Một lúc sau, trên bàn ăn, Trịnh Quang tò mò hỏi: "Đúng rồi tiểu Trạch, cậu có đọc được bài viết trên diễn đàn chưa?"
Tống Trạch dùng đũa gắp miếng sườn, khó hiểu hỏi: "Bài viết gì?"
"Cậu không biết à?" Trịnh Quang ngạc nhiên, rồi lấy điện thoại từ trong túi ra, mở bài viết trên diễn đàn cho cậu xem: "Đây, cái bài viết này này, còn có cả bài báo hai năm trước nữa"
Chớp chớp mắt nhìn bài viết, trong lòng Tống Trạch tràn đầy khó tin cùng khó hiểu.
Trịnh Quang không chờ cậu phản ứng đã cười lớn, nói tiếp: "Tôi cũng không ngờ là cái vụ này bị lôi lại luôn đó. Nhớ lại khi đó quả thật là vui quá trời quá đất"
Nghe cậu ta nói đến đây, Tống Trạch liền ngay tức thì quay sang hỏi hệ thống: "Này, chuyện này là sao thế?"
Hệ thống nhanh chóng truyền qua cho cậu một tình tiết nhỏ không có trong đoạn phim, trong đoạn ký ức xuất hiện một đám thiếu niên mặc đồng phục hai màu khác nhau đang lao vào đánh nhau tới tấp, hỗn loạn như đàn kiến vỡ tổ, trong khi đó ở kế bên thì lại có bốn thiếu niên đang rất chi là nhàn nhã, hai trong bốn người nọ còn vác cả ghế ra ngồi, không ngừng giơ ngón trỏ hô: "", "Cố lên", "Đẹp lắm"... Mà cái người hô lớn đó không ai khác lại chính là Tống Trạch.
Cậu đỡ trán, nói với Trịnh Quang: "Gửi link bài viết qua cho tôi"
Trịnh Quang rất nhanh đã vừa cười khúc khích vừa gửi qua, cậu không thèm đọc chữ trên bài viết cũng như những dòng bình luận dài thượt kia, chỉ đơn giản dùng tài khoản của mình để lại một câu duy nhất ở phía dưới.
- Ba ba của cưng: Trên bài báo có tên tôi à?
Trịnh Quang đang đọc bình luận trong bài viết, thấy bình luận của cậu hiện lên liền cười sặc: "Há há, không hổ là cách làm việc của tiểu Trạch, cực kỳ dứt khoát" Nói rồi cậu ta cũng dùng tài khoản của mình bình luận thêm một câu ở phía dưới.
- Quang Quang siêu sáng: Vác ghế ra ngồi
Triệu Bân đang yên đang lành bị Trịnh Quang huých tay cũng vào bình luận một câu.
- Triệu Bân ca: Ngồi không ăn dưa cũng bị dính.
Trịnh Quang nhìn bình luận thỏa mãn gật đầu, sau đó lại hỏi Tạ Vũ: "Anh Vũ, anh không xem bài viết à?"
Tạ Vũ nhàn nhạt đáp lời: "Không xem". Nhưng vốn không phải là không muốn xem, mà là hiện tại không phải lúc thích hợp.
Nhờ vào bình luận của ba người mà diễn đàn lần nữa lại nổi lên một đợt sóng lớn.
- Dưa muối: Ôi chúa tôi, rốt cuộc cậu học sinh mới này lai lịch thế nào vậy?
- Chú gấu già: Tôi còn nghe nói cậu ta được ngồi cùng bàn với giáo thảo đó.
- Dưa leo màu vàng: Vừa mới chuyển tới đã đi chung với ba vị thiếu gia luôn rồi cơ.
- Chuối không hột: Nè, cậu ta là Tống Trạch đúng không? Liệu có phải chữ Tống mà tôi đang nghĩ không?
- Lầu : Chữ Tống mà cậu đang nghĩ?
- Dưa leo màu vàng: Tống gia?
- Chuối không hột: Ôi mẹ, vậy há chẳng phải chúng ta đã đụng phải người không nên đụng rồi sao?
.....
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhau lặng ngắt, trong lòng họ bấy giờ chỉ còn hoảng loạn. Bọn họ hiện tại không cần biết người kia có tiền sử gì hay không nữa, vì chỉ với cái thân phận con trời kia thôi, cậu ta thậm chí muốn tẩn người khác ra bã còn được, nói gì tới việc đánh nhau lên báo cỏn con như này. Không chỉ vậy, chuyện của cậu ta lại còn vốn là thứ họ không thể tùy tiện lấy ra bàn tán.
Sau giờ nghỉ trưa, tất cả bài viết có liên quan đến Tống Trạch đều không hẹn mà cùng bay hơi một cách khó hiểu.
Tạ Vũ đứng tại góc nhà ăn, trên tay anh cầm một cái điện thoại, dường như đang gọi điện cho ai đó.
"Vâng, làm phiền thầy rồi."
Người bên kia đáp lại một cách ấp úng như thể vừa lau mồ hôi vừa trả lời: "Không phiền, không phiền, là do thầy làm việc thiếu sót"
"Vậy em xin phép cúp máy đây, thầy tiếp tục làm việc đi" Tạ Vũ nhàn nhạt trả lời rồi ngắt máy.
Khi cất lại điện thoại vào túi, bất ngờ chạm phải một vật nhỏ, anh thò tay vô túi lấy nó ra. Là một cục kẹo socola hạnh nhân loại nhỏ được bọc trong giấy bạc, nhìn qua liền biết nó là của ai.
Tống Trạch xem ra cũng rất hay làm người khác bất ngờ, mà người lúc nào bị bất ngờ nhất bởi những trò của cậu cũng luôn luôn là anh. Xem ra là cậu canh lúc anh không để ý mà bỏ vào túi bên kia của áo khoác, nếu anh không lấy điện thoại ra gọi điện sau đó vô tình cất lại vào túi ngược bên thì có lẽ phải mất một lúc lâu mới nhận ra rồi.
Tạ Vũ cong khóe môi nở một nụ cười mỉm, anh dùng hai ngón tay vân vê viên kẹo nhỏ, trong lòng tràn đầy vui vẻ cùng mật ngọt.
Cảm xúc ấp ủ bao nhiêu lâu của Tạ Vũ cứ thế bị hành động này của cậu làm cho trỗi dậy, hay nói đúng hơn, là từ lúc Tống Trạch quay trở lại, bình cảm xúc đầy ắp này của anh đã bị cậu mở nắp ra một cách dễ dàng.
Hết chương.
Trong tiếng Trung, cụm số được viết là 六六六 và cách phát âm của từ này là /liùliùliù/. Cách đọc của số lại có phần tương đồng với chữ 牛 phát âm là /Niú/, hàm ý của từ này là để khen ngợi một người quá giỏi và có khả năng cực kỳ "trâu bò". Do vậy, trên các trang mạng xã hội của Trung Quốc hay sử dụng cụm số để khen ngợi ai đó.