Cùng lúc đó, khi hai người ở trên đang trò chuyện với nhau như những người đàn ông, thì hai thiếu niên ở dưới đang quẩy nhạc trong đống suy nghĩ hỗn loạn.
Sảnh chính là nơi đặc biệt đông đúc người, khói thuốc đặc quánh từ xung quanh đổ tới làm mù mịt cả không gian căn phòng, tiếng cười nói ồn ào cùng với tiếng nhạc ồm ồm, tạo nên một khung cảnh vừa hỗn tạp lại vừa náo nhiệt.
Tống Trạch thầm trò chuyện với hệ thống: "Cái club này hơi quen thì phải?"
[Cậu không nhớ à? Đây là cái club xảy ra nhiều sự kiện ở giai đoạn đấy.] Hệ thống nhanh chóng trả lời
Ngay tức thì nắm bắt được trọng điểm, Tống Trạch nghi hoặc hỏi: "Có khi nào lát nữa sẽ xảy ra chuyện không?"
[Tôi chịu, tôi nào biết được tương lai] Nó dửng dưng đáp
Đang trò chuyện thì giọng Trịnh Quang bỗng vang lên bên tai, cậu ta nói lớn hơn bình thường để lấn át tiếng nhạc đang ầm ĩ cùng tiếng ồn ào của người xung quanh: "Tiểu Trạch, chúng ta qua bên kia ngồi đi"
Tống Trạch nghe không rõ nhướng mày, nhưng sau khi thấy cậu ta lách người đi qua phía bên kia liền hiểu ngay mà đi theo.
Hai người vừa ngồi xuống ghế so pha lười chưa được bao, từ đằng xa bỗng xuất hiện một cô gái ăn mặc lộng lẫy dáng vẻ thướt tha đi đến hướng của họ.
Cô mặc một chiếc váy cúp ngực dáng dài màu đen cực kì quyến rũ. Đặc biệt, chiếc dây buộc vòng qua cổ đã tạo điểm nhấn hoàn hảo cho phong cách sang trọng nhưng vẫn cá tính của một cô nàng.
Ánh mắt nhắm vào thiếu niên áo trắng đang ngồi trên ghế, cô cười nhẹ nhàng rồi nhanh chóng mở lời bắt chuyện: "Cậu thiếu niên, không biết liệu tôi có thể mời cậu một ly không?"
"Được thôi, rất sẵn lòng được chị gái xinh đẹp đây mời." Quan sát dáng vẻ trước mặt một lúc, Tống Trạch nhận lấy ly rượu từ tay cô, rồi nhã nhặn ra hiệu mời người ngồi.
Nhìn cô gái đang vui vẻ ngồi gần cậu. Trịnh Quang liền trố mắt, cậu ta biết Tống Trạch nhà mình có sức hấp dẫn, nhưng vẫn là không biết cậu còn có sức hấp dẫn với cả các bà chị lớn tuổi hơn.
Trịnh Quang không ngờ tới, nhưng Tống Trạch thì lại biết thừa, cậu sở hữu vẻ ngoài vừa ngạo kiều vừa cừu non, nên việc bị các chị thích khám phá, nhắm tới cũng là điều rất hiển nhiên.
Cô gái chậm rãi tiến sát lại gần cậu rồi giới thiệu: "Chị tên Phương Nha, cậu có thể gọi là chị Nha cho thân thiết"
"Vậy, chào chị Nha, chị có thể gọi tôi là tiểu Trạch. Đây là bạn tôi, Quang Quang" Cậu mỉm cười thân thiện giới thiệu mình và cả Trịnh Quang nhưng lại rất biết cách mà không bao gồm cả họ.
Cô gái vui vẻ gật đầu chào Trịnh Quang rồi nói: "Ô, chỉ có hai người đi chung thôi sao?"
"Vâng, chỉ có hai người thôi"
Nhìn bộ dáng dày dặn kinh nghiệm, ứng xử với vẻ mặt không biến sắc của Tống Trạch, Trịnh Quang âm thầm gắn cho cậu cái mác sói nhỏ ăn chơi.
Người kế bên cũng không khác gì cậu ta, cô gái thấy biểu hiện như đã quen này của thiếu niên mà thích thú, nói nhỏ bên tai với cậu: "Cậu từng "đi riêng" với các chị rồi à?"
Tống Trạch nhún vai: "Nhìn tôi giống vậy lắm sao?"
