Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Teade
Beta: Snivy
——————-
“Láo xược! Lão Ngũ là bậc trưởng bối của ngươi, đây là thái độ nên có của ngươi với trưởng bối à?” Vệ Vân Chiêu nói trúng tim đen của Vệ lão phu nhân, bà ta thẹn quá hóa giận, quay ngược lại đanh mặt với hắn.
“Bậc trưởng bối à.” Hình như Vệ Vân Chiêu cảm thấy ba chữ này hơi buồn cười: “Nếu các người có chút phong thái bậc trưởng bối một chút thì hôm nay các người sẽ không đến đây, thèm thuồng của hồi môn của cháu dâu!”
“Tổ mẫu, bà lấy hết của hồi môn của bà cho ngũ thúc dùng, ta sẽ không nói gì cả, nhưng bà lại muốn Giang Lâm bỏ tiền nuôi ngũ thúc, vậy thì có phần quá phận rồi đấy.”
Vệ lão phu nhân cứng đờ, có vẻ mất tự nhiên.
Lòng Giang Lâm thấp thỏm.
Vệ lão phu nhân không thể phản bác Vệ Vân Chiêu được, bèn lạnh lùng nhìn Giang Lâm: “Thế nào? Một tên đàn ông không thể sinh con như ngươi, vào cửa nhà họ Vệ lại không giúp được gì cho Vân Chiêu, định ăn ở không trả tiền à?”
Giang Lâm cười cười: “Coi bộ hôm nay lão phu nhân nhất định muốn ta tiêu của hồi môn rồi, cũng đúng, lúc trước Triệu Thu Như chướng mắt nhà họ Vệ các người, chả thèm chuẩn bị cả quà gặp mặt. Bây giờ ta có tiền, vậy ta sẽ đền bù cho các người.”
Giang Lâm nhớ rõ đã nhận được quà gì, chiếu theo giá trị quà mà cậu nhận được, Giang Lâm chọn vài món quà có giá trị tương đồng, cầm từng cái tới rồi nói với Vệ lão phu nhân: “Lão phu nhân yên tâm, ta không phải kẻ vô tích sự ăn không ở không, ta còn quản lý gia đình giúp Vệ Vân Chiêu mà.”
“Phải rồi lão phu nhân, bà chép kinh Phật sao rồi? Khi nào thì có thể lấy ra đọc? Ta còn chờ bà chép kinh Phật cầu phúc cho phu quân, cầu cho chân của hắn có thể sớm lành lại, đứng lên đây này.”
Vệ lão phu nhân nghe xưng hô của Giang Lâm với Vệ Vân Chiêu, nhướng mày: “Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ!”
Giang Lâm không hề tức giận, còn mỉm cười xán lạn với Vệ Vân Chiêu: “Chỉ cần phu quân thích, xấu hổ hay không đâu có sao!”
Câu nói đầy sự khiêu khích này khiến Vệ lão phu nhân giận đến mức run cả tay, bà ta chỉ vào Giang Lâm, chửi ầm lên: “Đồ Sao Chổi, thứ yêu nghiệt, nhà họ Vệ đã tạo ra nghiệp chướng gì mà lại cưới thứ như ngươi vào nhà, ông trời mù mắt rồi sao!”
Giang Lâm: “Vì nhà họ Vệ có Vệ lão phu nhân bà đó, ha ha.”
Vệ lão phu nhân giơ gậy chống lên: “Ngươi! Ngươi, đồ tiện…”
Vệ Vân Chiêu ngắt lời bà ta: “Tổ mẫu, bà có chừng mực thôi, đã lấy quà rồi, mục đích của bà đã đạt được rồi, bà về chép kinh Phật tiếp đi, cháu đây đang chờ kinh Phật của bà.”
Sau đó Vệ Vân Chiêu nhìn Vệ phu nhân, hắn nói: “Mẫu thân, làm phiền người tạm đỡ tổ mẫu về nghỉ vậy.”
Vệ phu nhân hơi sợ người con trai lạnh nhạt này của mình, bèn lên tiếng đồng ý, bà và nha hoàn đỡ Vệ lão phu nhân đi mất.
Đám người kia đi rồi, chỉ còn lại Tiểu Chu thị, khi Giang Lâm sai người chuyển của hồi môn vào, bà ta cản cậu lại: “Cái đó… Cháu dâu, cháu nhìn xem có phải cháu đã quên cái gì không?”
