Edit: Ngọc
Beta: Snivy
——————————–
Vệ Vân Chiêu đứng ở cửa cung chờ triều thần tan triều xuất cung mới vào cung.
Đại thần xuất cung đều gặp hắn, bọn họ biết rõ chuyện Vệ An gây náo động, cũng biết Vệ lão phu nhân đi khắp nơi cầu xin người khác cứu con trai, thậm chí ngày hôm qua còn tìm đến trong cung. Hôm nay lại thấy Vệ Vân Chiêu ở cửa cung, ngoài ngạc nhiên còn tò mò mục đích hắn tiến cung.
Có vài người trước đây có quen biết với Vệ Vân Chiêu liền đứng ở cổng hàn huyên với Vệ Vân Chiêu mấy câu, sau đó biết được Vệ Vân Chiêu tiến cung để xin Hoàng thượng khai ân.
Dù sao Vệ An có thân phận là trưởng bối, khuyên Vệ Vân Chiêu bỏ mặc cũng không tốt, chỉ có thể lắc đầu viện cớ cáo từ, còn nói chuyện hỗ trợ hay cầu tỉnh, không một ai có ý nghĩ này, dù sao với tình hình hiện tại của Vệ gia trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, tránh càng xa càng tốt.
Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu đến Tuyên Chính điện, sau khi thái giám vào bẩm báo hai người được gọi vào.
Sau khi hành lễ, Trường Đức đế hỏi chân của Vệ Vân Chiêu trước, sau đó mới hỏi mục đích đến của Vệ Vân Chiêu.
Vệ Vân Chiêu quỳ xuống lần nữa: “Thần đến để từ chức.”
Vệ Vân Chiêu nói: “Chân của thần vẫn không thấy tốt hơn, không biết đến lúc nào mới có thể nhậm chức, bên trong viết tham gia chính sự chính là quần thần giữ chức vụ quan trọng, không thể trống không chờ thần được, thần không dám nhận, xin Hoàng thượng đáp ứng.”
Trường Đức đế nhìn chằm chằm vào chân Vệ Vân Chiêu một lúc, dường như thấy đáng tiếc: “Chân của Vệ khanh thực sự không đứng lên nổi sao?”
Vệ Vân Chiêu đau thương đáp: “Thần không biết, nhưng quả thực bây giờ không có cảm giác.”
“Vậy được rồi.” Trường Đức đế nói: “Nếu như Vệ khanh lo nghĩ cho triều đình, trẫm sẽ đồng ý. Có điều trẫm không thể để ngươi làm thứ dân được, Vệ khanh ngươi được chọn chức quan, cái chân của ngươi là vì triều đình mà bị tổn thương, càng có công lao lớn, chỉ cần ngươi nói, trẫm sẽ đáp ứng.”
Vệ Vân Chiêu và Trường Đức đế khách sáo một phen, sau đó báo với công bộ đồn điền chức Ti Lang Trung.
Sáu bộ trong công bộ thời gian qua không nổi bật, huống chi là người Ngũ phẩm lang trung, Trường Đức đế không trả lời, còn đặc biệt viết riêng cho Vệ Vân Chiêu một thánh chỉ.
Từ đầu đến cuối, không ai nhắc đến Vệ An.
Ra khỏi Tuyên Chính điện, Vệ Vân Chiêu lại không vội vàng rời đi, mà lại đút lót cho tiểu thái giám trông coi ngoài cửa, bảo truyền lời hộ: “Cảm phiền nói lại cho Hoàng hậu nương nương, bây giờ Vệ Vân Chiêu đã không còn tham gia chính sự nữa, xin Hoàng hậu nương nương đừng quên lời hứa hẹn ngày hôm qua với tổ mẫu nhà ta, đa tạ.”
Nói xong, liền để Giang Lâm đẩy hắn đi.
Tiểu thái giám đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, quay người đi vào Tuyên Chính điện, chuyển lại những gì Vệ Vân Chiêu đã yêu cầu gã cho Trường Đức đế không sót một chữ.
Trường Đức đế nghe xong bật cười: “Ở cửa Tuyên Chính điện dám hối lộ người của trẫm để truyền lời cho hắn, Can Vĩnh Phúc, ngươi nói xem Vệ Vân Chiêu có chủ ý gì?”
