Vừa về đến nhà, Tống Trạch liền nhanh chóng thu xếp hành lý. Những món đồ nào còn thiếu, cậu ngay lập tức soạn ra rồi nhờ bác tài xế đi mua ngay lập tức.
Loay hoay cùng đống đồ đạc đầy ắp một lúc lâu, Tống Trạch mới sực nhớ ra là cậu chưa hỏi Trịnh Quang là sẽ đi đâu. Bởi vì nếu lỡ đâu đi đến một nơi có khí hậu nóng ẩm mà lại đem theo một mớ áo khoác dày cộm thì há chẳng phải cậu sẽ thành ra vác đồ đi rồi vác thêm một đống đồ mới về mất.
Cậu nhanh tay nhắn tin hỏi Trịnh Quang, nhưng cậu ta thì lại cứ bí bí ẩn ẩn, giấu diếm không nói ra. Cuối cùng vẫn là phải tìm đến Tạ Vũ, anh rất nhanh liền trả lời:
- Em cứ mang theo đồ bình thường với mấy cái áo khoác là được.
Bấy giờ đã có được câu trả lời như không trả lời, cậu trấn tĩnh tinh thần quăng điện thoại sang một bên, tiếp tục việc chuẩn bị.
Vô tình liếc mắt thấy chiếc áo cadigan màu nâu sẫm được treo trong tủ, Tống Trạch trầm ngâm đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng vẫn là xếp nó vào vali.
_____________
Sáng sớm hôm sau
Bốn người đúng giờ đều có mặt đầy đủ tại sân bay.
Bước lên chiếc máy bay có động cơ êm nhẹ, Tống Trạch nói lời cảm thán với việc nói đi liền đi ngay, chuẩn bị đều đâu vào đó: "Ba người thật sự nghỉ học?"
Trịnh Quang đang đi phía sau cậu nhanh nhảu đáp lời: "Đương nhiên rồi, lâu lâu nghỉ đi du lịch cũng tốt mà"
"Hình như sắp thi rồi" Tống Trạch nói tiếp: "Vậy mà bố cậu vẫn cho đi hay thật"
"Ông ấy chả quan tâm lắm đâu, với lại còn tận hai tháng mà. Cứ thoải mái đi, đừng có nghĩ về nó" Nói rồi Trịnh Quang ngồi xuống kế bên Triệu Bân
"Đúng đấy, đừng có nghĩ về nó nữa" Triệu Bân ở bên cũng thêm vào một câu
Cảm nhận không gian mà không máy bay nào có thể có được, Tống Trạch lại thầm cảm thán thêm về độ dễ tính của bố Trịnh. Vì chiếc máy bay mà bốn người hiện đang đi đây, chính là chiếc máy bay riêng của Trịnh gia.
Nếu nói thì, Tống gia cũng có máy bay riêng, nhưng so với độ xa hoa của Trịnh gia thì vẫn là kém cạnh đôi chút. Bởi vì nền tảng kinh doanh lớn nhất cũng như thứ làm nên tên tuổi của Trịnh gia hiện tại là các sân bay quốc tế, và các hãng hàng không,... trải dài khắp cả nước. Còn Tống gia thì lại thuộc dạng đa lĩnh vực, đầu tư vào nhiều ngành khác nhau.
Ngồi xuống bên cạnh Tạ Vũ, Tống Trạch nhanh chóng mở lời bắt chuyện: "Giáo thảo không gương mẫu gì cả"
"Tôi cũng đâu có muốn làm giáo thảo" Tạ Vũ nhàn nhạt trả lời rồi đưa cậu một cái gối cổ
Nhận lấy cái gối cổ, Tống Trạch thoải mái ngả người nằm dài lên ghế: "Mọi người chọn địa điểm đi ở đâu thế?"
Anh đưa tay khoác lên cho cậu một cái mền lông rồi mới thần thần bí bí nói: "Rồi em sẽ biết thôi"
Tống Trạch chậc lưỡi một tiếng, chậm rãi nhắm mắt: "Chuyên làm người khác bất ngờ, bây giờ lại phải chờ đợi bất ngờ từ người khác"
Nhìn ngắm hàng lông mi đen dài đang không ngừng run lên do chưa thể chợp mắt của thiếu niên, Tạ Vũ cảm thấy trái tim mình như đang bị nó gãi nhẹ, anh cong môi nở một nụ cười trìu mến: "Có qua có lại"
Tống Trạch vừa bĩu môi vừa lẩm bẩm: "Ừ thì có qua có lại"
Nhìn đôi môi hồng hồng nọ, Tạ Vũ ngay tức khắc nhớ tới chuyện xảy ra đêm hôm ấy, yết hầu anh hết lên rồi lại xuống như thể muốn lộn vòng. Cố gắng trấn tĩnh bản thân, anh liếm môi, nhỏ giọng gọi một tiếng "Tống Trạch."
Không nghe thấy người trả lời, anh lại tiếp tục gọi thêm một lần, đến khi chắc chắn được thiếu niên đã chợp mắt, Tạ Vũ không nhanh không chậm mà nghiêng người qua phía cậu.
Anh nhẹ nhàng chạm đến đôi môi đang mím lại của Tống Trạch, đặt xuống một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt qua rồi nhanh chóng thu người về chỗ ngồi của mình.
Lông mi Tống Trạch khẽ run nhẹ. Đúng vậy, với thói quen ngủ không sâu giấc của mình, cậu làm sao có thể dễ dàng chợp mắt như thế. Tuy mọi thứ trước mắt đều là màu đen, nhưng giác quan vẫn có thể cảm nhận được cái chạm nhẹ đó. Không chỉ vậy, cậu còn cảm nhận được cả hơi thở hỗn loạn của anh khi hai người sát gần nhau.
Cố gắng điều chỉnh nhịp tim đang như muốn nhảy lên của mình, Tống Trạch âm thầm đỗ hết trách nhiệm lên thứ tình cảm vốn đã có sẵn kia. Sau đó cậu giả vờ nghiêng người quay qua phía Tạ Vũ.
Chiếc ghế lớn đang được điều chỉnh thành dạng giường nằm, nên việc cậu quay qua là gần như sát thêm một chút bên cạnh anh.
Tạ Vũ hoảng hốt sợ cậu thức dậy, nhưng quan sát một lúc vẫn là không thấy động tĩnh gì anh mới thả lỏng tâm trạng mà thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng thiếu niên thì làm sao dễ dàng mà bỏ qua cho anh, Tống Trạch giả vờ ngủ loạn mà nâng cánh tay của mình đặt trên ngực anh. Cơ thể Tạ Vũ tức thì đơ ra như khúc gỗ, anh khép nép nằm im tại chỗ, một chút động đậy cũng không có.
Nghịch nhiều liền thấy hứng thú, Tống Trạch càng lúc càng sát lại anh hơn, sau đó là gần như biến hóa thành tư thế nửa ôm nửa không ôm. Cậu thầm nói trong lòng: "Cho đồ thỏ đế nhà anh cảm nhận cái giá phải trả vì dám lén chiếm tiện nghi của tôi."
Hết chương.