Một lát sau, như mới nhớ lại vấn đề chính, Trịnh Quang đột nhiên vỗ bàn nói: "Đúng rồi tiểu Trạch, vừa nãy lên phòng giáo viên thế nào rồi?"
Tống Trạch hai tay xé bánh mì bơ, dửng dưng như không có chuyện gì đáp: "Đình chỉ học thôi"
"Vãi, đình chỉ á?" Cậu ta ngạc nhiên nói: "Bao lâu?"
"Hai tuần"
Triệu Bân nhíu mày suy tư: "Ngoài ra còn có cái gì khác không?"
Nhận lấy khăn giấy từ Tạ Vũ, Tống Trạch vừa lau ngón tay vừa nói: "Không có gì đáng nói, nhưng vẫn là có chuyện muốn nhờ các cậu"
"Chuyện gì cứ nói" Lúc này Tạ Vũ đột nhiên nhàn nhạt cất giọng trả lời cậu
"Giúp em tìm thông tin của cái tên Cây thông tin tức gì đó, với cả một cô gái tên Phương Nha"
"Tôi đang cho người tìm thông tin của tên kia rồi, chắc là tối về sẽ có. Nhưng cô gái thì có lẽ sẽ hơi lâu" Nói rồi anh không tự chủ được mà chăm chú nhìn vào các đốt ngón tay của cậu.
"Vậy cảm ơn anh"
"Với tôi, em không cần cảm ơn"
"Hiểu rồi, vậy không cảm ơn nữa, nhưng lần sau nếu anh có việc cần giúp thì cứ nói em"
"Ừm"
Triệu Bân cùng Trịnh Quang bằng một phép màu thần kỳ nào đó, từ nãy đến giờ hai người đều hiểu ý nhau mà im lặng, chừa lại không gian cho hai người kia nói chuyện. Nhưng phép màu của họ lại cứ thế bị phá vỡ bởi giọng nói phát ra từ một bạn nữ.
Lưu Tinh Anh được Đoàn Gia Lâm dìu dắt, đi tới sau lưng Tống Trạch, cô nhỏ giọng gọi: "Tống Trạch"
Cậu chậm rãi quay người lại phía cô, hỏi: "Gọi tôi?"
"Ừm, gọi cậu. Tôi muốn cảm ơn cậu chuyện khi sáng" Cô đặt lên bàn cậu hai hộp sữa, hai chai nước ngọt, rồi nói: "Tôi không biết số thuốc đó bao nhiêu tiền, cậu có thể nói cho tôi biết để tôi trả lại cho cậu được không?"
Nhìn thứ được đặt trên bàn, Tống Trạch suy nghĩ một chút mới nhàn nhã cầm lấy một hộp sữa rồi trả lời: "Không cần đâu, đồ rẻ tiền thôi, một hộp sữa là được rồi."
"Nhưng mà,..." Cô ấp úng nói: "Cậu đã đi rất lâu, nên chắc chắn chỗ mua cũng không gần"
"À, cái đó cứ coi như là tôi rảnh, nên tiện thể tập thể dục buổi sáng đi"
Đoàn Gia Lâm thấy hai người nói qua nói lại lúc này liền không vui lên tiếng: "Sao cậu cứ lịch sự thế? Bộ nhận lấy là chết ai à?"
Tống Trạch mặt không biểu cảm hướng ánh mắt về phía cậu ta: "Vì tôi không thích so đo tính toán với con gái"
"Cậu..." Cậu ta nhất thời nghẹn họng mà nhìn chăm chăm Tống Trạch.
"Được rồi, cảm ơn xong rồi, không ai nợ ai nữa." Nói rồi Tống Trạch phất tay, quay người về lại hướng bàn ăn.
Tạ Vũ nhìn chằm chằm hộp sữa trong tay cậu một hồi lâu liền không chịu được mà nói nhỏ: "Em cũng thích uống sữa dâu à?"
"Không thích lắm, sao thế?" Tống Trạch lắc lắc hộp sữa trong tay.
"Vậy đưa tôi." Nói rồi anh đưa tay ra trước mặt Tống Trạch, thật sự có ý muốn lấy.
Không kiềm được cười phát ra một tiếng rúc rích nhỏ, Tống Trạch đặt hộp sữa lên hướng bàn tay anh, nhưng không thả ra ngay mà hỏi lại với giọng điệu trêu ghẹo: "Anh thích uống sữa dâu à?"