Can Vĩnh Phúc suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhìn thì giống đang làm một việc ngốc, vừa giống như nóng lòng muốn cứu thúc.” Nhưng rõ ràng cả hai cái đều không liên quan đến Vệ Vân Chiêu, khiến người ta cảm thấy quái dị.
“Nếu như hắn ngốc thật, sẽ không sống đến tận bây giờ, ngược lại trẫm hy vọng hắn là kẻ ngu.” Trừ khi đứng lên được mới không cảm thấy khó giải quyết.
Can Vĩnh Phúc: “Bây giờ hắn chỉ là một phế nhân, không làm nên chuyện, sao Hoàng thượng lại phải một tên tàn phế khiến phiền hà làm gì.”
Trường Đức đế gật đầu một cái: “Chính ngươi biết dỗ trẫm vui vẻ, tốt lắm, nếu Hoàng hậu cho phép, ừm, vậy thì chuyển lời đi, Hoàng hậu duỗi tay hơi dài rồi, nên cho nàng ấy một bài học.”
Can Vĩnh Phúc kính cẩn lên tiếng: “Vâng, nô tài sẽ sắp xếp.”
Cuộc đối thoại này được chuyển đến Trường Ninh điện, mà Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu đã lên xe ngựa xuất cung.
Vừa lên xe ngựa, Giang Lâm đã nhìn chằm chằm vào Vệ Vân Chiêu, ánh mắt nóng như lửa đốt, mặc dù Vệ Vân Chiêu vẫn mặt lạnh không chịu nổi.
Hắn vừa định mở miệng, hai tay Giang Lâm đã sờ lên ngực hắn: “Vệ Vân Chiêu, ta cảm thấy ta đã quá coi thường ngươi rồi, tâm địa của ngươi chắc chắn rất thâm độc.”
“Ngươi có tin là một khi lời này truyền đến tai Hoàng hậu, bà ta lập tức sẽ ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông ngươi không, Vệ Vân Chiêu, ngươi còn đắc tội nhiều người hơn cả ta.” Giang Lâm nói xong, còn hơi xấu hổ.
Hoàng hậu là người ở hậu cung, cầm chức quan làm giao dịch với quần thần, Trường Đức đế rộng lượng đến đâu cũng không thể nhịn để Hoàng hậu vươn tay dài như vậy, huống chi ông ta vốn không phải là người rộng lượng.
Có điều Hoàng hậu ngay cả Huyết Cốt Trùng còn có thể làm ra thì chính là một nữ nhân rất độc ác, có thể khiến bà ta tức chết là tốt nhất.
Vệ Vân Chiêu nói: “Thân phận Hoàng hậu tôn quý, bà ta đưa ra giao dịch, làm hạ thần sao dám không theo.”
Đây là muốn chụp cho Hoàng hậu cái mũ ỷ thế hiếp người.
Giang Lâm bật ngón tay cái lên, thật tâm khen Vệ Vân Chiêu.
Cậu lại hỏi: “Vệ Vân Chiêu, vì sao ngươi muốn chọn chức quan đồn điền Ti Lang Trung?”
Vệ Vân Chiêu trả lời Giang Lâm một câu ngắn gọn: “Người của ta muốn trở về.” Không thể để lộ.
Xe ngựa không về thẳng Vệ phủ, mà lại đi đến cổng phủ nha, đến buổi trưa, ở chỗ Hoàng hậu không có tin tức truyền tới, phủ doãn nhìn sai nha hành hình, từng gậy từng gậy đánh xuống khá mạnh. Vệ An bị giữ kêu thảm thiết, Vệ lão phu nhân bị cản trong đám người vừa khóc vừa gọi, bách tính xung quanh xem náo nhiệt vừa nói đáng đời.
Cuối cùng, khi đánh đến gậy thứ sáu mươi, trong cung có người đến, Hoàng hậu hạ chỉ, nể tình tổ tiên Vệ gia có công với Đại Việt, miễn cho Vệ An những gậy còn lại.
Lúc này mẹ con Vệ An, một người đau đến ngất một người khóc đến khàn tiếng, không ai nghe thấy quan nhị phẩm đổi lấy ân cứu mạng.
Nhóm người giải tán, Vệ Vân Chiêu mới để cho Tuân Thất chuyển Vệ lão phu nhân và Vệ An lên xe ngựa trở về phủ.