Giang Lâm nhìn chằm chằm bà ta một lát, hiểu ra, xòe tay giơ ra trước mặt Tiểu Chu thị: “Đúng là ta đã quên, cũng may là có ngũ thẩm nhắc nhở. Ngũ thẩm, trả trâm cài trên đầu ngươi cho ta đi.”
Vẻ mặt Tiểu Chu thị cứng đờ: “Ta không có ý đó, ngươi nhìn đi, ngươi tặng quà cho lão phu nhân và mấy tẩu tử, còn ta thì sao? Quà của ngũ phòng bọn ta đâu?”
Cảm xúc của Giang Lâm hơi phức tạp trong chốc lát, chủ yếu là cậu không biết nên nói da mặt Tiểu Chu thị dày hay là bà ta không tự giác hiểu được, cậu mỉm cười: “Ngũ thẩm đã quên rồi à, lúc trước, lão phu nhân, mẫu thân và những thẩm khác trong nhà có tặng quà gặp mặt cho ta, đến lượt ngũ thẩm, ngoại trừ chê cười và muốn đuổi ta ra khỏi nhà họ Vệ, thì chẳng còn gì nữa cả.”
“Con người ta rất tốt bụng, không trả lại cho ngũ thẩm mấy thứ đó được nên cũng không còn gì khác để cho thẩm cả.”
Tiểu Chu thị: “Hay lắm Giang Lâm, không ngờ ngươi lại là người lòng dạ hẹp hòi như vậy, coi như ta đã nhận ra bộ mặt thật của ngươi rồi!”
Bà ta lạnh lùng hừ một tiếng, nhấc chân bước đi: “Không cho thì không cho, sẽ có lúc ngươi phải cầu xin ngũ phòng bọn ta cho xem!”
“Khoan đã ngũ thẩm.” Tiểu Chu thị vừa đi hai bước đã bị Giang Lâm gọi lại.
Trong lòng bà ta vui sướng, vội quay đầu lại: “Sao vậy, hối hận rồi?”
Giang Lâm rút trâm cài trên đầu bà ta xuống: “Ngũ thẩm quên trả đồ cho ta, bây giờ ngươi đi được rồi đó.”
Tiểu Chu thị tức giận dậm chân, trợn mắt dữ tợn trừng Giang Lâm, há mồm thốt ra hai câu độc địa, thấy Giang Lâm hoàn toàn không để ý đến mình, bà ta mới bỏ đi mà không cam lòng.
Bỏ công đến đây, không vớ được chút đồ gì mà còn bị người ta chọc tức, Tiểu Chu thị cảm thấy cô của bà ta nói quá đúng, Giang Lâm là Tang Môn tinh, đồ Sao Chổi, sớm muộn gì nhà họ Vệ cũng sẽ bị cậu xáo trộn.
Giang Lâm đâu thèm quan tâm Tiểu Chu thị nghĩ cái gì, sau khi dọn đồ xong, cậu mới đẩy Vệ Vân Chiêu về Chiêu Vân Uyển, rồi gọi Thường An và Tuân Thất đến, dặn dò bọn họ: “Các ngươi ra ngoài hỏi thăm mấy ngày nay Vệ An đang làm gì, cứ đi đến… lầu xanh hỏi thăm, nghe được thì bắt đầu điều tra luôn.”
“Vâng!” Hai người đáp lời, quay người đi làm việc.
“Ngoại trừ háo sắc, ngũ thúc của ngươi không có tài cán gì à, chắc là không có thói xấu nào nữa chứ?” Giang Lâm hỏi Vệ Vân Chiêu.
Vệ Vân Chiêu: “Lúc trước thì không có.” Bây giờ hắn thì không chắc.
Trong phủ, bình thường Vệ An chỉ xuất hiện ở ba nơi, một là tìm người làm trong phòng thu chi để lấy bạc, hai là giả bộ khóc lóc kể lể, mồm mép khéo léo trước mặt Vệ lão phu nhân để lấy bạc, ba là chơi đùa với đám vợ lẽ và nha hoàn thông phòng.
Không thể trông thấy ông ta ở nơi khác.
Còn về việc ông ta làm gì bên ngoài, nữ quyến của nhà họ Vệ không biết gì cả, có lẽ chuyện duy nhất ông ta có chừng mực là không để rắc rối mò đến cửa.
