Cậu bỏ qua cái đống tin nhắn khuyên nhủ dài thườn thượt hơn tám trăm trang kia, rồi lướt đọc phần có nội dung có vấn đề gây chú ý nhất.
...
- Tiểu Trạch, cậu mau xem diễn đàn trường đi, có chuyện lớn rồi.
- Hình ảnh
- Hình ảnh
- Cậu mau nói gì đi!! Lo chết tôi rồi.
- Anh Vũ và Triệu Bân hiện tại chắc vẫn chưa biết đâu, nhưng tôi sợ hai người đó mà biết là sẽ có chuyện lớn hơn đấy
- Tôi chưa có nói gì với hai người họ đâu, nên hiện tại vẫn đang chấp tay cầu trời cho họ đừng có thấy.
- Tôi vừa mới liên lạc với nhà trường rồi, nhưng đã quá giờ làm việc nên không có ai trả lời cả.
....
Những tấm ảnh mà Trịnh Quang gửi qua, đều là ảnh chụp màn hình của hai bài viết khác nhau. Tống Trạch nhìn thấy cái tên không thể quen mắt hơn kia mà thầm nhếch mép cười giễu: "Ăn không ngồi rồi."
Cả hai bài viết đều được đăng lên bởi không ai khác ngoài cái tên: [Cây thông tin tức]
Không chỉ vậy mà nội dung bên trong bài viết này còn đặc biệt làm lớn hơn bài cũ:
[Ôi, thế giới quan của tôi sụp đổ.
Mọi người đã nghe qua, vị học sinh chuyển trường nổi tiếng của trường chúng ta rồi chứ?
Đúng vậy, cậu ta chính là một tiểu thiếu gia họ Tống, đằng sau cậu ta là một gia tộc hùng hậu chống lưng.
Nhưng như thế thì sao? Thì cậu ta có quyền đánh người sao? Cậu ta có quyền hối lộ để vào trường chúng ta một cách dễ dàng hay sao? Mọi người thử nghĩ xem, công bằng ở đâu chứ? Họ lạm dụng việc họ có tiền mà tác oai tác quái, muốn gì làm đó.
Tôi quyết định rồi, tôi sẽ đả đảo, tôi sẽ đứng lên vì chính nghĩa mà loại bỏ hết những kẻ nhà giàu không xem người khác ra gì đó.]
Bình luận của bài viết này không có gì là đáng chú ý, đa số đều là nói về sự ngu ngốc không biết tự lượng sức mình của chủ bài viết. Cùng với cụm từ bắt mắt "Họ giàu họ có quyền" được nhiều người lặp đi lặp lại kéo dài cả khu bình luận.
Nhưng bài viết thứ hai thì khác, nó cũng được làm lớn không kém, và điều đặc biệt hơn là lượt bình luận và tương tác của nó còn cao ngất ngưỡng, vượt qua hẳn những bài thông báo của nhà trường, đứng vị trí đầu tiên của bảng xếp hạng tương tác trong diễn đàn.
[Có một vị nặc danh vừa gửi cho tôi một bức ảnh, bảo rằng đây là học sinh mới của trường chúng ta.
Khi nhìn vào bức ảnh, tôi đã không thể tin nổi vào mắt mình mà thốt lên. Có phải chăng, tôi đã lún sâu thêm một bước vào vũng bùn lầy đen tối của giới thượng lưu.
Nhưng tôi vẫn là muốn hét lớn lên, tại sao một thiếu niên chưa đủ tuổi lại có thể xuất hiện tại một nơi như thế? Thậm chí còn tay trong tay ôm ấp với những người chị!!] Hình ảnh
Có lẽ khỏi cần nhìn vào bức ảnh, Tống Trạch cũng đã biết nó chụp gì. Đúng vậy, chính là bức ảnh được chụp lén vài giờ trước tại Club, thứ mà hệ thống đã thông báo cho cậu lúc đó.
Bức ảnh được đặc biệt chỉnh sửa nhằm làm mặt của Tống Trạch trở nên sáng hơn, dễ nhận ra hơn. Không chỉ vậy, nó còn được canh góc chụp rất tuyệt mỹ, bắt chọn khoảnh khắc cậu và cô gái nọ sát gần nhau, bên kia tay bị cơ thể của cô gái che đi, nhìn qua như thể cậu đang vòng tay qua ôm rồi hôn cô.
Một bức ảnh không còn gì hoàn hảo hơn để tạo nên một vụ bê bối trên mạng. Tống Trạch quả thật rất muốn khen cho tài năng của người chụp ảnh nọ, nhưng đó chỉ là nếu như đối tượng được chụp trong ảnh không phải là cậu.
Vuốt nhẹ ngón tay lên màn hình, cậu kéo xuống phần bình luận gần như quá tải, chậm rãi lướt mắt đọc:
- Chuối không hột: Aaaa!!! Ôi mẹ ơi, hỏng hết hình tượng học sinh rồi!!!
- BJYX là thật: Không thể tin được, bằng tuổi với cậu ta mà hiện tại tôi vẫn còn đang coi hoạt hình và ăn bánh snack.
- Lầu : Gần ra trường rồi mà cảm thấy mình còn không bằng một móng của thằng nhóc lớp .
- Mít tố nữ: Có tố chất làm phi công từ nhỏ.
- Bún đậu mắm tôm: Thế này thì còn gì là hình tượng của trường mình.
- Dưa leo màu tím: Chúng ta vẫn là nên nghe theo bài viết trước của "Cây thông tin tức" đi thôi.
- Bánh phồng tôm: Đả đảo!! Lập hội đả đảo. Tôi không tin chúng ta không thể đá vết nhơ như cậu ta ra khỏi trường.
- Cà giận tím người: Trường của chúng ta không thể nào chứa chấp được người như cậu ta!!!
.....
Tống Trạch mệt mỏi đưa tay day trán, vừa phải dùng não giải quyết đống bài tập xong, giờ còn lại phải dùng não để đọc những câu đá xéo, đả kích mình, cậu không thể đọc được nữa mà bất lực quăng điện thoại sang một bên.
Hai mắt mờ mịt nhìn lên trần nhà, quả nhiên suy nghĩ một lúc vẫn là cậu cảm thấy mình có chút sai rồi, có thể là bọn họ nói đúng, việc cậu chưa đủ tuổi đã đi vào đó thì chính là một điều sai trái, không chỉ vậy, nội dung bức ảnh lại rất thu hút người khác, vì việc cậu làm trong bức ảnh nó hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi hiện tại của cậu.
Tống Trạch biết mình sai quá sai rồi, khi đó cậu đã quá xem nhẹ việc này, hay nói đúng hơn là vốn trong thâm tâm cậu cũng đã quá xem nhẹ cái thế giới này rồi.
Hết chương.