Giang Lâm nhìn bộ dạng thê thảm của hai người, nở nụ cười châm biếm: “Ngươi xem, ngang ngược như vậy, kết quả là ngay cả nhặt xác vẫn phải dựa vào ngươi.”
Vệ Vân Chiêu bổ sung: “Mời đại phu cũng dựa vào ta.”
Giang Lâm rất muốn khen hắn là người biết mình biết ta.
May mà việc mời đại phu có hạ nhân đi mời, không cần Vệ công tử tự mình đi.
Hai người ở trong viện dùng bữa trưa khi biết kết quả đại phu chẩn bệnh cho Vệ An, bởi vì bị đánh quá mạnh, sau khi chẩn bệnh xong đại phu nói không những cái chân gãy ban đầu không cứu được, một chân khác cũng bị phế đi.
Nói đơn giản là Vệ An còn sống, nhưng ba chân bên dưới đều không dùng được nữa, hoàn toàn trở thành một người tàn phế.
Tình hình của Vệ lão phu nhân đến buổi tối bọn họ mới biết, Vệ Vân Gia trở về báo tin: “Đại ca, ca ca, tổ mẫu bị liệt.”
Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm cùng nhíu mày, một đêm Vệ lão phu nhân sốt cao sang ngày hôm sau đã khỏe mạnh ngồi dậy đi cứu con trai, dù thế nào cũng không thể té xỉu một cái đã bại liệt.
Quá bất ngờ, khiến người ta hoài nghi.
“Đi xem xem.” Vệ Vân Chiêu lên tiếng, một nhóm người đi đến thượng phòng.
Khi bọn họ đến, Vệ phu nhân và mấy nàng dâu đều ở đây, đứng trong phòng, trên mặt không có biểu hiện gì buồn bã, hiển nhiên Vệ lão phu nhân vì Vệ An đã giày vò bọn họ một trận, đã làm mất đi chút tình cảm trong lòng của mấy nàng dâu này đối với bà.
Chỉ có Diệp ma ma xem ra khóc rất thật, liên tục gọi lão phu nhân.
Vệ lão phu nhân nằm ở trên giường trợn to mắt, muốn nói chuyện nhưng không thể phát ra tiếng, mà các bộ phận khác trên cơ thể hoàn toàn không động đậy, hoàn toàn tê liệt.
“Đại phu nói thế nào?” Vệ Vân Chiêu hỏi.
Diệp ma ma lau nước mắt, nức nở nói: “Đại phu nói lão phu nhân vì tức giận cộng thêm đau lòng quá mức, mấy ngày nay ngày nào Vệ lão phu nhân cũng cực khổ bôn ba bên ngoài, lại còn chóng mặt nhiều lần, đại phu nói là bị kích thích.”
Vệ Vân Chiêu nhạy bén bắt được hai chữ kích thích: “Cho nên tổ mẫu vừa tỉnh, Diệp ma ma ngươi đã nói cho người biết con trai của người đã trở thành kẻ tàn phế đúng không?”
Rõ ràng Vệ lão phu nhân có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện, cố gắng chớp mắt giống như đang ám chỉ cái gì đó, còn có thể thấy trong mắt bà đầy sự thù hận và không cam lòng.
Diệp ma ma chú ý tới phản ứng của Vệ lão phu nhân, đột nhiên nhào tới bên giường lớn tiếng khóc với Vệ lão phu nhân: “Là ta không đúng, là ta đã hại lão phu nhân. Ta… ta không ngờ phản ứng của lão phu nhân sẽ lớn như vậy, lão phu nhân bà ấy vừa tỉnh lại đã hỏi Ngũ gia thế nào, ta không muốn giấu lão phu nhân, lão phu nhân, là ta có lỗi với ngài.”
Khóc một lát, Diệp ma ma vội vàng cam đoan với Vệ Vân Chiêu: “Đại công tử yên tâm, ta nhất định sẽ hầu hạ lão phu nhân thật tốt, đại phu nói chỉ cần nghỉ ngơi tốt, có thể sẽ tốt lên. Lão phu nhân đối tốt với ta như nào ta đều ghi trong lòng, ta sẽ tận tâm tận lực hầu hạ lão phu nhân.”
Vệ Vân Chiêu nhìn chằm chằm Diệp ma ma một chút, hồi lâu mới nói: “Nếu như vậy, làm phiền Diệp ma ma chăm sóc tổ mẫu.
