"Vâng?"
Tống Trạch đáp một tiếng rồi lười nhác đứng dậy khỏi ghế, loẹt quẹt kéo đôi dép lê đi đến mở cửa.
Dáng người cao lớn của Tống Minh Viễn nhanh chóng hiện ra, toàn thân anh mặc một áo choàng ngủ màu xám ngắt, bộ dáng trông như có vẻ vừa mới tắm nên vài cọng tóc vẫn còn dính lại do ướt nước.
Anh đưa mắt nhìn bốn phương tám hướng căn phòng, một lúc sau chạm đến chiếc máy tính vẫn còn sáng trên bàn mới chịu đi vào trong. Vừa ngồi xuống ghế đã lập tức cất lên giọng điệu nghiêm nghị của các bậc phụ huynh: "Giờ này vẫn còn chơi máy tính à?"
Tống Trạch đi qua tắt máy tính rồi mới ngồi xuống đối diện anh, cậu cười cười: "Em chán quá nên tính kiếm gì chơi thôi. Mà giờ này anh còn tìm em là do có việc gì à?"
Nghe vậy, Tống Minh Viễn không vòng vo nữa, trực tiếp bước vào chủ đề chính: "À, chắc mày biết chuyện ở thành phố S hiện tại vừa xuất hiện một gia tộc mới rồi chứ?"
"Vâng, em cũng vừa mới biết."
"Lúc chiều tao có nhận được thư mời. Cuối tuần này Lâm gia sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho cô con gái thứ của họ." Tống Minh Viễn cố ý dừng một chút để Tống Trạch chen ngang, nhưng qua vài giây vẫn không thấy cậu phản ứng gì, anh bèn nói tiếp: "Và anh còn nhận được một lá thư khác, hình như là của chủ nhân bữa tiệc đích danh gửi đến cho mày."
Nãy giờ nét mặt Tống Trạch vẫn không có biểu cảm gì nhiều. Nhưng đột nhiên khi nghe đến đây đuôi lông mày của cậu lập tức nhướng lên như thể thích thú.
Tống Minh Viễn không biết từ đâu lấy ra một cái thiệp mời, ném qua chỗ Tống Trạch: "Anh nghĩ bữa tiệc lần này, mày không cần đi cũng được. Nhưng người ta đã đích danh mời như này thì e là..."
"Em sẽ đi." Tống Trạch vẫy vẫy tấm thiệp trong tay, nhanh chóng ngắt lời anh.
"Được rồi, vậy anh sẽ chuẩn bị." Vậy là xong việc, Tống Minh Viễn nhún vai một cái rồi đứng lên, trước khi đi ra cửa để lại cho cậu một câu: "Ngủ sớm đi."
Tống Trạch nhìn hai chữ Lâm Mịch được ghi trên thiệp mời, không khỏi nhếch khóe môi cười khẩy. Cậu đây không hề nghĩ đến Lâm Mịch vậy mà lại đích danh mời người, kiểu này nếu cậu mà còn không đi thì như rằng thật không chừa cho cô ta một chút mặt mũi.
____________
Hai bàn tay và từng ngón tay của Trịnh Quang hết lả lướt trên các phím của laptop lại chuyển sang bàn phím cơ của máy tính bàn. Vừa dứt khoát vừa nhanh chóng, khiến cho những tiếng lạch cạch liên hồi phát ra một cách đồng đều.
Bỗng lúc này chiếc điện thoại trên bàn lại đổ chuông, đây là lần thứ mười trong vòng năm phút kể từ khi cuộc gọi của cậu ta và Tống Trạch ngắt máy.
Mười lần xem như đã đủ, bàn tay lập tức dừng lại, Trịnh Quang chậm rãi bẻ các khớp đốt ngón tay rồi mới nhấc lên điện thoại.
Vừa bấm vào nhận cuộc gọi, bên kia đầu dây đã vang lên tiếng của một người đàn ông sở hữu chất giọng khàn đặc nhưng lại có vẻ hơi nghẹn ứ: "Trịnh Quang, Trịnh Quang... Cuối cùng cháu cũng chịu bắt máy. Trịnh Quang, xin cháu hãy tha cho bác lần này đi... Làm ơn... Trịnh Quang..."
Tuy giọng của gã nghẹn ngào như thể sắp khóc đến nơi, nhưng Trịnh Quang thì lại chẳng thèm nể nang gì, còn cười nhạt vài cái: "Ây dô, là bác hai à? Nãy giờ bác đang nói gì thế? Bác nửa đêm nửa hôm gặp ác mộng xong tìm cháu để nói mớ sao?"
Người đàn ông lúc này mới khóc nấc lên, không màng đến mặt mũi gì nữa, từng câu từng câu của gã đều là van xin: "Bác xin cháu Trịnh Quang, bác thật sự cầu xin cháu... Bác biết sai rồi, biết sai rồi. Cháu nể tình chúng ta cùng là người nhà, tha cho bác lần này... bác hứa lần sau sẽ không làm..."
Nghe đến hai chữ "người nhà", nét cười nhạt trên môi Trịnh Quang triệt để hóa thành cười lạnh. Cậu ta lên tiếng ngắt ngang những lời sáo rỗng tếp theo của gã, kể cả đến xưng hô cũng bị thay đổi: "Hay lắm Trịnh Đức. Người nhà? Hai chữ đó xuất phát từ miệng của ông nặng quá, tôi đây gánh không nổi đâu. Với cả ông vẫn còn thằng con trai Trịnh Thanh của mình mà? Người nhà thật sự của ông đấy. Sao không nhờ nó giúp đỡ đi?... À đúng rồi, xin lỗi tôi bất cẩn quá. Thằng nhóc đấy được một người bố như ông nuôi dạy thì làm sao tài giỏi hơn ai được chứ nhỉ?"
"Thằng khốn..." Người được gọi là Trịnh Đức mắng một tiếng rồi cao giọng, liên tục lặp đi lặp lại hỏi xem cậu ta liệu có phải là đang trả thù gã chuyện gì hay không.
Trịnh Quang không tắt máy mà đặt điện thoại sang một bên, mặc cho ông ta muốn gào thét thế nào thì gào. Nếu có thể rào đến lên tăng xông thì lại càng tốt.
Trịnh Quang nhếch mép cười giễu. Cảm thấy kiếp trước bị người như này lừa gạt, quả thật cậu ta chẳng khác nào là một thằng ngu.
Kể từ sau khi đi du lịch trở về, Trịnh Quang lập tức ra tay giải quyết triệt để đám người sâu bọ bên trong nội bộ Trịnh gia. Thậm chí cả những người lão làng trong công ty hay những họ hàng thân thích bên cạnh cũng đều bị cậu ta tẩy đến sạch sẽ.
Nhưng vẫn là nể tình Trịnh Đức là anh trai của bố, người bác hai trong gia đình nên mới chừa lại đường lui. Nào ngờ vài tiếng sau lại phát hiện gã vậy mà lừa đảo tài chính của công ty, ôm tiền về túi riêng của mình.
Thế là ban đầu Trịnh Quang lên kế hoạch âm thầm làm chuỗi công ty ở trên tay Trịnh Đức tụt dốc, nhưng lại không ngờ đến cậu ta chỉ vừa động vào nó đã liền mất đà rơi xuống, như thể bị đánh tổn thương tới căn cơ. Điều đó làm cho Trịnh Quang giận sôi, cậu ta không thể chấp nhận được cái sự lơ là công việc của Trịnh Đức thêm nữa, liền lập tức phơi bày tất cả mọi chuyện ra ánh sáng, triệt để đánh sập luôn con đường trốn chạy của gã.
Thậm chí vừa nãy trong buổi họp mặt gia tộc, Trịnh Quang chỉ cần nhìn qua đoạn băng ghi hình của camera là đã có thể thấy được Trịnh lão gia khi nghe được tin này cũng tầm mắt phức tạp mà nhìn gã, thở dài.
Hết chương.