Nhưng lần này Vệ lão phu nhân tìm tới Giang Lâm đòi của hồi môn, Vệ Vân Chiêu biết chắc chắn là có liên quan đến Vệ An.
Vệ Vân Chiêu nói: “Chờ hai người Tuân Thất và Thường An về là biết.”
Bây giờ người mà hắn có thể sử dụng rất ít, người khác đang nhìn chòng chọc hướng đi của hắn, tạm thời Vệ Vân Chiêu không thể để tâm chú ý đến Vệ An nổi, hắn chỉ hy vọng đầu óc Vệ An vẫn còn tỉnh táo, đừng gây ra chuyện lớn gì.
Ở bên này, nhà họ Vệ đang điều tra Vệ An thì bên phía An Dương Hầu, Triệu Thu Như đang nghe lời quản gia nói lại, bà ta tức giận đến mức buột miệng mắng chửi Giang Lâm: “Sớm muộn gì cũng có ngày ta sẽ xử lý tên tiện nhân này!”
Giang Cẩm Nguyệt nghe những gì quản gia nói xong, bèn ôm Triệu Thu Như khóc lóc: “Mẫu thân, mẫu thân, tại sao lại như vậy, không phải mẫu thân nói đưa của hồi môn đi, Giang Lâm sẽ đưa thuốc giải cho con gái sao?”
Giang Cẩm Nguyệt oán trách: “Mẫu thân, không phải đã nói là sẽ trả lại của hồi môn cho Giang Lâm sao, đồ nhiều như thế mà mẫu thân trả hết, tại sao lại phải tham lam mấy vạn ngân phiếu và vài bình hoa, tranh chữ không đáng giá chứ! Mẫu thân, người không muốn tốt cho con gái sao?”
Vốn Triệu Thu Như đang phẫn nộ, nghe mấy câu oán trách của Giang Cẩm Nguyệt xong, bà ta càng giận dữ, giơ tay định tát vào mặt Giang Cẩm Nguyệt. Nhưng khi bà ta nhìn thấy gương mặt sưng đỏ mọc mủ kia, bà ta không đánh tiếp được.
“Mẫu thân không muốn tốt cho con à, lòng mẫu thân tính toán mưu đồ à, ta ăn nói khép nép ở nhà mẹ đẻ để lấy lại những thứ đã tặng đi, lấy hết của hồi môn của mình ra, ta làm như vậy là vì ai?”
“Đúng là ta đã nuôi được một đứa con gái tốt thật, ta làm nhiều như thế, kết quả là cũng chỉ được một câu không muốn tốt cho con gái! Giang Cẩm Nguyệt, rốt cuộc con có tim hay không, con làm ta thất vọng quá rồi!”
Không xuống tay được nhưng lửa giận trong lòng không dễ tắt như thế, Triệu Thu Như giơ tay đẩy Giang Cẩm Nguyệt lên cửa, chỉ ra bên ngoài: “Con cảm thấy lòng mẫu thân không có con, hầu hạ thiên kim đại tiểu thư cao quý như con không tốt, vậy con đi đi, tự đi tìm một người bằng lòng hầu hạ con đi!”
Bỗng nhiên Triệu Thu Như nổi nóng kinh khủng như vậy, còn giận dữ với Giang Cẩm Nguyệt, cô ta lập tức sốt ruột, giơ tay ôm cánh tay Triệu Thu Như: “Mẫu thân, con xin lỗi, mẫu thân, con không cố ý nói mấy câu đó đâu! Con nóng lòng quá thôi, con sợ cả đời con phải mang gương mặt xấu xí không dám gặp người khác này, mẫu thân, chỉ là con sợ quá thôi!”
Từ cái ngày mặt mọc mụn mủ, Giang Cẩm Nguyệt bắt đầu sợ hãi, cô ta hỏi hệ thống rồi, hệ thống nói nó chỉ là hệ thống giúp đỡ quân vương sáng suốt lên ngôi, ngoại trừ bày mưu tính kế, nó không có chức năng khác, không giúp cô ta được. Đám đại phu được mời đến cũng lắc đầu, bó tay hết cách, cô ta rất sợ, tối ngủ cũng gặp ác mộng liên tục.
