Thời gian cứ thế trôi qua, thoáng cái đã được năm ngày kể từ khi Tống Trạch bị đình chỉ. Năm ngày này cậu vẫn chưa thể tìm thấy tung tích của Phương Nha, cô ta như biến mất khỏi thành phố này vậy, một chút thông tin cũng không thấy đâu.
Nhưng xem ra vận mệnh cũng còn một chút may mắn, vào buổi sáng hôm sau, Tống Trạch bất ngờ nhận được cuộc gọi của Trịnh Quang. Cậu ta nói rằng đã có người từng nhìn thấy Phương Nha tại một quán bar nhỏ gần trung tâm thành phố.
Dựa theo chút tin vặt sót lại của những người nơi đó, Triệu Bân liền nhanh chóng tìm được người trong cùng một ngày.
Ngồi trên bàn trà được thiết kế sang trọng, chạm khắc tinh xảo, Tống Trạch nhàn nhã chào đón người đang đứng trước mặt: "Chị gái, lại gặp nhau rồi"
_____________
Ngay sau khi những thứ cần thiết đều đã tập hợp đầy đủ, Tống Trạch tức thì lấy danh nghĩa Tống gia gửi đơn kiện lên trụ sở cảnh sát của thành phố.
Chưa đầy một tiếng sau, cảnh sát đã lập tức xét duyệt, cử người tiến hành điều tra cũng như mời Chương Chình đến trụ sở để phối hợp.
Ngồi trong căn phòng được chuẩn bị đặc biệt, đối diện với người cảnh sát vẻ ngoài nghiêm chỉnh, dày dặn kinh nghiệm, Chương Chình toàn thân đổ mồ hôi ướt đẫm, hắn ta không ngừng đảo mắt quan sát không gian xung quanh.
Nếu bảo hắn ta có hoảng sợ hay không, thì chắc chắn là có. Bởi vì cho dù có là một con người tốt bụng hay không làm việc gì xấu, đột nhiên khi không được mời đến cục cảnh sát cũng không khỏi sẽ cảm thấy bối rối hoảng loạn. Đằng này hắn ta lại là một người không mấy gì tốt, còn chuyên bán hàng lừa đảo trên những trang mạng.
Chương Chình khép nép nói chuyện với vị cảnh sát lớn tuổi trước mặt: "Chú cảnh sát, tại, tại sao tôi lại ở đây?"
Cảnh sát trưởng nhìn chằm chằm hắn ta một lúc lâu mới từ từ mở miệng nói: "Chờ đi, sắp tới rồi"
Vừa dứt lời, cánh cửa phòng được mở ra. Một viên cảnh sát trẻ tuổi chậm rãi đi vào rồi quay người, nói với thiếu niên đang đi đằng sau: "Người ở đây"
Tống Trạch thong thả bước vào cửa, hôm nay cậu mặc cho mình một kiểu sơ mi trắng cổ trụ cùng quần âu lịch lãm, trên tay đeo một cái đồng hồ Day-Date, phong cách toát lên vẻ chính chắn, trưởng thành nhưng không quá quyền lực. Theo sau cậu là Phương Nha và một cô gái cùng một người đàn ông lạ mặt.
Cảnh sát trưởng ngay lập tức đứng lên nghênh đón, ông đưa tay ra bắt tay với cậu, nói: " Chào cậu Tống, tôi là cảnh sát trưởng, chuyên xử lý những vụ kiện như này"
"Chào chú, cảm ơn chú đã nhanh chóng xử lý việc của cháu" Cậu nở một nụ cười tiêu chuẩn đáp lại ông.
"Vậy mời mọi người ngồi"
Khoảnh khắc khi nhìn thấy gương mặt kia, Chương Chình liền tim đập chân run mà có cảm giác không lành sắp sửa ập tới, hắn ta vừa hốt hoảng vừa động não suy nghĩ.
Tống Trạch cùng mọi người ngồi xuống dãy ghế bên tay trái của Chương Chình: "Lần đầu gặp, tôi là Tống Trạch."
Không đợi hắn ta đáp lời, cậu cong khóe môi cười nhạt rồi nói tiếp: "À xém chút quên mất, cậu biết tôi mà nhỉ?"
"Tôi, tôi biết" Chương Chình sợ hãi nhìn sang hướng khác, không dám đối mặt với cậu, hắn ta vô thức xoa mạnh hai lòng bàn tay đang rỉ mồ hôi.
"Vậy thì không dài dòng nữa vào vấn đề chính" Tống Trạch quay mặt về phía cô gái đeo kính, mặc vest chỉnh tề ngồi bên cạnh rồi ra hiệu.
Cô gái ngay lập tức để lên bàn một sấp tài liệu rồi dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Tôi xin giới thiệu, tôi tên là Kỳ Lam, luật sư của văn phòng XXX. Như những gì mà khách hàng của tôi - cậu Tống Trạch đã viết trên đơn kiện, chúng tôi muốn kiện cậu Chương Chình đây tội chia sẻ thông tin sai sự thật, xuyên tạc, xúc phạm danh dự và nhân phẩm của người khác. Và vâng, người khác ở đây mà tôi nói chính là khách hàng của tôi, cậu Tống Trạch."
Cảnh sát trưởng cầm lấy tập tài liệu trên bàn, vừa lật đọc từng trang vừa nhìn những tấm hình hỏi: "Chúng tôi sẽ làm theo quy trình của mình, vậy nên không biết liệu bên cô có thể đưa ra một số dẫn chứng cụ thể không?"
"Vâng, tài khoản có tên "Cây thông tin tức" đã đăng ba bài viết không tốt về khách hàng của tôi, và theo như điều tra được, thì tài khoản đó lại thuộc quyền sở hữu của cậu Chương Chình đây. Về nội dung bên trong của những bài viết, tôi đã chụp lại và in ra, các vị có thể xem qua." Kỳ Lam thở đều, giọng điệu nghiêm chỉnh, nói: "Những nội dung mà bài viết đăng lên đều là sai sự thật, có những lời lẽ nhằm ám chỉ dư luận đến hướng không tốt. Tuy nhiên tôi sẽ không thêm bài viết đầu tiên vào đơn kiện, vì bài viết này không chỉ đích danh khách hàng của tôi, nó chỉ là những lời lẽ áp đặt sai sự thật về một nhân vật nào đó. Mặc dù nếu đọc nó, người đầu tiên mà dư luận nghĩ đến sẽ là cậu Tống Trạch nhưng theo điều luật thì chúng tôi lại không thể buộc tội cậu Chương Chình đây. Vì thế lần này chỉ chứng minh cho bài viết thứ ba, bài viết được đăng lên gần đây nhất. Chúng tôi có mời đến đây, ông Mãn Long, ông chủ của Club mà khách hàng của tôi đã đến"
Người đàn ông trung niên mập mạp, trên cổ đeo một sợi dây chuyền bằng vàng, đang ngồi bên cạnh, nghe thấy tên mình liền cất lời: "Tôi là Mãn Long, ông chủ của Club đó. Tuy mở Club nhưng chúng tôi làm ăn rất theo luật pháp, vì nơi đó đa phần đều là những người rất có tiếng trong giới thượng lưu. Vậy nên việc những cậu thiếu gia đến chỗ tôi chơi cũng là rất thường xuyên, nhưng tôi có thể chắc chắn là không hề xảy ra cái gì quá lứa tuổi cả" Ông luyên thuyên nói đủ thứ chuyện nhưng thật ra vốn chỉ để đính chính lại một điều là Club của ông làm ăn rất đàng hoàng rồi mới nói tiếp: "Bạn của cậu Tống Trạch đây là người quen của quán chúng tôi, bọn nhóc thường thuê phòng riêng ở trên sảnh nên dần dà tôi cũng thân quen với cả cậu ta. Hôm đó cậu ta bảo tôi là có một người bạn mới từ nước ngoài về nên nhờ tôi chuẩn bị..."
Không thể chịu nổi cái tính lèm bèm này của ông nữa, Kỳ Lam bèn cúi người nói nhỏ bên tai Mãn Long: "Vào vấn đề chính đi thưa ông"
"À ờ, vậy tôi không lòng vòng nữa. Nói chung là quán của tôi không có những vấn đề gì cả chỉ đơn thuần là có rượu và vũ trường thôi. Thế nên cậu Tống Trạch đến chỉ để vui chơi cũng như uống chút rượu. Còn về ôm gái gì gì đó thì các người có thể xem camera ghi hình của sảnh chính, nếu tôi nhớ không lầm thì hai cậu nhóc lúc đó ngồi ngay giữa góc quay nên hình ảnh chắc chắn sẽ khá rõ đó." Tuy ông đã nói vào vấn đề chính, nhưng vẫn không thể nào ngắn gọn hơn.
Kỳ Lam lấy ra một cái usb có chứa đoạn băng quay hình đẩy về phía viên cảnh sát trẻ đang ngồi kế bên: "Đây là đoạn băng ghi hình, mời cậu xem qua"
Hết chương.
Đồng hồ Rolex Day-Date RBR Mặt Số Chocolate Cọc Kim Cương (≈ tỷ Việt Nam đồng)