"Nhưng chị thấy cách cậu trả lời rất dứt khoát mà, hoàn toàn chẳng có vẻ gì là ngại ngùng" Cô bĩu môi nói
"Trả lời dứt khoát, ứng xử tốt, không có nghĩa là đã từng "đi riêng" đâu" Cậu nhàn nhạt trả lời rồi ngửa cổ uống một hớp rượu.
Có thể là do cơ thể thiếu niên của Tống Trạch vốn không quen với những loại rượu nặng, nên vừa hớp một ngụm cậu đã có cảm giác cay xòe đầu lưỡi.
Nghe vậy cô càng thích thú hơn, nhỏ giọng thỏ thẻ bên tai cậu: "Vậy cậu thấy chị thế nào? "Đi riêng" với chị chứ?"
Tống Trạch cười lắc đầu, nhướng người lại gần Phương Nha, để môi mình có thể sát bên vành tai hồng hồng của cô rồi nhẹ giọng thủ thỉ: "Tiếc quá, em đây vẫn chưa ."
Nghe vậy cô nàng giật mình lùi ra xa, hai mắt kinh ngạc mà nhìn thiếu niên ranh ma trước mặt.
Bắt được biểu cảm khuôn mặt của người kia, Tống Trạch cong khóe môi cười tươi, rồi nháy mắt với cô.
"Làm, làm phiền rồi" Phương Nha giật mình cười ngượng rồi nhanh chân đi mất, đúng là cô thích mấy cậu thiếu niên vẻ ngoài cừu non thật, nhưng những cậu nhóc chưa đủ tuổi thì cô chưa lần nào dám động tới. Không chỉ vậy, người không đủ tuổi mà vẫn có thể vào được đây thì chắc chắn lai lịch không nhỏ, tính cô vẫn là thích an phận hơn thay vì trèo cao té đau.
Trịnh Quang vừa đứng hình khi thấy khoảnh khắc gần như sát vào nhau của hai người họ, lúc này mới hoàn hồn mà hỏi: "Này cậu nói gì với cô ấy thế?"
"Không có gì đâu, chỉ là không ngờ cô ta nhát gan đến thế thôi." Cảm giác vừa trêu được người khiến Tống Trạch tâm trạng tức thì trở nên vui vẻ mà cười cười.
Bỗng một tiếng máy móc vang lên bên tai, nội dung nó nói ra làm tâm trạng vui vẻ như dây đàn của cậu đột nhiên đứt ngang.
[Vừa nãy khoảnh khắc cậu và cô ta sát gần nhau, tôi phát hiện được có người chụp lén]
Tống Trạch lạnh giọng nói với hệ thống: "Có người theo dõi tôi à?"
[Không hẳn, hình như chỉ là học sinh cùng trường thôi]
"À, nếu thế thì cứ mặc kệ đi." Cậu hờ hững đáp lại, biểu hiện hoàn toàn xem nhẹ việc này.
Hệ thống không ý kiến gì, chỉ hỏi thêm một câu: [Ừm, vậy có cần tôi quan sát diễn đàn trong khoảng thời gian này không?]
"Vậy nhờ cậu"
____________
Triệu Bân mắc kẹt trong đám đông, lúc này mới thoát ra được mà đi đến chỗ hai người.
"Bên này bên này" Trịnh Quang sợ hắn không nhìn thấy mà vẫy tay ra hiệu
Không đợi Triệu Bân ngồi xuống, Tống Trạch liền nhìn về hướng vừa nãy của hắn, tò mò hỏi: "Anh Vũ đâu?"
"Vẫn còn ở phòng riêng" Triệu Bân mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh Trịnh Quang.
Trịnh Quang không nhanh không chậm hỏi: "Ảnh bị làm sao à?"
"À...cứ cho là bị khó chịu trong người đi" Hắn không biết trả lời sao đành buột miệng nói đại, nhưng nói cũng không sai, dù sao người nào kia vẫn là khó chịu trong người thật.
"Vậy để tôi lên xem xem thế nào." Tống Trạch nói rồi liền muốn đứng lên đi ngay.
Triệu Bân gấp rút cản người: "Ây, khỏi đi, cậu ta có bảo nghỉ một chút cho đỡ rồi xuống sau."
Nhưng vẫn cảm thấy không an tâm, Tống Trạch liền để lại một câu: "Để anh ấy một mình, tôi có hơi lo lắng" rồi đi ngay.
Vốn muốn chạy đến cản người, nhưng cơ thể còn chưa kịp đứng dậy, Triệu Bân đã bị Trịnh Quang dùng sức kéo lại: "Để cậu ta đi đi"
"Ầy, thiệt tình" Hắn bất lực đành phải thả lỏng người, nằm dài trên ghế sô pha.
Hết chương.