Sau khi xịt thuốc lên vùng cổ chân, các ngón tay Tạ Vũ lại cẩn thận xoa bóp từng li từng tí.
Quan sát hai hàng lông mày hết gần sát rồi lại giãn ra, cùng với nét mặt nghiêm túc và hành động chu đáo của người nọ. Tống Trạch vừa lau khô mái tóc vừa nhìn anh với ánh mắt bình lặng.
Nhưng giờ đây, sâu bên trong thâm tâm cậu thì lại khác, cơn bão thổi qua làm cho mặt biển không ngừng vấy lên những đợt sóng lớn, dòng suy nghĩ quay cuồng rồi lại hỗn loạn chia cắt ra.
Không giống như Tạ Vũ, cậu có trí tuệ cảm xúc khá cao. Vậy nên việc xác định và nhìn nhận cảm xúc của bản thân cũng như của người khác thật sự là một việc rất dễ dàng.
Anh đến tận bây giờ vẫn không hề nhận ra tất cả hành động của cậu đều là muốn ám chỉ. Trong khi đó cậu thì ngược lại, chỉ cần nhìn vào ánh mắt là đã biết rõ toàn bộ cảm xúc, xen lẫn mong muốn hiện tại của anh là gì.
Thế là tại giây phút này, ở một góc nào đó trong chuỗi suy nghĩ đang hỗn tạp kia, khiến cậu nhận ra rằng. Bản thân, hình như cũng đã nảy sinh cảm tình với con người trước mặt này mất rồi.
Phải, là cảm xúc đến từ cậu, không phải là cảm xúc xót lại của Tống Trạch. Nhưng đáng tiếc, toàn bộ tình cảm của người kia là dành riêng cho Tống Trạch, kể cả biểu hiện lo âu hay hành động để ý, ghi nhớ trong đầu cũng đều là dành hết cho "cậu ta".
Ánh mắt chợt hiện lên một tia rầu rĩ, cậu lại nhận ra thêm một điều. Mọi sự quan tâm đã nhận lấy từ anh trong khoảng thời gian khi hai người gần nhau, và cả ánh mắt sáng ngời ấy cũng không hề hướng về cậu.
Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy nét mặt buồn bã của thiếu niên, cùng với hàng lông mi cong dài đang rũ xuống nhìn mình khẽ rung rinh. Tạ Vũ lập tức lo lắng, hỏi: "Sao vậy? Tôi làm đau sao?"
"Không..." Tống Trạch lắc đầu, nhanh chóng lấy cái khăn đang lau tóc phủ lên khuôn mặt nhăn nhó kia của anh: "Không phải"
"Vậy..." Đưa tay lấy khăn xuống, Tạ Vũ đang định nói tiếp câu sau thì thiếu niên lúc này đã quay mặt, biểu cảm trở lại bình thường. Như thể, thứ mà anh thấy được vừa nãy chỉ là do nhất thời hoa mắt.
"Này, hai người còn không mau đi thay đồ là sẽ bị cảm đấy."
Lúc này, đang cùng Triệu Bân một trước một sau, toàn thân mặc bộ đồ khô ráo, bước ra từ bên trong, Trịnh Quang bất ngờ cao giọng gọi hai người.
Theo sau đó, Triệu Bân cũng mặc lên bộ đồ mới khô ráo: "Hai người tính ngồi ở đây hóng gió biển cho bệnh chơi à?"
Họ vừa bước ra, người nào đó liền phát hiện dấu vết thoát ẩn thoát hiện trên hai cái cổ kia, lập tức nghi ngờ nhân sinh quan. Nếu cậu không lầm thì khi nãy hai người đều vào trong cùng một lúc.
Như ngờ ngợ nghĩ ra gì đó, Tống Trạch quả thật muốn mở miệng hỏi họ một câu: Hai người tắm chung đấy à?
Nhưng chuyện tế nhị vẫn là không nên hiểu sâu, cậu chỉ lắc đầu, âm thầm không thể tin được là hai con người này ấy thế mà lại tiến triển nhanh đến như vậy.
Thiếu niên chống tay từ từ đứng dậy khỏi ghế, Tạ Vũ đang định tiến tới dìu người thì liền bị cậu đẩy tay ngăn cản.
"Không đau lắm, em vẫn tự đi được."
Động tác tức thì bị khựng lại bởi giọng điệu có hơi lạ kia, song anh vẫn kiên trì, tiến tới thử lại một lần: "Để tôi dìu"
"Không sao, tôi đi được." Bước chân đi khó khăn nên có hơi khập khiễng, Tống Trạch cất lên giọng nói cao hơn nửa tông so với thường ngày.