Cô ta mơ thấy mình vừa ra ngoài đã bị người ta mắng là đồ quái dị, bị người ta ném trứng thối và đồ ăn, mơ thấy vì thái tử ghét khuôn mặt này của cô ta mà cưới người khác làm thái tử phi, mơ thấy những người xung quanh cô ta đi sạch, cô ta không còn gì cả.
Giang Cẩm Nguyệt vừa kể ác mộng của mình ra vừa khóc to cầu xin Triệu Thu Như tha thứ: “Mẫu thâ, con nói bậy rồi, con không cố ý, con biết lòng người luôn muốn tốt cho con, người đừng giận con được không, con biết lỗi rồi!”
Nước mắt chảy trên gương mặt sưng đỏ của cô ta hệt như mụn mủ chảy nước, khiến người ta sợ sệt ghê tởm, nhưng cuối cùng cũng là Triệu Thu Như mềm lòng.
Bà ta gỡ tay Giang Cẩm Nguyệt ra, quay lại ghế ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Nếu không phải vì cái đứa vô lương tâm như con, mẫu thân đâu cần chịu ấm ức nhiều như vậy.”
“Con nghĩ rằng ta không biết Giang Lâm sẽ tiếp tục gây phiền phức vì số lượng của hồi môn không giống ư? Chẳng lẽ ta không muốn lấy mấy thứ đồ, bạc này nọ để đổi thuốc giải cho con sao, nhưng ta cũng phải gom góp chứ? Nhiều năm như vậy, ba anh em các con muốn ăn muốn uống, số tiền các con tiêu xài lấy từ đâu tới? Trong thời gian ngắn như vậy, mẫu thân đi đâu gom được nhiều tiền như vậy?”
Giang Cẩm Nguyệt nhận khăn tay từ nha hoàn, nhẹ nhàng lau mặt rồi ngồi xuống cạnh Triệu Thu Như: “Nhưng không phải mẫu thân đã lấy hết những gì trong phòng con đi rồi sao, còn lấy nhiều đồ của nhà họ Triệu đi như thế, vẫn còn chưa đủ ư?”
Trong mắt Triệu Thu Như lộ vẻ ghen tị và phẫn nộ: “Vì của hồi môn của con tiệu nhân Vân Uyển Yên rất nhiều, mấy năm nay ta tặng người khác, bán rất nhiều thứ, nhiều cái không thể tìm lại được, cũng chỉ đành mua đồ kém hơn để thế chỗ. Nhưng tên tiện nhân Giang Lâm kia lại lựa hết mấy thứ đó ra, phải bỏ tiền ra mua hơn mười món đó một lần nữa.”
Nhưng bà ta làm gì có bạc, nếu không thì đâu đến nỗi thiếu năm vạn lượng ngân phiếu.
Giang Cẩm Nguyệt biết của hồi môn nhiều, sau khi mẫu thân của cô ta lấy quần áo, trang sức và vật trang trí đi hết, phòng cô ta gần như trống không hơn một nửa, thậm chí còn lấy cả của hồi môn mà mẫu thân chuẩn bị cho cô ta.
Giang Cẩm Nguyệt hận Giang Lâm đến tận xương tủy, nếu không phải do cậu, cô ta cũng sẽ không bị người khác mắng là trộm cắp, không mất mặt, mặt cô ta càng sẽ không trở nên xấu xí. Còn những quần áo trang sức đẹp kia nữa, tất cả phải đều là của cô ta, mọi thứ đều do Giang Lâm, là Giang Lâm cướp đi toàn bộ những gì thuộc về cô ta!
Hận thù trong mắt Giang Cẩm Nguyệt tỏa ra ngùn ngụt: “Mẫu thân yên tâm đi, nhất định rồi sẽ có ngày con giải quyết Giang Lâm, lấy lại tất cả những gì Giang Lâm cướp đi của chúng ta!”
Triệu Thu Như: “Con yên tâm, mẫu thân cũng sẽ không buông tha cho nó đâu.”
Lúc này, mục tiêu suy nghĩ hai mẹ con lại cực kỳ nhất trí.
“Nhưng mà mẫu thân à, bây giờ không đủ bạc để xài thì làm sao?” Giang Cẩm Nguyệt muốn sờ mặt mình, cô ta giơ tay sát vào nhưng rồi không dám chạm, ấm ức muốn khóc: “Mẫu thân, mặt con không thể để lâu được nữa, lỡ như thời gian dài quá, thuốc không có tác dụng, hoặc là để lại sẹo trên mặt, vậy con gái tiêu đời rồi.”
