cẩm Nguyệt xong, đã nghe cô ta nói: “Mẫu thân, người mau trả những thứ kia cho Giang Lâm đi, hôm qua thái tử điện hạ đã bất mãn với con rồi, nếu Giang Lâm còn làm ầm lên nữa, con sợ điện hạ sẽ…”

“Không được.” Triệu Thu Như từ chối ngay mà không hề do dự: “Đừng ai muốn ép ta trả của hồi môn lại.”

“Mẫu thân.” Giang Cẩm Nguyệt không vui: “Bây giờ đã loạn như thế rồi, nếu mẫu thân còn không trả của hồi môn, sau này làm sao ra đường nhìn người khác, mẫu thân bảo con gái sau này làm sao ra đường gặp ai? Càng đừng bàn đến chuyện bây giờ mặt con như thế này, lỡ như chỉ có Giang Lâm giải được, mẫu thân muốn con sống với gương mặt này cả đời ư?”

“Vậy làm sao con lấy chồng được, thái tử điện hạ không để ý đến con nữa, mẫu thân, mẫu thân thật sự nhẫn tâm đối xử với con gái như vậy sao?”

Thật sự là không thể nhìn nổi gương mặt này, Triệu Thu Như nhìn về phía xương quai xanh của Giang Cẩm Nguyệt, cũng thấy mụn mủ màu đỏ, bà ta nhẹ nhàng kéo quần áo Giang Cẩm Nguyệt xuống, suýt thì ngất xỉu.

Giang Cẩm Nguyệt cũng thấy được mụn mủ trên cánh tay cô ta còn lớn hơn trên mặt, vì lúc trước cô ta chỉ chú ý đến mặt mình, không nhìn trên người nên không biết trên người cũng có. Bây giờ Giang Cẩm Nguyệt không chịu được nữa, khóc lóc lớn tiếng, gào thét xé gan xé ruột.

Triệu Thu Như định an ủi con gái, nhưng mãi sau, bà ta cũng chả nói gì được, thủ đoạn của Giang Lâm rất tàn độc, muốn hoàn toàn phá hủy con gái bà ta.

Không biết đã qua bao lâu, vốn cổ họng còn đang bị thương, giờ Giang Cẩm Nguyệt khóc không ra tiếng nổi nữa, Triệu Thu Như siết chặt khăn tay, nhắm mắt lại, lên tiếng thỏa hiệp: “Được, trả thì trả, ta trả tất cả của hồi môn lại cho tên tiện nhân kia!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio