Cứ như vậy, cả bốn đứa đều bị Tần Phong giam trong phòng giáo viên hết cả một buổi, mãi đến khi chuông giờ trưa reo lên, ông mới châm chước mà thả người.
Vừa lướt điện thoại, Trịnh Quang vừa than thở: "Trời ơi, vậy mà cả buổi sáng tôi chỉ mới làm được có mười hai bài phút. Thầy Tần hôm nay cao tay thật chứ!! Bình thường thấy ổng dễ chọc, ai ngờ đâu giờ còn có thêm cái tính thù dai."
"Cũng do cậu là người hay chọc ổng quá nên mới bị ghim tới giờ đấy" Triệu Bân cười cười: "Lần sau có chọc cũng chọc theo lịch đi. Cứ cách hai ngày chọc một lần, đảm bảo ổng không nhớ đâu."
"Xùy, tôi thích tính cách chính trực của ổng nên mới chọc thôi. Chứ ổng mà như bà cô tiếng Anh, còn lâu tôi mới để ý."
Vẫn còn đang cặm cụi làm nốt bài kiểm tra, Tống Trạch lúc này nghe vậy mới ngước mặt lên hóng chuyện: "Cô tiếng Anh? Không phải là thầy à?"
"Vừa mới thay người rồi. Nghe đâu là thầy Lữ hết định kì ở trường này, nên cái bà cô khó tính ở bên trường chuyên đó mới qua đây thay." Trịnh Quang đang nói thì bỗng nhiên cao giọng: "Ây, đám người ban làm chuyện này thật đấy à?"
"Chuyện gì?" Nhìn vào màn hình điện thoại của cậu ta, Tống Trạch lúc này mới hiểu ra, khẽ gật đầu đáp lại: "Ừm, làm thật. Mới sáng sớm tôi vừa bước vào còn suýt chút tưởng mình đi nhầm lớp."
Trịnh Quang bỗng nhiên vươn tay vỗ vai Tống Trạch, rồi cười đến ha hả: "Sao nào? Cảm giác được cả một đám cúi chào thế nào? Đã không? Cảm thấy mình ngầu không?"
Búng vào mu bàn tay đang đặt trên vai, Tống Trạch lắc đầu: "Cứ cho là cũng không tệ lắm đi."
"Vậy cậu chấp nhận lời xin lỗi rồi à?" Xoa mu bàn tay bị búng đau, Trịnh Quang trề môi: "Bỏ qua dễ thế sao?"
"Không thì sao? Chẳng lẽ bảo họ xếp hàng, đánh mỗi người một cái?" Cất tờ giấy kiểm tra vào túi, cậu nhún vai, dửng dưng nói: "Họ ngay từ đầu chẳng qua chỉ là nhất thời đố kỵ. Mà lòng đố kỵ thì ai chả có? Nghĩ thử đi, tôi vô tình được chuyển đến lớp giỏi, hậu thuẫn thì to lớn, song sau lưng lại xuất hiện đủ loại tin đồn xấu. Thì tất nhiên nhiều người cảm thấy không hài lòng, thấy không công bằng, bắt đầu nảy sinh ganh ghét, đố kỵ cũng là hiển nhiên thôi."
"Cũng đúng, đã vậy cậu còn im lặng, không ra mặt làm sáng tỏ, để cho tin đồn một truyền mười, mười truyền một trăm." Trịnh Quang vừa gật đầu đồng ý vừa vuốt cằm làm vẻ ông lão.
"Ừm, nói chung là không trách ai được. Cứ bình thường thôi, dù sao thì cũng học cùng một lớp."
....
Cả bốn người vừa vào cửa nhà ăn chưa được hai phút, bước chân của Trịnh Quang đã liền khựng lại, nhanh đến cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Toàn thân cậu ta run rẩy, hai mắt sững sờ mà nhìn thẳng vào cô gái có dáng vẻ cực kì quen thuộc đang đứng đối diện: "Lâm..."
Nhưng lời còn chưa nói hết, người cũng chưa kịp đứng hình lâu. Tống Trạch ngay lúc này đã chắn ngang, ôm bả vai kéo cậu ta đi đến bàn ăn: "Còn không đi mau là hết chỗ ngồi đấy."
Nhìn về bóng lưng của hai người vừa rồi, cô gái đối diện khi này liền cau mày, khó hiểu.
Bấy giờ ngồi trên bàn ăn, nét mặt Trịnh Quang hết xanh rồi lại trắng, hết cau mày giận dữ lại trầm ngâm suy tư. Cứ như có bao nhiêu sắc thái khuôn mặt đều được cậu ta thuật hết lại.
Tống Trạch vừa lắc đầu vừa thở dài. Phải, cô gái vừa rồi không ai khác chính là Lâm Mịch, sớm hay muộn gì cũng gặp, chỉ là không ngờ mới ngày đầu tiên quay lại trường thế mà đã đụng mặt luôn rồi.
Cậu không biết nên bắt đầu từ đâu, nhưng để nói cho dễ hiểu thì. Nếu như kiếp trước kia của Trịnh Quang là một bộ phim do cậu ta thủ vai chính thì Lâm Mịch đích thị chính là nhân vật phản diện xuất hiện vào phút cuối.
Hai người trước đó từng là bạn khá thân của nhau, sau này vì một vài lý do nên Lâm Mịch vào làm việc trong công ty của Trịnh gia, chưa đầy nửa năm liền trở thành người thân cận bên cạnh Trịnh Quang.
Nhìn vào thì không hề có vấn đề gì, thế nhưng đằng sau nó lại là cả một sắp đặt. Đầu tiên là Lâm Mịch để ý đến Triệu Bân, tiếp đến là xin gia đình bàn bạc hôn sự với Triệu gia. Mà Triệu Bân bấy giờ thì một mực dồn hết tâm trí vào Trịnh Quang, làm sao mà có thể chấp nhận cái hôn sự được sắp đặt ấy.
Vì thế sau bao lần bị Triệu Bân lạnh nhạt và hắt hủi, tâm lý của Lâm Mịch dần méo mó lúc nào chẳng hay. Mãi cho đến một ngày cô ta phát hiện Trịnh Quang chính là người mà Triệu Bân đã đặt hết tâm tư thì đó cũng chính là lúc mà mọi sự điên cuồng đã dồn nén bấy lâu liền bộc phát.
Tiếp cận và lấy hảo cảm từ Trịnh Quang là bước đầu của Lâm Mịch. Bởi vì Trịnh Quang của những năm đầu tiên ấy vẫn còn là con người coi trọng nghĩa khí, chỉ cần đưa tay giúp đỡ là đã có thể lấy được một chút lòng tin từ cậu ta.
Tống Trạch chỉ cần nghĩ tới thôi cũng đã thấy đau dùm Trịnh Quang. Cậu ta luôn coi Lâm Mịch là bạn thân thiết trong bao nhiêu năm, đến gần phút cuối đời thì lại biết được, hóa ra người bạn thân đó, ấy vậy mà cũng là người hại chết mình.
Giờ đây khi đối mặt, cảm xúc một lời khó có thể tả hết cũng là điều hiển nhiên.
Song cũng không thể phủ nhận, sau khi xem toàn bộ quá trình cũng như các mánh nhỏ của Lâm Mịch, đến cậu đây cũng phải thốt lên một câu cảm thán. Cô ta thâm sâu đến khó lường, không chỉ vậy, càng điên loạn lại càng bất chấp. Khiến cho nỗi sợ khi đối đầu với những người tâm lý bất bình thường trong cậu, càng lúc lại càng cao hơn.
Hết chương.