“Mẫu thân, người mau nghĩ cách giúp con đi!” Giang Cẩm Nguyệt cầu xin.
Giờ có cách gì đây, ngay cả của hồi môn của cô ta cũng bị lấy ra rất nhiều, khoảng năm vạn lượng ngân phiếu, cả những vật trang trí này nữa, phải bỏ ra rất nhiều bạc.
Triệu Thu Như cau mày, nhìn chăm chú Giang Cẩm Nguyệt một lát: “Nguyệt Nhi, hay là con mời thái tử điện hạ giúp đỡ đi?”
Giang Cẩm Nguyệt lắc đầu ngay mà không cần nghĩ: “Không được, mẫu thân à, bây giờ làm sao con gái dám gặp điện hạ, không thể được!”
“Mẫu thân, hay là chúng ta đi xin bà ngoại đi, chắc chắn bà ngoại có bạc, bà ấy còn của hồi môn mà. Mấy năm nay mẫu thân cũng trợ cấp cho nhà họ Triệu không ít, bây giờ Hầu phủ gặp chuyện, bọn họ không thể khoanh tay trơ mắt đứng nhìn!”
Triệu Thu Như hơi khó xử, hôm qua bà ta về nhà họ Triệu đòi lấy những thứ bà ta đưa đến đó, bị hai vị tẩy tử mỉa mai châm chọc rất nhiều, ngay cả các anh trai cũng bất mãn với bà ta, nói bà ta vô dụng, những gì đến tay rồi mà còn không giữ được, để người ta lấy đi.
Mặc dù mẫu thân của bà ta chưa nói gì nhưng chắc chắn cũng thất vọng, còn bảo bà ta giải quyết mọi chuyện cho tốt, đừng làm liên lụy đến nhà họ Triệu.
Bây giờ coi như Triệu Thu Như hiểu được, bất kể là nhà mẹ đẻ hay Hầu gia thì đều giống nhau, lúc bọn họ muốn lấy bạc của bà ta thì luôn mồm nói tốt cho bà ta, nhưng khi bà ta gặp nạn, bọn họ không chịu giúp bà ta, đều chỉ biết mắng bà ta vô dụng, ép bà ta, uy hiếp bà ta.
Cho nên không ai đáng tin.
Triệu Thu Như nắm lưng ghế: “Ta đến hỏi phụ thân con, Giang Lâm là con ông ta, chuyện là do con ông ta gây ra, ông ta có trách nhiệm. Nếu ông ta không chịu lấy bạc ra, vậy thì đừng trách ta không niệm tình phu thê nhiều năm như thế.”
Triệu Thu Như nói năng bình tĩnh nhưng Giang Cẩm Nguyệt nghe mà hơi sợ, cô ta cẩn thận hỏi: “Mẫu thân, người định làm gì?”
Triệu Thu Như nắm tay Giang Cẩm Nguyệt qua vỗ về: “Con yên tâm đi, ta có chừng mực, ta còn chờ con gả cho thái tử, để ta làm cáo mệnh phu nhân nhất phẩm đây này, ta không làm bậy đâu.”
Giang Cẩm Nguyệt nửa tin nửa ngờ, nhưng cái câu gả cho thái tử có sức hấp dẫn rất lớn đối với cô ta, cô ta gật đầu thật mạnh: “Mẫu thân đừng lo, nhất định con sẽ gả cho thái tử!”
Trước khi phủ An Dương Hầu trả những của hồi môn còn lại, hai người Tuân Thất và Thường An nghe được chuyện gần đây Vệ An đang làm ở bên ngoài là chơi kỹ nữ.
Cũng không thể nói là gần đây, vì Vệ An luôn không đàng hoàng, nhưng vì Giang Lâm quản lí nhà cửa, còn bảo Tiểu Chu thị sắp xếp những nữ giới trong viện của ông ta đi. Sau khi Vệ An về phủ, ông ta cảm thấy ít phụ nữ quá, còn ngủ chán bọn họ rồi, càng làm bậy hơn ở bên ngoài.