"Không hẳn, chỉ là tự nhiên muốn uống thôi"
"Được thôi, vậy cho anh" Dứt lời cậu thả hộp sữa đang cầm trong tay ra, nhẹ nhàng đặt nó lên lòng bàn tay anh.
_____________
Bầu trời bên ngoài đã tối, nhưng căn phòng này lại đặc biệt tối hơn, ánh đèn của màn hình máy tính chớp nháy phả vào một khuôn mặt đang trông cực kỳ phấn khích.
Người sở hữu gương mặt nọ đang chậm rãi lướt chuột đọc những dòng bình luận vừa mới được cập nhật, hắn ta cười đến sặc sụa rồi liên tục gõ mạnh lên bàn phím. Tiếng lách cách dồn dập vang vọng khắp không gian tối mù của căn phòng.
Vừa cười hắn vừa cất lên chất giọng khàn đặc của mình: "Tiểu thiếu gia ơi là tiểu thiếu gia. Vốn sinh ra ở vạch đích nên chắc vẫn chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác này đúng chứ."
____________
Cùng lúc đó, trái ngược với khung cảnh vừa rồi. Tại căn phòng ngủ được chiếu ánh đèn vàng ấm áp, Tống Trạch nhẹ nhàng duỗi người nằm trên giường. Ngày mai không cần phải đi học, nên hôm nay cậu đặc biệt có thể nghỉ ngơi sớm.
Nhưng bỗng nhiên một tiếng đập cửa truyền tới, Tống Minh Viễn nói với giọng điệu nghiêm khắc: "Thằng nhóc con, mở cửa ra cho anh"
Biết điều chẳng lành sắp ập tới, Tống Trạch chuẩn bị một trăm phần trăm tinh thần ra mở cửa.
Vừa vào cửa, Tống Minh Viễn liền đưa tay nới lỏng cà vạt của mình rồi lớn tiếng mắng: "Hồi sáng mày trốn anh đấy à?"
"Nào có, em chỉ là đi học sớm thôi." Tống Trạch đóng cửa lại rồi đi vào trong.
Vừa đi làm về nên không khỏi có cảm giác mệt mỏi, Tống Minh Viễn ngay lập tức ngả người ngồi trên ghế sô pha trong phòng rồi mới nói tiếp: "Sớm? Bốn giờ sáng mà mày bảo sớm?"
"Ờ thì... em tập thể dục"
"Mày nín, đừng có mà nói này nói nọ. Mau vào vấn đề chính, chuyện trên trường của mày là thế nào?"
"Thì là bị người khác tạo tai tiếng" Tống Trạch có chút chột dạ, nhưng vẫn cố giả vờ điềm tĩnh đáp lại anh
"Mày bị như thế, sao không nói với anh, mà lại trốn tránh?" Tống Minh Viễn tức giận mắng mỏ: "Anh làm cái gì mày mà mày trốn tránh? Mày sợ cái gì?"
Tống Trạch thầm nghĩ trong lòng, anh như này người ta không sợ mới là lạ đó. Chưa gì đã cáu gắt đến như thế, còn nữa, nhìn vào mặt anh lúc này, ai mà nói ra được lời nào là cậu chết liền luôn đó.
Thấy cậu không dám biểu hiện gì, Tống Minh Viễn cố gắng bình tĩnh ổn định lại cảm xúc rồi mới nói tiếp: "Tống Trạch, từ nhỏ chỉ có mỗi anh với mày là sống cùng nhau thôi. Bố thì luôn luôn ở nước ngoài, từ lúc mày sinh ra thì bên cạnh chỉ có mỗi anh là thành viên gia đình. Sau này đến khi mày lớn lên vẫn là anh chăm lo. Mày nói xem, anh đã làm gì để mày sợ?"
"Không phải..." Tống Trạch lúc này có hơi hoảng với giọng điệu rầu rĩ nọ, cậu chậm rãi ngồi xuống bên cạnh anh rồi nói tiếp: "Em không có sợ anh"
"Vậy thì tại sao mày không nói? Mày sợ gây phiền phức cho anh à?"
"Em chỉ là không biết nên nói với anh như nào thôi."
Hết chương.