Lần này đã chắc chắn, Tạ Vũ thu tay lại, biểu cảm khuôn mặt thả lỏng như không có chuyện gì nhưng ấn đường lại khẽ nhau lại. Hoàn toàn không hiểu gì, ánh mắt hướng theo bóng lưng đang đi vào trong của thiếu niên.
Hai người nào đó đang đứng một bên xem cảnh này, biểu cảm khuôn mặt cũng vì không hiểu gì mà đờ đẫn, bốn mắt lại nhìn nhau.
Triệu Bân thấp giọng ghé bên tai Trịnh Quang: "Chúng ta hình như đã bỏ lỡ chuyện gì à?"
"Chắc chắn lại xảy ra chuyện gì rồi." Cậu ta nhỏ giọng đáp lại: "Chứ không thì, làm sao mà thay đổi đến chóng mặt như thế được."
"Chỉ mới ngoài tầm mắt có vài phút thôi đấy. Xảy ra chuyện gì cho được chứ?"
"Hỏi đương sự đi" Hất cằm về phía người đang đứng im đến thất thần, Trịnh Quang nhướn mày với Triệu Bân.
Hắn rất nhanh sải bước đi đến bên cạnh, sau đó huých vai Tạ Vũ: "Hai người lại xảy ra chuyện gì à?"
"Tôi cũng không biết" Anh vô thức trả lời, nhưng ngay sau khi ý thức được người bên cạnh là ai, ánh mắt lập tức chuyển sang lườm nguýt: "Nếu để lần sau tôi nhìn thấy tiểu Trạch bị ném xuống hồ bơi thêm một lần nào nữa, thì hai người chết chắc."
Dứt câu, người cũng dứt khoát đi mất. Để lại sau lưng một Triệu Bân đang há miệng chớp mắt.
"Tính ra nhờ có bọn tôi, cậu mới ôm được người đẹp vào lòng đấy nhá." Hắn cao giọng nói một câu.
Sau đó đi đến bên Trịnh Quang, giọng điệu lại kèm theo ủy khuất: "Người gì đâu, có được công chúa liền quên ơn anh em đã vào sinh ra tử."
Lắc cánh tay bị hắn ôm lấy, người kia giọng điệu ghét bỏ: "Thấy ghê quá."
"Ghê sao?" Nheo mắt nhìn cậu ta bằng con ngươi đen láy, Triệu Bân hỏi lại.
Quay mặt né tránh ánh mắt, Trịnh Quang khẽ ực, yết hầu hơi dao động: "Không..."
Tức thì cằm bị nắm lấy, ép mặt quay về hướng cũ, đối diện với người kia. Khuôn mặt gần trong gang tấc đang từ từ rút ngắn khoảng cách, nháy mắt khi biết "thứ đó" sắp tới, cậu ta tức thì ngửa đầu ra sau.
''Khoan... ưʍ..."
Thế nhưng đã trễ, vòng eo bị cánh tay săn chắt ôm lấy. Đôi môi mềm nhanh chóng chạm đến khóe môi, hắn dùng răng cắn lên làn môi đang mím chặt khiến người kia phải hé miệng. Chiếc lưỡi quen thuộc linh hoạt vươn vào vòm miệng đảo lướt khắp nơi.
Bàn tay ôm eo không ngừng lả lướt, sau đó lại từng bước từng bước lần mò xuống vòng ba bên dưới, tiếp tục sờ nắn. Môi lưỡi cả hai quyện vào nhau uốn lượn, đồng đều như được tập duyệt qua cả ngàn lần.
Vài phút sau, cảm nhận được cơn gió lạnh của biển lướt qua, động tác hai người mới từ từ dừng lại, đôi môi chầm chậm tách ra.
Giọng nói trầm lắng của người kia nhanh chóng rót vào tai của Trịnh Quang: "Lần sau còn dám bảo ghê nữa không?"
Trịnh Quang với khuôn mặt đỏ gay đang khẽ nhịp thở đều, khi này liền trừng mắt lè lưỡi, làm mặt quỷ: "Vẫn dám đó, làm gì được nhau?"
Lời vừa dứt, hai cẳng chân đã cong lên chạy mất tăm. Triệu Bân bị người nọ chọc cho bật cười thành tiếng, một lúc sau mới dừng lại, khóe môi cong lên dịu dàng: "Dáng vẻ xù lông lúc nào cũng thật đáng yêu."
Hết chương.