Vệ An có vài tình nhân ở lầu xanh tên là Thủy Nguyệt Các, một người trong đó tên là Noãn Tâm, nhân lúc người trong viện của Vệ An bị Tiểu Chu thị đuổi đi hết, cô ta chui vào chỗ trống, để Vệ An lấy nhiều tiền chuộc thân cho cô ta.
Vì Giang Lâm từng lột sạch rồi trói ông ta vào cây, Vệ An hơi sợ cậu nênh ông ta không dám đưa người vào phủ, bèn nuôi bên ngoài.
Kết quả vừa mới chuộc thân xong, Noãn Tâm có thai, còn nhất quyết chắc chắn rằng cái thai là của Vệ An, bảo ông ta cưới cô ta vào nhà.
Thường An nói: “Noãn Tâm kia có ý đồ hết, cô ta luôn nói với Ngũ gia rằng mình mang thai một đứa bé trai, sau khi cô ta sinh con trai cho Ngũ gia rồi, sau này không ai dám cười Ngũ gia không có người dưỡng lão, lo ma chay cho ông ta nữa.”
“Cô ta không chỉ nói với Ngũ gia mà tất cả những cô gái còn lại ở Thủy Nguyệt Các đều biết, thậm chí còn nói với những người sống gần cô ta.” Cố ý làm cho mọi người biết hết.
Giang Lâm hỏi: “Vệ An phản ứng như thế nào?”
Tuân Thất nói tiếp, y nói: “Rung động, ông ta về phủ tìm lão phu nhân, lão phu nhân không đồng ý, nói phải chờ sinh ra trước, nếu là con trai thì sẽ mang về phủ nuôi.”
Nhưng Noãn Tâm không phải người dễ đuổi đi như vậy, cô ta nhất quyết phải vào phủ bây giờ, còn uy hiếp Vệ An, nói nếu ông ta không đồng ý thì cô ta sẽ đến nha môn tố cáo ông ta chơi kỹ nữ.
Quan viên trong triều mà làm chuyện này là vi phạm pháp luật, nhưng triều đình thường sẽ mắt nhắm mắt mở với chuyện này, chỉ cần không gây sự, không gặp chuyện chẳng lành thì chả ai để ý. Nhưng nếu có người bẩm báo cho nha môn, nha môn sẽ không trơ mắt đứng nhìn. Vốn là chức quan của Vệ An không cao, lại còn là người không có năng lực, nếu Noãn Tâm tố cáo lên nha môn thật, chắc có lẽ chức quan của ông ta sẽ bị tước mất.
Vệ An bị uy hiếp cũng không chịu thua, sau một trận ầm ĩ, biến thành Vệ An bỏ tiền ra nuôi Noãn Tâm, cả ngày ăn mặc mua sắm này nọ, đều tốn rất nhiều bạc. Vì Giang Lâm quản lý gia đình nên Vệ An không lấy được bạc từ người ở phòng thu chi, bèn tìm Vệ lão phu nhân đòi.
Nhưng Vệ lão phu nhân cung cấp cho ông ta lâu năm như vậy, của hồi môn của bà ta đã hết rồi, chẳng qua Vệ An là mạng của bà ta, ông ta vừa khóc trước mặt Vệ lão phu nhân là bà ta mềm lòng ngay. Không lấy được đồ, mới có chuyện ồn ào vì bà ta bèn muốn lấy của hồi môn của Giang Lâm.
Vệ lão phu nhân biết mẫu thân của Giang Lâm để lại rất nhiều của hồi môn nên người của Hầu phủ vừa đưa của hồi môn đến, bà ta đã gọi đám con dâu tìm tới chỗ Giang Lâm, muốn lấy một số tiền của cậu. Nhưng Giang Lâm không đồng ý, Vệ Vân Chiêu còn đứng bên phe cậu, Vệ lão phu nhân không lấy được của hồi môn, còn mất mặt.
Nghe những gì Tuân Thất và Thường An hỏi thăm xong, vẻ mặt Vệ Vân Chiêu trở nên nặng nề: “Có điều tra được Noãn Tâm kia thường tiếp xúc với ai nữa không?”
Tuân Thất: “Cô ta gặp rất nhiều người, khách mà trước kia cô ta tiếp ở Thủy Nguyệt Các thì đủ loại người, không nhận ra ai có vấn đề.”
Nhưng có thể xác định chắc chắn là có vấn đề.
