Trịnh Quang cầm thẻ bài trắng trơn không có một chữ trên tay mà cười như được mùa: "Tôi out"
"Tôi cũng out" Triệu Bân vừa nhún vai vừa hờ hững đặt thẻ bài xuống bàn
"Còn hai người? Không có ai có chữ luôn à?" Trịnh Quang nheo mắt, mờ ám nhìn về phía Tống Trạch.
Tạ Vũ lúc này cũng nhìn qua phía cậu rồi mới nhẹ nhàng đặt thẻ bài của mình xuống: "Tôi cũng out"
Ngay lập tức cả ba người đều nhìn về phía này, trong mắt còn mang chút nghi hoặc, ý tứ tại sao cậu còn chưa lật bài?
Bất đắc dĩ, giống như cam chịu số mệnh, cậu lật thẻ của mình trong tiếng thở dài: "Tôi có chữ này"
"Để xem nó nói gì đây." Trịnh Quang lộ ra một nụ cười âm hiểm, đọc nội dung bên trong lá bài: "Ngồi lên đùi một đối tượng bất kỳ trong số những người đang tham gia trò chơi, rồi ôm người đó trong phút"
Nháy mắt sau khi đọc xong, Trịnh Quang hoàn toàn không thể giấu được tiếng cười xấu xa đang càng lúc càng lớn của mình: "Đen thôi, đỏ là red"
"Được rồi, vậy cậu ngồi ngay ngắn lại đi, để tôi ôm" Tống Trạch nhếch mép nhìn cậu ta, sau đó lại khẽ liếc mắt qua Triệu Bân đang mở to mắt bên cạnh.
Quả nhiên lời vừa dứt, hắn rất nhanh đã nhảy ra: "Không được, không được"
"Ô? Tại sao không?" Tống Trạch đùa giỡn nói: "Tôi làm đúng như thử thách mà"
"Nhưng không được là không được" Triệu Bân gấp rút như thể muốn nhào tới lôi Trịnh Quang đi, rồi nói tiếp: "Sao cậu không ôm Tạ Vũ đi"
Tống Trạch tặc lưỡi, dời ánh mắt qua bên Trịnh Quang: "Vậy thì tôi ôm Triệu Bân"
Lần này lại tới lượt Trịnh Quang nhảy ra ngăn cản: "Không được"
"Ơ, hai con người này" Tống Trạch vừa nói vừa đứng lên: "Hai người đi mà chơi một mình đi"
Cả hai cứ tưởng thiếu niên cáu kỉnh muốn đi vào trong, đang tính chạy ra ngăn lại, nhưng còn chưa kịp nhấc chân, đã bị hành động tiếp theo của cậu làm cho trố mắt.
Tống Trạch không nhanh không chậm chen vào tay của Tạ Vũ rồi tiến sát lại gần, ngồi lên đùi của anh. Cậu duỗi tay trực tiếp ôm cổ người kia.
Tạ Vũ sững sờ một lúc, trái tim không kiềm được mà nhảy nhót điên cuồng, hô hấp cũng dần trở nên nặng nề hơn.
"Nè, ít gì cũng phải ôm lại người ta đi chứ?"
Mãi đến khi nghe thấy giọng nói kề sát bên tai, anh mới trở về từ trạng thái trên mây, cẩn thận duỗi tay ôm lại cậu.
Nhiệt độ ấm áp truyền qua lớp áo thun mỏng manh khi hai người dựa sát vào nhau. Tạ Vũ tuy nói là ôm nhưng vẫn gồng đến toàn thân cứng ngắc, bởi vì lúc này đây, anh đang dần dần cảm nhận được một mùi hương thoang thoảng của sữa tắm, mùi hương vừa ngọt vừa thanh mát như tung tăng mà nhảy nhót khắp chóp mũi.
Người chủ động nào đó cũng không khá hơn là bao, đôi tai vốn nhạy cảm giờ đây lại bị hơi thở gấp gáp dồn dập của Tạ Vũ phả vào làm cho ửng một tầng màu hồng. Tống Trạch hiện tại đã nóng tới mức hoàn toàn không còn cảm nhận được làn gió mát lạnh xung quanh.
