Ngồi bên bàn trà trong phòng làm việc, Tống Trạch xoa bóp cái vai đã đau đến ê ẩm: "Thiệt tình, sao hôm nay ông ta lại rảnh rỗi xuất hiện ở đây thế?"
Người đàn ông vừa rồi, là chú ba của Tống Trạch, em trai cùng cha khác mẹ của Tống Minh Thành. Nhân vật này đặt biệt khiến cậu rất chú ý, vì ngoài việc xuất hiện trong tình tiết ra, ông ta còn có một ngoại hình "nổi bật" nhất trong tất cả. Và như vừa rồi đã thấy, giữa hai chú cháu này thật sự có một mối quan hệ không được tốt cho lắm, từ xưa đã luôn nói kháy nhau, một lời không hợp, liền cãi nhau đến long trời lở đất.
Tuy nhiên, Tống Quốc Oai vẫn thuộc kiểu người không khó đối phó, chỉ cần quan sát chặt chẽ là đã có thể nắm bắt được điểm yếu của ông ta. Vậy nên thiếu niên cũng không cần phải đối đầu quá sớm, cứ ung dung, để cho ông ta tự do tự tại một thời gian.
"Đi gặp ai đó, xong tiện đường ghé qua." Đặt một cốc trà hương thảo lên bàn trà cho cậu, Tống Minh Viễn lại quay về với cái bàn làm việc thân yêu.
Hớp một ngụm trà, thiếu niên giả vờ lơ đãng hỏi: "Mấy nay anh thức khuya à?"
Cong ngón trỏ đẩy mắt kính, anh nhàn nhạt đáp: "Bị mất vài dự án."
Nghe vậy thì cũng đủ hiểu chuyện gì xảy ra, Tống Trạch không nói thêm lời nào mà chỉ "À" một tiếng.
"Nhìn bộ dạng này của mày, chắc là vẫn chưa về nhà?"
"Em chưa, tiện đường nên ghé qua đây trước."
Tống Minh Viễn chớp mắt, nhìn cậu qua khe hở của mắt kính: "Công ty ngược chiều đường về nhà."
"À..." Đúng là không gì có thể qua mắt lão làng, thiếu niên đành cười cười, nói toẹt ra: "Có chuyện muốn nói trước với anh."
Đặt tập giấy xuống, anh nhướn mày: "Ừm?"
Tống Trạch vừa ăn nho khô vừa bâng huơ nói: "Em thấy dì Chương nay cũng đã bốn mươi mấy rồi..."
Cây bút đang ký tên bên tay kia của Tống Minh Viễn lập tức dừng lại: "Thì sao?"
Thiếu niên thản nhiên như không có ý gì nói tiếp: "Em nghĩ... dì ấy đã đến lúc nên có cho mình một gia đình riêng rồi."
"Sao bây giờ lại nghĩ đến việc này?"
Thong thả nhún vai, cậu nói với giọng điệu không có ý gì, nhưng câu từ trong lời nói lại đầy ý vị: "Thực hiện mong muốn bấy lâu nay của dì ấy."
Đặt bút xuống giá kê, Tống Minh Viễn cau mày, nét mặt trầm ngâm: "Mày biết được gì rồi à?"
Khóe môi cậu cong lên thành một hình vòng cung: "Em biết được gì, anh phải là người rõ nhất chứ?"
Thế là thiếu niên vừa dứt lời, người đối diện lập tức bật cười thành tiếng. Ngay từ khi cậu quay về, anh chắc chắn hôm đó khuôn mặt kia đã có biểu hiện rất lạ, nhưng vẫn là không ngờ, thằng bé ấy vậy mà lại biết được cả chuyện đằng sau luôn rồi.
Một lúc sau, anh mới từ từ cất lên giọng nói chứa đầy ý cười: "Biết được bao nhiêu rồi?"
"Không nhiều không ít, đủ để rùng mình."
"Biết từ khi nào?"
"Chỉ mới gần đây thôi."
"Đúng là đã trưởng thành rồi." Tống Minh Viễn lại cười, rồi gật đầu như khen ngợi cậu: "Vậy bây giờ người trưởng thành muốn giải quyết như nào đây?"
"Người trưởng thành còn đống bài tập vẫn chưa làm. Nên xin phép rút lui, mọi chuyện nhờ cả vào anh." Tống Trạch chậm rãi lấy một miếng nho khô bỏ vào miệng, rồi nói tiếp: "Mà, giữ lại một chút tình nghĩa."
"Thế thì anh mày đây đành phải gắng sức lo vụ này chu toàn rồi."
Vốn dĩ từ đầu muốn tự giải quyết chuyện này, nhưng bất ngờ vì hiệu ứng cánh bướm mà nhiều đoạn trong cốt truyện đều bị đẩy lên trước. Chưa kể hiện tại còn là học sinh, nên thứ đang chờ đợi cậu sau dịp ăn chơi trác táng này, hiển nhiên chính là đống bài tập chất cao như núi, cùng những bài kiểm tra kia.
Thiếu niên không phải ba đầu sáu tay, cậu vẫn là một con người thích sự an nhàn. Thế nên lần này bèn phải chuyển bớt một số việc sang cho người khác.
Mà vị anh trai này đây, đương nhiên sẽ là sự lựa chọn hàng đầu, bởi vì, anh đặc biệt chiều Tống Trạch đến chân trời góc bể.
Thậm chí trên đoạn cốt truyện cũng có một lần từng nhắc qua. Thuở nhỏ, trong một lần hai anh em nhà này đi leo núi, Tống Trạch vì chạy qua chạy lại nên nhanh mệt, không muốn tiếp tục đi, muốn Tống Minh Viễn phải cõng. Mà anh thì một bên la cậu không nghe lời, một bên lại cõng cậu lên đỉnh núi, xong lại từ đỉnh cõng xuống chân núi. Còn Tống Trạch thì như nào? Đương nhiên là thoải mái dễ chịu ôm lưng anh trai, hát cổ vũ tinh thần cho anh.
Thế nên, chỉ qua một vài chi tiết đó, thiếu niên liền biết tình cảm mà Tống Minh Viễn dành cho người em trai lớn đến nhường nào.
Đang tấm tắc khen ngợi, thì nghe thấy giọng nói của người đối diện. Tống Trạch nhướn mày nhìn anh.
Tống Minh Viễn vừa nói: "À có chuyện này, bố vừa gọi cho anh. Bảo là muốn hai đứa đến gặp ổng, mày thấy sao?"
Bằng một thế lực nào đó, mỗi lần nghe thấy nhắc đến người này là cảm giác khó chịu lại ập đến. Thiếu niên âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ là do quan hệ giữa Tống Trạch và bố không tốt? Nếu vậy thì, thật sự không ổn cho lắm đâu, bởi vì hôm đầu tiên khi xuyên đến đây, người mà cậu gọi điện để xin vé máy bay là ông ta đấy.
Suy đi ngẫm lại một lúc, cuối cùng cảm thấy không nên đi vẫn là tốt hơn. Cậu lúc này mới chốt hạ, nhàn nhạt trả lời anh: "Không đi đâu."
Vậy mà người đối diện cũng không có biểu cảm gì, như thể đã quen, anh gật đầu với cậu: "Ừm, không đi thì không đi. Giờ thì về nhà nghỉ ngơi đi, anh mày đây còn rất bận."
"Ơ, đuổi em đấy à?" Khẽ cười khẩy, Tống Trạch vừa lau tay vừa đứng lên: "Thế thôi, em đành về giải quyết đống bài tập của mình vậy. Chúc anh và đống văn kiện thân yêu của mình sớm ngày xa nhau."
Không đợi Tống Minh Viễn kịp nói gì, thiếu niên đã nhanh chân đi ra ngoài, giữa chừng còn không quên đóng cửa một cái thật mạnh.
Để lại một người anh trai đang bất lực lắc đầu: "Thằng nhóc này, thật là..."
Hết chương.