"Này, trường chúng ta lại có học sinh mới, chuyển từ nước ngoài về đấy."
Cậu trai đang ngồi trò chuyện với đám Đoàn Gia Lâm lúc này đột nhiên lại mở miệng nói ra một đề tài mới. Cậu ta tên Hạ Minh – là người trước đó từng xảy ra đôi co với Tống Trạch, tuy nhiên hiện tại thì mối quan hệ giữa hai người đã trở nên thâm giao hơn trước, bạn bè một lớp cực kỳ hoà thuận.
Song người khác khi nghe thấy chủ đề này liền như được gãi trúng chỗ cần nói, hứng thú tiếp tục.
"Đúng đó, đúng đó, hôm qua tôi vừa thấy trên diễn đàn."
"Nghe bảo là con trai."
"Không phải chứ?" Đoàn Gia Lâm chen ngang, cậu ta vốn không phải là người chuyên lên diễn đàn nên vẫn chưa cập nhật được chuyện này: "Lại chuyển? Mới có mấy tháng mà từ nước ngoài chuyển về tận ba người? Bộ ở bên đó khó khăn vậy sao?"
Hạ Minh lắc đầu, tỏ vẻ “sao tôi biết được”, rồi mới nói: "Này mấy người nói xem, Tống Trạch chuyển đến lớp ta là một tiểu thiếu gia, vừa đẹp trai vừa giỏi lại vừa có gia thế. Còn cô bạn chuyển đến bên ban , một tiểu thư họ Lâm, vừa quyến rũ lại vừa xinh đẹp, mới đến đã hớp hồn bao nam sinh. Nếu đã như thế thì... có khi nào tên lần này cũng..."
"Tôi mong là thằng chả không vào cái lớp này." Cậu bạn ngồi kế bên Hạ Minh khi này đột nhiên thở dài, nói: "Nếu không thì, hào quang soái ca của tôi e rằng sẽ bị giẫm đạp lên mất."
"Thế thì tiếc cho cậu rồi." Lưu Tinh Anh đang phát bài tập, bấy giờ đi ngang qua đám người, cô nàng để mấy cuốn vở xuống trước mặt họ rồi cũng tham gia cuộc trò chuyện: "Anh chàng ngoại quốc kia, chuyển vào lớp của chúng ta đấy."
"Gì chứ?" Cậu bạn thốt lên, sau đó lại mặt mày nhăn nhó cầm lên cuốn vở bài tập: "Ôi mẹ ơi, cầu trời cầu phật là thằng cha đó xấu hết phần thiên hạ."
Lại đáng tiếc cho cậu bạn, buổi trưa hôm đó, cậu học sinh mới kia vừa xuất hiện đã thu hút bao ánh mắt ngạc nhiên của các cô nữ sinh.
Phương Hà đi ngang dãy qua hành lang, chú ý tới các cô gái đang nhìn mình, cậu ta liền đáp trả lại họ bằng một cái nháy mắt, làm cho dãy hành lang yên tĩnh giờ đây đều tràn ngập tiếng cười và những âm thanh thì thào.
Rất nhanh đã khiến cho Triệu Thuý Nga – giáo viên dạy môn Anh, kiêm vị trí chủ nhiệm của lớp ban đang đi bên cạnh liền nhăn nhó, khó chịu. Bà ta ho nhẹ một tiếng: "Cậu đi nhanh lên một chút, trễ giờ vào tiết đến nơi rồi."
"Vâng." Phương Hà cong khoé môi, nở ra một nụ cười tươi, âm thanh nhốn nháo xung quanh không nhỏ lại, thay vào đó một lúc một lớn hơn.
...
Tống Trạch vốn đang gục đầu trên bàn, suy nghĩ về hệ thống. Không hiểu sao, kể từ ngày hôm đó nó liền biến mất tăm, chẳng hề để lại dù dấu vết. Dẫu cho cậu vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi, như là việc Trịnh Quang quay về liệu có liên quan đến nó hay không,... vân vân và mây mây.
Thì lúc này đột nhiên xung quanh phát ra những tiếng ồn ã, khiến cậu phải rời mặt ra khỏi cánh tay, ngẩng đầu lên hóng hớt.
Lớp ban sốc, thật sự là quá sốc. Người trước mặt này thậm chí còn hớp hồn hơn cả Tống Trạch, à không, cả hai có phong cách khác nhau nên không thể đem so với nhau được.
Tuy nhiên chẳng thể phủ nhận, người trên bục giảng quả thật quá đẹp. Đường nét khuôn mặt rõ ràng như thể được tạc lên, sống mũi cao và cằm nhọn đều chuẩn kiểu Tây. Chưa kể còn có mái tóc xoăn bồng bềnh màu nâu cùng đôi mắt màu lam và một làn da trắng trẻo.
Cả Lưu Tinh Anh vốn ít mê trai, nhưng khi thấy tên này cũng phải vô thức thốt lên một câu: "Ôi mẹ ơi!!"
Tống Trạch nhướn một bên mày, tỏ vẻ khó tin. Cậu như muốn hỏi, liệu người kia có phải thực sự là em trai của Phương Nha hay không? Sao mà hai người chẳng hề có điểm nào giống nhau hết vậy?
Phương Hà ngay khi lia mắt nhìn thấy thiếu niên liền thốt lên một tiếng “A” rồi ba chân bốn cẳng chạy xuống chỗ cậu. Cậu ta nhanh chóng nắm lấy tay Tống Trạch rồi nói: "Rất vui được làm quen, tôi tên Phương Hà, là em họ của Phương Nha. Chị tôi bảo trên trường có chuyện gì thì phải nghe theo cậu, vậy nên mong cậu giúp đỡ nhiều nhé."
Là tiếng Anh, à không, phải là tiếng Anh nhưng của người địa phương mới đúng. Thảo nào Phương Nha phải nhờ cậu giúp đỡ, Tống Trạch nghĩ vậy, rồi đưa tay bắt lại tay anh ta, cười tiêu chuẩn đáp: "Không cần khách sáo, đều là bạn cùng lớp cả."
Mọi người trong lớp ban ai nấy cũng xem như là tốt môn Anh, nhưng ngay khi nghe thấy cái tiếng kia liền khó mà dịch được, bèn xem hành động rồi tự thì thào bàn tán.
"Gì thế? Hai người đó quen biết nhau à?"
"Có lẽ là vậy, hình như họ đều từ một nước chuyển về hay sao ấy?"
"Nè, tôi nói thiệt nha. Bấy giờ trong đầu của tôi đột nhiên lại xoẹt qua ra một ý nghĩ hơi là lạ."
....
Triệu Thuý Nga hắng giọng thật lớn, làm cho mấy người đang nói chuyện phải im lại. Tống Trạch cũng nghe thấy được, nên nhanh chóng ngắt lời luyên thuyên của Phương Hà bảo cậu ta quay trở lại bục giảng.
Phương Hà thoả thuận, đi về lại chỗ, viết lên bảng một cái tên bằng nét chữ khá xấu rồi giới thiệu. Cậu ta có vẻ vẫn chưa quen lắm với loại ngôn ngữ thứ hai của mình.