Thoát ra khỏi đám đông nhộn nhịp, Tống Trạch dẫn Tạ Vũ đến khu sở thú yên tĩnh, vắng vẻ bên cạnh.
Sau khi nó chuyện với nhau, cậu vẫn còn hơi lo cho tình trạng của anh.
Quan sát xung quanh vài giây liền phát hiện ra một chỗ ngồi dưới bóng cây, cậu để Tạ Vũ ngồi xuống, sau đó không nhanh không chậm nói: "Anh ngồi đây đợi em, em đi đây một lát rồi quay lại ngay."
Dứt lời người lập tức chạy đi mất, nhưng khi bóng dáng thiếu niên tưởng chừng đã khuất xa, anh vẫn nghe thấy tiếng nói lặp lại của cậu: "Đợi em, đừng có đi đâu đó"
Tạ Vũ tuy không hiểu lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ đợi cậu.
Nháy mắt sau khi Tống Trạch vừa đi, bỗng bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cô nhóc thoạt nhìn - tuổi, với mái tóc hai bím đáng yêu, bé con dùng hai ngón tay nhỏ nhắn giật giật tay áo Tạ Vũ, rồi cất lên giọng nói ngọng nghịu như lai ngoại quốc của mình: "Hai anh làm gì mà đi nhanh thế? Hại em đây phải dùng hết cả công lực mới đuổi theo kịp."
Vốn không thích trẻ con, nhưng trong một khắc khi nhìn thấy cô nhóc nọ có vẻ ngoài tươi tắn y như Tống Trạch thuở nhỏ, Tạ Vũ vẫn là không nỡ giở thói lạnh nhạt của mình, anh khẽ mỉm cười, giọng điệu nhẹ đi vài phần: "Sao thế?"
Cô nhóc đặt chiếc giỏ mây đầy ắp những bông hoa màu vàng sáng chói lên chỗ trống bên cạnh, sau đó ngồi lên ghế với anh, hai chân ngắn khẽ đung đưa: "Anh với anh đẹp trai khi nãy là một đôi ạ?"
Tạ Vũ ngay tức thì đứng hình với câu hỏi của cô nhóc, anh hơi nhíu mày, nét mặt kinh ngạc.
Mãi vẫn chưa nghe thấy câu trả lời, bé con dùng ngón tay chọt mạnh vào cánh tay anh: "Nè, anh gì ơi?"
Lúc này mới hoàn hồn trở lại, anh bật cười hỏi lại cô nhóc: "Nhìn giống lắm à?"
"Vâng, giống lắm" Bé con cười tít mắt nói: "Chỉ cần nhìn ánh mắt của anh là em liền biết anh chắc chắn cực kỳ thích anh đẹp trai luôn"
Âm thầm lắc đầu, Tạ Vũ không biết rốt cuộc từ đâu mà lại xuất hiện một bà cụ non như này. Anh liếc nhìn qua giỏ mây đang đặt bên cạnh cô nhóc rồi chuyển hướng đề tài: "Em bán hoa à?"
Dù bị chuyển hướng đề tài nhưng lại không hề chú ý đến, cô nhóc chạm tay lên giỏ hoa của mình, lắc đầu lia lịa: "Không ạ, đây là hoa em mua để tặng cho mấy anh mấy chị. Anh có muốn lấy vài bông tặng cho anh đẹp trai không?"
Nhìn những bông hoa hồng sáng rực ấy, Tạ Vũ không tự chủ được mà nhớ tới nụ cười tươi rói của cậu thiếu niên, nhưng anh vẫn là lắc đầu từ chối, giọng nói mang theo một chút dịu dàng nồng ấm:
"Cảm ơn em, nhưng tôi không tặng "ánh nắng" cho một "mặt trời" đâu."
Cô nhóc khó hiểu nghiêng đầu hỏi lại: "Là sao ạ?"
Không hiểu sao lần này Tạ Vũ lại kiên nhẫn giải thích cho cô nhóc hiểu, anh chỉ vào những bông hoa nói vài câu, sau đó lại miêu tả sơ qua về sự rực rỡ của Tống Trạch.