Nói xong hắn quay người nói với mẫu thân hắn và mấy vị thẩm thẩm: “Thời gian không còn sớm nữa, mẫu thân và mấy vị thẩm thẩm đều trở về phòng nghỉ ngơi đi, tổ mẫu ở đây có người chăm sóc, không cần phải lo lắng.”
Mấy vị thảm thẩm đi rất nhanh, chỉ có Vệ phu nhân nhìn Vệ Vân Chiêu muốn nói gì đó rồi lại thôi, nhưng do dự một lúc vẫn không nói ra, tâm tình lắng xuống rồi rời đi.
Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu, theo Vệ Vân Gia ra khỏi phòng, vừa đi được vài bước, Vệ Vân Chiêu lạnh lùng nói: “Tuân Thất, theo dõi mụ ta!”
Mụ ta ở đây hiển nhiên là Diệp ma ma.
“Đại ca nghi ngờ tổ mẫu tự nhiên bại liệt là có liên quan đến Diệp ma ma sao?”
Tiểu cô nương này không biết nhiều, nhưng Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu lại rất rõ, biểu hiện của Diệp Thúy Hương trước đó rất lạ.
“Bây giờ còn chưa xác định được, quan sát trước đã, quay về ngủ đi, đại ca tra ra được sẽ sai người đến nói cho muội.”
Vệ Vân Gia ngoan ngoãn gật đầu, dẫn theo người trở về viện tử của mình.
Hai người Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm không gấp gáp trở về Chiêu Vân Uyển, hai người ở trong sân ngắm trăng.
Mặt trăng vừa lớn vừa tròn: “Giống như cái bánh.” Giang Lâm đánh giá.
“Đói à?” Vệ Vân Chiêu hiểu ý rất nhanh.
Giang Lâm lẩm bẩm: “Không phải, chỉ hơi thèm thôi.”
“Bây giờ Ngũ thúc ngươi bị tàn phế, tổ mẫu ngươi bị bại liệt, ta làm xong rồi ăn mừng có phải là rất tệ không?”
Vệ Vân Chiêu cười khẽ: “Muốn ăn thì ăn.” Kết cục của Vệ An hắn đã tính toán đến, mặc dù Vệ lão phu nhân bại liệt không nằm trong kế hoạch, nhưng trong lòng Vệ Vân Chiêu biết rõ, hắn sẽ xử lý được. Không cần phải giấu diếm tâm tình.
“Ngươi đã nói như thế, vậy ta chắc chắn sẽ làm hài lòng ngươi.” Giang Lâm không thích ngắm trăng bằng ăn uống.
Nhanh chân đẩy Vệ Vân Chiêu trở về Chiêu Vân Uyển, Giang Lâm lập tức chui vào phòng bếp, vào trong không gian lấy ra rất nhiều đồ ăn, cậu muốn làm đồ nướng.
Giang Lâm chuẩn bị đầy đủ đồ, đồ ăn cũng là lấy từ bên trong không gian, xào lên thơm phức, mấy nha hoàn gác đêm trong nội viện đều chạy đến cửa phòng bếp mong chờ.
Hôm nay tâm tình Giang Lâm không tệ, sau khi làm xong chia một nửa cho các nàng, một nửa kia cậu và Vệ Vân Chiêu ăn.
Khi đang ăn vui vẻ, Tuân Thất trở về, dùng ánh mắt u oán nhìn bọn họ, đầy vẻ trách móc, còn xen lẫn trong đó một chút đáng thương.
Cũng may y chưa quên chính sự, nhanh chóng nói: “Diệp ma ma đang nói chuyện cùng lão phu nhân.”
Giang Lâm nghe xong, lập tức đẩy Vệ Vân Chiêu đến thượng phòng.
Đúng lúc bọn họ đến, vừa vặn nghe được Vệ lão phu nhân đang nói chuyện: “Thúy Hương vì sao ngươi lại muốn hại ta, những năm qua ta đối đãi với ngươi như tỷ muội, chưa từng đối đãi với ngươi như hạ nhân, tại sao ngươi lại muốn hại ta, lòng dạ ngươi thật độc ác.”
Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy chuyện giữa hai người này không nhỏ.
“Như tỷ muội, ha ha, đây quả thực là trò cười buồn cười nhất ta từng nghe, Chu Hỉ Dung, ngươi còn nhớ nha hoàn Tiểu Lan chết trên giường Vệ An không?”
“Tiểu Lan mới mười bốn tuổi đã bị Vệ An kéo lên giường hành hạ đến chết, con bé đó là con gái của ta.”
Giọng điệu của Diệp ma ma dần trở nên điên cuồng: “Chu Hỉ Dung, là con trai tốt ngươi nuôi, là tên súc sinh Vệ An kia hại chết con gái ta, là các ngươi hại chết con bé!”
Rõ ràng Vệ lão phu nhân rất bất ngờ, trong giọng nói cũng có chút sợ hãi: “Làm sao lại, Tiểu Lan làm sao có thể là con gái ngươi được?”
“Đương nhiên ngươi rất bất ngờ, bởi vì ngươi biết Chu gia các ngươi làm những chuyện xấu xa nào, ngươi cho rằng cả đời ta không thể có con đúng không? Cho nên, Chu Hỉ Dung, làm sao ta có thể cho ngươi biết Tiểu Lan là con gái của ta được.”
“Nhưng ta ngàn tính vạn tính lại không tính tới, tên súc sinh Vệ An kia lại coi trọng khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Lan muốn cưỡng ép con bé, Tiểu Lan không tuân theo, liền ép buộc trói con bé lại, sau đó tra tấn hành hạ nó đến chết. Lúc đó nó mới mười bốn tuổi, nó mới mười bốn tuổi thôi!”
Vệ lão phu nhân cố gắng cãi lại: “Ta… Thúy Hương, ta không biết… ta không biết Tiểu Lan là con gái ngươi, nếu như biết ta nhất định sẽ không để cho An Nhi…”
“Câm miệng!”
Diệp Thúy Hương lạnh giọng: “Biết là con gái ta sẽ không để Vệ An động đến sao? Không, ngươi sẽ không, năm đó con trai súc sinh của ngươi hại chết người, ngươi chỉ lo chuyện này bị lộ ra ngoài, ngay trong đêm để người ta mang xác Tiểu Lan ném vào trong giếng, nói là không cẩn thận trượt chân chết đuối trong giếng, ngươi còn xử lý hết tất cả những người biết chuyện này. Thậm chí ngươi còn sợ người khác nhìn thấy cái gì đó không đúng trên thi thể Tiểu Lan, trực tiếp để người ta đốt luôn Tiểu Lan.”
“Chu Hỉ Dung, ngươi ác độc đến mức không cho Tiểu Lan toàn thây, con gái ta đang sống sờ sờ, cứ như vậy bị hai mẹ con các ngươi chà đạp lên ngay cả hài cốt cũng không còn, ta muốn ngươi và tên súc sinh kia phải đền mạng cho nó!”
Trong phòng truyền ra âm thanh, giống như thứ gì đó bị xô ngã, trong miệng Diệp Thúy Hương liên tục kêu đòi mạng, và Vệ lão phu nhân yếu ớt không nói tiếng nào.
Vệ Vân Chiêu liếc Tuân Thất, Tuân Thất đột nhiên nhấc chân đạp cửa ra, Giang Lâm vội vàng đẩy Vệ Vân Chiêu vào trong, vừa vào thấy Diệp Thúy Hương đang dùng sức bóp cổ Vệ lão phu nhân.
Diệp Thúy Hương thấy bọn họ đi vào, dường như không có chút bối rối, cười nhạt: “Tới đúng lúc thật, ta muốn cho các ngươi xem ta báo thù cho con gái ta như thế nào, độc phụ, ngươi đi chết đi!”
Khuôn mặt Diệp Thúy Hương dữ tợn, tay dùng hết sức, Vệ lão phu nhân không vùng vẫy được hai mắt bắt đầu trợn trắng.
“Tuân Thất!” Vệ Vân Chiêu lên tiếng gọi.
Tuân Thất vội vàng tiến lên điểm huyệt Diệp Thúy Hương, để Vệ lão phu nhân thở ra một hơi.
Bà ta ho khan vẫn không quên dặn dò Vệ Vân Chiêu: “Vân Chiêu, mụ ta… mụ ta muốn giết ta, con nhanh… nhanh diệt trừ mụ ta…”
Vệ Vân Chiêu không để ý tới bà ta, đôi mắt giết người nhìn Diệp Thúy Hương nói: “Nếu lời ngươi nói là sự thật, ngày mai ta sẽ đưa ngươi và Vệ An còn có lão phu nhân đi nha môn, nha môn sẽ chủ trì công đạo cho ngươi.” Vệ Vân Chiêu ra hiệu cho Tuân Thất giải huyệt của bà.
Diệp Thúy Hương tỏ vẻ cảnh giác: “Ngươi nói thật chứ?”
Vệ Vân Chiêu: “Ngươi chỉ có thể tin ta, ta sẽ không để cho ngươi giết người ngay dưới mí mắt ta.”
“Đừng… Vân Chiêu, ngươi không được phép… An Nhi là thúc thúc ngươi…”
Vệ Vân Chiêu tốt bụng nhắc nhở: “Lão phu nhân quên nhanh thế sao, quan nhị phẩm đổi một mạng cho con trai bà, từ nay về sau các người không còn quan hệ gì với Vệ gia, Vệ gia ta không chứa chấp được súc sinh làm hại người vô tội!”
Vệ lão phu nhân muốn phản bác, có điều quá lo lắng, há miệng ho khan, làm thế nào cũng không dừng lại được.
Diệp Thúy Hương chứng kiến bộ dạng này của bà ta cười phá lên: “Ha ha ha ha, báo ứng, là báo ứng, ngươi và tên súc sinh kia đều sẽ gặp báo ứng, các ngươi sẽ không được chết tử tế.”
Vệ Vân Chiêu bảo Tuân Thất đem Diệp Thúy Hương rồi đi gọi nha hoàn khác đến chăm sóc Vệ lão phu nhân, nhốt Diệp Thúy Hương một mình trong gian phòng, Vệ Vân Chiêu nói với Diệp Thúy Hương: “Nếu ngươi thực sự có lòng, hãy tận mắt nhìn hung thủ giết người bị xử tử.”
Khi Diệp Thúy Hương đóng cửa rõ ràng rất sững sờ.
“Quay về thôi.” Vệ Vân Chiêu nói.
Giang Lâm lại không di chuyển, mà lại chạy tới phòng của Diệp Thúy Hương: “Ngươi chờ một chút, ta có vấn đề muốn hỏi bà ta.”
Giang Lâm đi vào, thất vẻ mặt Diệp Thúy Hương ảm đạm ngồi ở bên mép giường, trong tay cầm một thứ, Giang Lâm liếc một cái rồi thu hồi ánh mắt lại ngay, cậu hỏi: “Diệp ma ma, ngươi có thể nói cho ta ban đầu trong đêm tân hôn ngươi cưỡng ép ta động phòng với Vệ Vân Chiêu, chuyện này là chủ ý của người nào được không?”
Từ lúc đó, Giang Lâm đã cảm thấy người này có vấn đề.
Diệp Thúy Hương quay đầu lại, nở nụ cười với Giang Lâm: “Thiếu phu nhân, nếu ta chết sau Vệ An, ta có thể nói cho người.”
Giang Lâm: “… Vậy ngươi cố gắng sống sót.”
Sau khi trở về Chiêu Vân Uyển đồ nướng đã sắp nguội, Giang Lâm nhớ tới ánh mắt u oán của Tuân Thất, liền đi làm nóng giúp Tuân Thất một phần, dù sao chuyện tối nay Tuân Thất có lập công.
Hơn nữa sợ lại có biến, y vẫn phải theo dõi người nên không thể nghỉ ngơi.
Giang Lâm vừa làm vừa nghĩ, mình đúng là tốt, một người thiện lương.
Đợi ăn uống no đủ, nằm lên giường, Giang Lâm mới có bản lĩnh cảm thán với Vệ Vân Chiêu: “Vệ gia các ngươi đúng là hổ phụ sinh hổ tử, ta thật có lỗi với lão phu nhân, ta lại càng có lỗi với Vệ An, thực sự ta đánh giá bọn họ quá thấp.”
Từ phản ứng của Vệ lão phu nhân có thể đoán được, Diệp Thúy Hương nói thật, nếu không phải hôm nay chính tai nghe được, Vệ Vân Chiêu hoàn toàn không nghĩ rằng Vệ gia đã xảy ra chuyện như vậy.