Tuy bảo ôm năm phút, nhưng thời gian cứ như dài ra thêm một tiếng. Không biết rõ là tới bao lâu, hai người mới nghe thấy giọng nói của Trịnh Quang mà tách nhau ra.
"Được rồi, chơi tiếp thôi" Trịnh Quang vừa nói vừa sấp bài
Trong chớp mắt, Tống Trạch lao đến giành lấy bộ bài từ trong tay cậu ta: "Để tôi phát"
Lần này quả nhiên đúng như đã nghĩ, Tống Trạch không còn dính chưởng nữa, trong tay cầm lấy thẻ bài trắng không tì vết mà trong lòng âm thầm cười khẩy.
Nhưng đen thôi đỏ quên đi, Tống Trạch không dính, song người nào đó có liên quan đến cậu thì lại như số phận sắp đặt mà dính tới.
Tiếng cười hô hố của Trịnh Quang lại vang lên như thể đang nói Tống Trạch có chạy đường nào cũng không thoát: "Được rồi, được rồi. Mời anh Vũ nhanh tiến tới hôn má người đang ngồi bên phải của mình đi nào"
Quả thật lần này không thể đổ thừa lên đầu Trịnh Quang nữa, nhưng nhìn điệu bộ đến là khoái chí kia của cậu ta, Tống Trạch vẫn là không kiềm lòng được mà có suy nghĩ muốn nhào tới ăn tươi nuốt sống người nọ.
"Tôi hôn được chứ?" Tạ Vũ quan sát sắc mặt cậu, dè dặt hỏi
Tống Trạch nở một nụ cười trìu mến, cam chịu số phận mà nặng nề nói từng chữ: "Tới, đi, anh"
Bị biểu cảm của cậu làm cho sợ, Tạ Vũ khẽ nuốt một ngụm nước bọt rồi nhanh chóng tiến đến, đặt môi chạm tới bên má của cậu. Anh sợ thiếu niên mất kiên nhẫn nên không dám hành động gì nhiều, chỉ đơn thuần chạm nhẹ một cái rồi thôi.
Trịnh Quang tặc lưỡi chê bai: "Lần sau vẫn là nên gọi lên nhà sản xuất bảo họ sửa thành hôn giây mới được"
Thế là quả báo không chừa một ai, Trịnh Quang vừa dứt lời liền có ngay trong tay một tấm thẻ mười giây.
Trong phút giây ấy, bao nhiêu ức chế dồn nén đều xả ra, Tống Trạch cười một cách sảng khoái vào mặt cậu ta: "Đáng lắm!"
Giữ trong tay thẻ bài có đánh dấu độ thử thách cấp cao, nhưng Trịnh Quang vẫn một mặt điềm tĩnh, không hề biến sắc: "Vậy tôi hôn cậu nhá Trạch yêu dấu."
"Ấy, tôi xin kiếu" Tống Trạch đưa tay chéo nhau tạo nên một hình chữ X trước mặt như thể phản đối, nói: "Cậu vẫn là nên nhớ lại ván đầu đi"
Xùy một tiếng ghét bỏ. Trịnh Quang không một động tác thừa, quay qua hướng Triệu Bân. Cậu ta ngay tức khắc nắm lấy cổ áo của người nọ mà kéo cơ thể của hắn sát lại gần, sau đó là mạnh dạn hôn xuống.
Tên nào đó cũng rất vui vẻ mà hưởng thụ, duy chỉ riêng hai người đối diện là đã không thể nhìn nổi, khuôn mặt đỏ bừng bừng mà quay sang hướng khác.
Tống Trạch âm thầm cảm thán, đây đích thị là hình phạt cho cậu và Tạ Vũ nào phải thử thách cho cậu ta. Thử nhìn hai người họ đi, có cái gì là ngượng ngùng, có cái gì là không làm được đâu chứ.
Đúng vậy, thử thách cao dành cho Trịnh Quang là hôn sâu một người bất kì trong mười giây, mà cái thứ này đối với Tống Trạch và Tạ Vũ thì sẽ khó mà thực hiện. Nhưng với hai người kia thì lại hoàn toàn khác, dù thử thách có đụng chạm đến cỡ nào thì chắc chắn họ cũng đều có thể làm theo một cách dễ dàng.
Hết chương.