Thế mà cô nhóc lại như hiểu được ý anh, gật đầu cười cười: "Vậy anh thật là tuyệt vời, có hẳn một mặt trời ấm áp bên cạnh luôn"
Càng lúc càng bị chọc cười đến cong mắt, Tạ Vũ lắc đầu đưa tay xoa nhẹ tóc cô nhóc: "Em ấy không phải là mặt trời của tất cả mọi người, em ấy chỉ là "mặt trời" của riêng tôi thôi"
"Vậy ạ? Ấy chết, em còn ba ba" Đang nói chuyện thì lúc này mới chợt nhớ ra là vừa bỏ lại người nhà của mình, cô nhóc hớt hải chạy về hướng cũ, nhưng trước khi đi xa vẫn không quên quay người, để lại một câu:
"Hai ba ba của em đã từng nói không bao giờ là sai khi yêu một người, dù là giới tính nào đi chăng nữa thì niềm hạnh phúc chung của những người đang yêu chính là được cùng người mình yêu già đi. Vậy nên anh hãy sống đúng với trái tim của mình, can đảm thể hiện tình yêu của mình nhé. Chúc anh và anh đẹp trai mãi mãi hạnh phúc như hai ba ba của em."
Tạ Vũ trong khoảnh khắc đó quả thật bị bất ngờ bởi câu nói phát ra từ cô nhóc, anh yên lặng đứng khựng một lúc rồi mới mỉm cười chào lại.
Anh cũng rất muốn nhận vài bông hoa cho cô nhóc vui, nhưng đáng tiếc, hoa hồng vàng lại là loài hoa tượng trưng cho một tình bạn vô tư và thân thiết. Mà tâm tư của anh thì không chỉ dừng lại ở hai chữ tình bạn, anh khao khát một thứ vượt qua hơn cả thế, một thứ mà nếu lấy loài hoa ra để hình dung thì nó sẽ là sự sâu sắc và cháy bỏng của một bông hoa hồng đỏ, gắn bó bền chặt và trường tồn mãi mãi như một bông hoa hồng tím.
Tống Trạch khi này cũng vừa trở về, cậu hơi thở dốc vì chạy nhanh.
Tạ Vũ thấy vậy liền lo lắng hỏi: "Em vừa đi đâu về vậy?"
Ngay lập tức ổn định nhịp thở, cậu cười cười, đặt lên tay anh một vật nhỏ: "Cái này cho anh"
Nhìn vào vỉ kẹo thuốc vị bạc hà được đặt trong lòng bàn tay, nhịp tim Tạ Vũ nhất thời lỡ một nhịp, anh chớp mắt nhìn cậu: "Em đi mua cái này cho anh?"
Né tránh tầm mắt của anh, cậu đưa tay gãi nhẹ bên tóc mai, dáng vẻ như đang ngượng: "Cũng không hẳn là mua cho anh. Khi nãy đi ngang qua cổng, thấy đằng xa có một tiệm thuốc nhỏ dành cho những người... Với cả giọng anh có chút...khàn."
Không hiểu sao lần này Tống Trạch lại không thể giữ được vẻ bình tĩnh như nhiều lần trước, cậu định nói những điều như muốn phủ nhận nhưng câu sau lại bất ngờ đá câu trước.
Tạ Vũ đột nhiên phì cười, lâu lắm rồi anh mới nở một nụ cười vui vẻ đến như vậy. Nhưng trong nháy mắt khi thấy vành tai người nọ đã ửng đỏ, anh liền kiềm lại sự hạnh phúc của mình, hắng giọng nói: "Cảm ơn em"
Tống Trạch có chút cáu kỉnh vì bị người nọ cười, cậu cho tay vào túi áo khoác rồi khẽ đá đá chân: "Không cần đâu, anh mà nói "cảm ơn" là lần sau em cũng "cảm ơn" lại đấy."
"Thế thì không nói cảm ơn nữa". Tạ Vũ đứng lên khỏi ghế: "Tôi dẫn em đi chơi mấy trò em thích"
"Vậy thì đi thôi" Dứt lời Tống Trạch như bỏ qua cáu kỉnh, cậu nhe răng cười tươi.
Hết chương.