Giang Lâm trở mình, quay mặt về phía Vệ Vân Chiêu, giọng điệu nghiêm túc nói: “Vệ Vân Chiêu, ta không hy vọng Vệ An có thể sống thêm, e rằng không chỉ có một Tiểu Lan, chỉ là chúng ta không biết mà thôi, lão ta đã chạm qua nhiều cô nương như vậy, ta không tin mỗi người ai cũng nguyện ý, lão ta không xứng được sống thêm.”
Trong bóng tối, giọng nói Vệ Vân Chiêu lạnh lẽo, hắn nói: “Nha môn sẽ xử lý công bằng, bây giờ Vệ An chẳng qua chỉ là thứ dân.”
Một mạng đổi lấy một mạng.
Đêm nay dường như rất dài, rất nhiều người đang chờ trời sáng, chờ mặt trời mọc.
Sáng sớm Giang Lâm vừa rời giường, liền đi tìm Diệp Thúy Hương, sau đó dẫn theo bà đi nha môn báo án.
Vệ Vân Chiêu thì phân phó người mang Vệ An ra cổng, chờ nha sai tới đón, hắn đi cùng nha sai đưa Vệ An đến nha môn.
Vệ An còn không biết chuyện gì xảy ra, bởi vì trên người vẫn còn rất đau, lại được biết từ nay về sau mình là kẻ tàn phế, trên đường đi đều mắng người, ai cũng mắng, ngay cả mẫu thân giúp lão chôn xác cũng không bỏ qua.
Đến nha môn, Diệp Thúy Hương kể lại chuyện năm đó từ đầu đến cuối cho đại nhân phủ doãn nghe, hiển nhiên Vệ An không ngờ tội ác năm đó mình làm ra lại liên quan đến Diệp Thúy Hương, càng không ngờ rằng chuyện trước kia qua nhiều năm như thế còn có thể bị lật lại, nhưng so với làm người chết, Vệ An thà làm kẻ tàn phế.
Vệ An lớn tiếng chửi Diệp Thúy Hương nói bậy, một hạ nhân dám to gan vu oan cho gia chủ, kiên quyết không thừa nhận mình đã làm chuyện như vậy, còn để phủ doãn dẫn người đi hỏi, Vệ gia từ trước đến giờ không có ai tên là Tiểu Lan.
Vệ An tin tưởng mẫu thân hắn, chuyện năm đó nhất định đã được xử lý rất sạch sẽ, chắc chắn sẽ không để lại bất cứ điểm yếu gì.
Kết quả là Diệp Thúy Hương không chỉ là nhân chứng cho sự kiện năm đó, còn kể lại rằng bà bỏ thuốc Vệ lão phu nhân khiến bà ta bại liệt và câm, thậm chí tối hôm qua còn muốn giết bà ta nhưng bị nhóm người Vệ Vân Chiêu ngăn cản, để đại nhân phủ doãn truyền Vệ lão phu nhân đến đối chất.
Vệ An liền bắt đầu cầu xin Vệ Vân Chiêu xin hắn nể tình chú cháu không nên tin vào lời nói vớ vẩn của hạ nhân
Vệ lão phu nhân nhanh chóng bị khiêng đến, ở công đường đầy tiếng khóc và tiếng chửi, chuyện năm đó phải nói rõ ràng.
Diệp Thúy Hương là của hồi môn Chu gia chuẩn bị cho Chu Hỉ Dung, nhưng theo thói quen, của hồi môn của con gái Chu gia đều phải uống Tuyệt Tự Thang mới cho ra ngoài. Năm đó Diệp Thúy Hương chỉ là một nha hoàn nhị đẳng, hơn nữa Vệ gia không thể nạp thiếp vào động phòng, Diệp Thúy Hương lặng lẽ sinh tình cảm với một gia đinh trong phủ.
Sau đó Diệp Thúy Hương cầu xin Chu Hỉ Dung, Chu Hỉ Dung thấy không dùng được nên bà ta đã đáp ứng. Nhưng không ngờ sau khi uống Tuyệt Tự Thang Diệp Thúy Hương vẫn mang bầu, bà không tin tưởng Chu Hỉ Dung sợ bà ta giở trò, liền giấu chuyện này đi, kết quả là không lâu sau chồng bà mắc bệnh rồi mất, Diệp Thúy Hương vội dẫn theo đứa con vừa sinh ra về chịu tang chồng.
Sau này Tiểu Lan lớn lên đi tìm bà, bà nhân lúc Vệ gia tìm hạ nhân thì dẫn người vào trong phủ, nào ngờ vừa mới vào cửa không lâu đã bị tên súc sinh Vệ An để mắt, sau đó không may bị sát hại.
Tiểu Lan không phải nô lệ, không tới phiên chủ nhân tùy ý giết chết, hai mẹ con Vệ An và Chu Hỉ Dung một người giết người một người đốt xác, ai cũng không thể trốn thoát.
Từ đầu tới cuối Vệ Vân Chiêu chỉ nói một câu: “Xin đại nhân phủ doãn theo pháp luật phá án công bằng.”
Tiếng kinh đường mộc vang lên, phủ doãn nghiêm nghị nói: “Bay đâu, trước tiên đem nghi phạm Vệ An và Diệp thị giam vào nhà lao, đợi điều tra rõ ràng chuyện này sẽ khép tội. Bởi vì Vệ Chu thị tàn tật, khiêng trở về trước, bất cứ lúc nào sẽ được gọi cũng sẽ phải đến.”
( : Trong các phim cổ trang Trung Quốc, chúng ta thường thấy quan huyện khi thẩm án, bên cạnh tay luôn có một khối gỗ. Một khi hiềm nghi phạm bên dưới không thành thực, hoặc giả trong đại đường nhân vì hai bên tranh tụng gây ồn ào náo loạn, quan huyện giơ cao khối gỗ gõ mạnh xuống mặt án, hiềm nghi phạm sẽ biến sắc, cả đại đường phút chốc nghiêm túc lại, quan huyện từ chỗ bị động trở thành chủ động. Khối gỗ ấy chính là “kinh đường mộc”.”
Khi ra khỏi nha môn, Vệ lão phu nhân còn đang cầu xin Vệ Vân Chiêu, để hắn tìm phủ doãn châm chước.
Vệ Vân Chiêu nhìn bà ta: “Vệ lão phu nhân, tất cả mọi thứ sẽ không như ý nguyện của bà đâu, ta dùng chức quan của mình để đổi mạng cho con trai người, bây giờ người lấy cái gì để đi tìm đại nhân phủ doãn châm chước đây?”
Vệ lão phu nhân nghẹn họng, tựa như trong nháy mắt bị cái gì đó phá hủy hoàn toàn, rốt cuộc không thể cứu vãn thêm được nữa.
Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu đi xa, còn không liếc nhìn bà ta một cái.
Ba ngày sau, vụ án được điều tra rõ, bằng chứng vô cùng xác thực, Vệ An cũng đã đồng ý nhận tội, vì Vệ An phạm tội giết người nên kết án tử hình, đến mùa thu sẽ hành quyết.
Vệ lão phu nhân Chu Hỉ Dung thay con trai che giấu sự thật giết người, còn giúp hắn đốt xác, nhốt vào nhà lao năm năm, không thể tha thứ.
Diệp Thúy Hương cố ý hạ độc mưu hại Chu Hỉ Dung, niệm tình bà nóng lòng báo thù cho con gái, nhốt vào nhà lao năm năm, không thể tha thứ.
Vệ gia lại trở thành chuyện phiếm cho toàn bộ Thịnh Kinh, nhưng so với mẹ con Vệ An, đám quan chức trong triều càng chú ý Vệ Vân Chiêu hơn, có thể đem tổ mẫu, thúc thúc đến nha môn hỏi tội, nhất định là không phải hạng người lương thiện, cần phải đề phòng.
Vệ gia không có ai trong triều, sân sau cũng không có người đi lại, tin tức khó có thể truyền vào Vệ gia, đương nhiên không biết những người này có ý gì.
Có điều Vệ Vân Chiêu cũng bận chuyện riêng, đêm đó Vệ gia có thêm hai người, một cặp song sinh huynh muội, hai người đen từ đầu đến chân, quỳ một gối xuống trước mặt Vệ Vân Chiêu nói: “Tướng quân, may mắn không để cho ngài thấy vọng, thuộc hạ đã lấy được đồ!”
Cùng lúc đó Giang Cẩm Nguyệt cũng nhận được nhắc nhở của hệ thống.
Hệ thống: [Kí chủ, vật phẩm có thể khiến người nổi danh, giống thóc để tăng thêm cơ hội gả vào Đông Cung đã xuất hiện, vị trí đã được gửi cho kí chủ, xin kí chủ cần phải nắm được giống thóc này trong tay!]