Vệ Vân Chiêu dặn dò Tuân Thất: “Ngươi đi thăm dò cho rõ ràng, điều tra cả Thủy Nguyệt Các.”
Tuân Thất nhận lệnh đi làm, Thường An cũng nói y sẽ đi hỏi lại xem có manh mối gì không, chỉ còn lại hai người Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu trong phòng.
Giang Lâm chống cằm, vừa gõ bàn vừa nói chuyện với Vệ Vân Chiêu: “Ngươi nói xem, đứa con đó là của Vệ An thật sao?”
Vệ Vân Chiêu nói: “Phải hay không thì đều như nhau, Vệ An là người trong kế hoạch của bọn họ, chỉ là không biết rốt cuộc đang nhắm đến cái gì.”
Giang Lâm rảnh tay quá, giơ tay chọt vào mặt Vệ Vân Chiêu: “Tốt nhất là chỉ muốn lừa chút bạc thôi, nếu là thế thì người bị lừa vào không chỉ là một mình Vệ An. Xấu thì là nhắm vào ngươi, dù gì bây giờ trong nhà họ Vệ chỉ có mình ngươi là đáng giá để người ta quan tâm.”
Vệ Vân Chiêu nắm ngón tay Giang Lâm không cho cậu làm bừa: “Cho nên phải điều tra xong, Ngũ thúc không làm chức quan này cũng được, đỡ mắc công bị liên lụy.”
Từ trước đến giờ, không ai được hường chút bổng lộc nào của ông ta trong nhà bao giờ.
“Chờ Tuân Thất điều tra rõ ràng xem Noãn Tâm kia là ai rồi sẽ giải quyết chuyện này, tới lúc đó còn phải làm phiền ngươi đi một chuyến.”
Vệ Vân Chiêu nói xong, một hồi lâu sau hắn vẫn không nghe Giang Lâm nói tiếp, bèn hỏi: “Sao thế?”
Giang Lâm nhìn chằm chằm bàn tay Vệ Vân Chiêu đang nắm chặt ngón tay mình, ngón tay cậu kéo tay hắn huơ huơ: “Ngươi đang sàm sỡ ta.”
Vệ Vân Chiêu hơi bối rối, rút tay về ngay.
Giang Lâm nhìn hắn cười: “Ôi chao, còn thẹn thùng cơ, rõ ràng lần trước ngươi còn nói ta to, có xấu hổ đâu.”
Trải qua lần trước bị uy hiếp mất cơm, Vệ Vân Chiêu đã hiểu được Giang Lâm đang để ý cái gì, hắn nói: “Ta nói thật nên không xấu hổ.”
“Chậc… chậc… chậc.” Giang Lâm lé mắt nhìn hắn: “Vệ công tử, ngươi rất có triển vọng.”
Vệ Vân Chiêu thấp giọng: “Ừ, cảm ơn phu nhân khích lệ.”
Không thấy được phản ứng ngại ngùng thật sự như dự đoán, Giang Lâm hơi thất vọng, cậu tiếp tục bàn chuyện chính với Vệ Vân Chiêu: “Nếu thật sự Vệ An bị người ta tố cáo lên nha môn, ngươi định làm sao?”
Vệ Vân Chiêu: “Nên làm thế nào thì cứ làm thế ấy, quan viên tìm kỹ nữ là có tội nhưng không đến mức phải chết.”
Giang Lâm nhắc hắn: “Nhưng ngươi còn có một người bà yêu con như mạng, bà ấy sẽ bảo ngươi giải quyết, nếu ngươi để mặc, bà ấy có thể xin cầu kiến vào cung.”
Vệ Vân Chiêu: “Thể diện của bà ấy không lớn như vậy.”
Giang Lâm vẫn giữ ý kiến trái ngược: “Ta cảm thấy ngươi coi nhẹ chuyện một người mẹ có thể làm cho con mình rồi, dĩ nhiên ta hy vọng bà ấy lý trí chút.”
Nhưng Giang Lâm cũng không ngờ, không bao lâu sau, câu này trở thành lời tiên tri.
Ngày hôm sau, Giang Lâm nhận được ngân phiếu và bộ đồ trang sức mà phủ An Dương Hầu đưa đến, Triệu Thu Như không thể mua lại thứ tương đồng với hơn mười vật phẩm kém kia, đành đổi thành ngân phiếu, cho nên tổng cộng có tám vạn ngân phiếu.
Giang Lâm nhận ngân phiếu, sau đó nhìn kĩ bộ đồ trang sức kia. Nói là đồ trang sức nhưng thực chất đó là mũ cưới Vân Uyên Yên đã đội khi xuất giá, còn tinh tế xinh đẹp hơn cả bộ trang sức mà Triệu Thu Như dâng cho hoàng hậu. Mũ màu vàng, tua rua, đá quý đỏ thẫm, rất có phong thái ai đội nó lên thì sẽ là tân nương đẹp nhất.
(): Hình ảnh mũ cưới của phụ nữ Trung Quốc thời xưa:
Vì thế, Giang Lâm không tin Triệu Thu Như có thể dằn lòng tặng đồ tốt này cho người khác, tất nhiên bà ta phải để lại, không cho mình thì là cho Giang Cẩm Nguyệt.
Giang Cẩm Nguyệt cầm mũ đung đưa trước mặt Vệ Vân Chiêu: “Đẹp đúng không?”
Vệ Vân Chiêu gật đầu tán thưởng: “Đẹp, còn xa xỉ.”
“Dĩ nhiên rồi, nếu không thì làm sao bà ta lại giấu riêng được, ừ, nhưng bây giờ bà ta đã đưa đồ tới, chứng tỏ trong lòng bà ta, con gái vẫn quan trọng hơn.”
Không biết Giang Lâm nghĩ đến cái gì, bỗng bật cười: “Nhưng tiếc thật, con gái bà ta là một con sói mắt trắng.”
Nói xong, Giang Lâm lấy một bình sứ nhỏ ném cho quản gia đang đứng chờ một bên: “Thuốc giải mà các người mong ngóng ngày đêm đây, về nói cho Giang Cẩm Nguyệt và Triệu Thu Như biết, tốt nhất là bọn họ an phận đi, nếu làm chuyện xấu nữa thì không chỉ đơn giản là nát mặt đâu.”
“Cô ta còn có thể lở mồm, thối rữa toàn thân nữa đấy.”
Quản gia nghe vậy, người run lên, thì thầm nói vâng, cũng nói cho Giang Lâm nghe một câu: “Đại thiếu gia, phu nhân nói bây giờ Hầu gia rất tức giận, thất vọng với đại thiếu gia.”
Giang Lâm lạnh lùng ra mặt: “Ồ, liên quan gì đến ta.”
Chân bước ra ngoài của quản gia lảo đảo.
Giang Lâm cảm thấy rất buồn cười, đã thế này mà còn muốn lấy An Dương Hầu ra chi phối cậu, phụ thân của cậu sẽ không làm chuyện để con trai gả đi xung hỉ cho người khác thay con gái, cho nên không cần biết nguyên nhân ở chỗ ông ta hay là nguyên thân, từ giây phút cậu xuất giá, An Dương Hầu đã chết.
Cậu đặt mũ lại hộp, giao cho Vệ Vân Chiêu ôm, cậu đẩy hắn quay về Vân Chiêu Uyển.
Kết quả hai người còn chưa ra khỏi cửa, người gác cổng đến báo nói là người trong cung đến, tự xưng là người bên cạnh hoàng hậu nương nương, vội đến ban thưởng cho Giang Lâm.
Người đến chính là đại cung nữ Thu Tịch mà bọn họ đã gặp lần trước. Thu Tịch mỉm cười dịu dàng, nói với Giang Lâm: “Lần trước hoàng hậu nương nương thấy Vệ phu nhân vừa thông minh còn vừa hiểu chuyện, rất là thích ngài. Hoàng hậu nương nương muốn sau này Vệ phu nhân có rảnh rỗi thì thường xuyên vào cung trò chuyện với nương nương, hôm nay còn cố ý lệnh cho nô tỳ đưa ít đồ ban thưởng đến.”
Thu Tịch phất tay, thái giám đang bưng khay ở sau lưng bèn giở tấm vải đó ra, Giang Lâm vừa nhìn là nhận ra ngay, đó chính là trang sức hồng ngọc lần trước hoàng hậu đeo trên đầu. Nhưng so với lần trước, đá quý trên đồ trang sức này đỏ tươi hơn nhiều như đang nhỏ máu.