Tống Trạch đang trò chuyện thì lúc này cánh cửa chính được mở ra, Tống Minh Viễn mang theo một thân mệt mỏi, đôi mắt hơi trũng sâu vì thức đêm và một khuôn mặt gầy gò thiếu sức sống đi vào.
Cậu nhanh chóng nói với Trịnh Quang là có chút việc, còn về chuyện khi nãy thì cậu sẽ tính sau, rồi ngắt máy, nhảy thoắt một cái ra khỏi ghế sô pha, chạy đến chỗ anh: "Anh thế nào rồi? Ăn cơm tối gì chưa?"
"Vẫn chưa, không có thời gian để ăn." Tống Minh Viễn quơ quơ tay, sau khi cởi giày liền đi đến ngả nhoài lên cái sô pha phòng khách.
Tống Trạch đưa cặp táp trong tay cho dì Tiêu, nói dì chuẩn bị một chút đồ bổ và ly trà sâm giúp thoải mái tinh thần rồi đi đến chỗ anh: "Dạo này trên công ty có nhiều việc lắm sao?"
"Không nhiều, anh mày vẫn lo được." Tống Minh Viễn tháo cà vạt để qua một bên, nói tiếp: "Nhưng mà dì Chương được phóng thích rồi, mày biết chưa?"
"Vâng, em có biết."
Bảo mẫu Chương Châu Uỷ sau khi sa vào lưới của Tống Minh Viễn rất nhanh liền bị anh đưa vào tù với tội danh ăn cắp. Song hiện tại thì đã được thả ra, Tống Trạch chỉ trong vài giây cũng đã đoán được đằng sau chuyện này không hề bình thường. Việc một người không có gia thế hay bất cứ thứ gì chống lưng được bảo lãnh ra một cách dễ dàng như này quả nhiên vẫn là khó tin. Cậu e rằng suy đoán lúc đó của cậu là đúng, bà ta thật sự có người chống lưng ở đằng sau, và đánh cắp giấy tờ cũng là chỉ thị của người nọ.
"Tức thật, anh vẫn chưa điều tra thêm được gì cả, đã để cho người xổng mất." Tống Minh Viễn có lẽ vì mệt mỏi nhiều ngày nên tính tình đặc biệt cáu gắt hơn cả ngày thường.
Tình trạng này của công ty khiến Tống Trạch khá lo, có lẽ sự kiện phá sản của Tống gia cũng sắp sửa bị đẩy lên như bao sự kiện khác.
Cậu thở dài một cách khó chịu. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, nhưng đến nhanh như này thật khó lòng mà xoay sở kịp.
---
Vài ngày sau đó, Tống Trạch đẩy nhanh tiến trình của những việc cần phải làm. Cuối tuần, cậu cùng Tạ Vũ bay đến ngân hàng JX, anh khá ngạc nhiên khi nghe thấy đề nghị này, song vẫn gật đầu đi theo cậu.
Tiến vào bên trong ngân hàng, Tạ Vũ một đường bị kéo đi đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cả hai gặp gỡ nhân viên, Tống Trạch nói ra một cái tên khiến anh sửng sốt. Sau đó để xác nhận danh tính, cậu còn lấy ra một cái thẻ mã cực kỳ quen mắt.
Tấm thẻ này được giấu sau bức ảnh chụp gia đình của Tạ Vũ, anh biết về sự hiện diện của nó, tuy nhiên chỉ là chưa bao giờ lấy nó ra ngoài.
Theo sau nhân viên ngân hàng, Tống Trạch một đường kéo Tạ Vũ, không cho anh cơ hội để hỏi han bất cứ thứ gì. Mãi đến khi đứng trước một hòm két, cậu mới nói ra một câu: "Ngày sinh của mẹ anh, bố anh và anh."
Tạ Vũ như ngờ ngợ nhận ra gì đó, bàn tay anh run rẩy đặt lên nút vặn, cảm giác trong lòng chính là vừa hồi hộp vừa bất ngờ.
Cánh cửa két sắt được mở ra, toàn thân Tạ Vũ cứng đờ trông thấy, bàn tay anh khựng lại giữa không trung, đôi mắt hết nhìn vào bên trong rồi lại nhìn qua Tống Trạch.
"Sao nào, phải lấy ra xem thì mới biết là thứ gì chứ." Khoé môi Tống Trạch cong lên dịu dàng, lời nói ra đều nhẹ nhàng như gió: "Món quà mà bố mẹ giành tặng cho anh đấy."
Tống Trạch không lo lắng việc Tạ Vũ sẽ thắc mắc vì sao mình biết, cậu cứ dửng dưng mà nói như vậy với anh.
Tạ Vũ thò tay vào bên trong lấy ra một sấp giấy giày, tiếp đó là một tệp phong bì màu nâu cùng một tấm hình và bức thư màu xanh nhạt.
"Xem thư trước đi." Tống Trạch giúp anh cầm sấp giấy, rồi nói.
Nhìn từng dòng chữ với màu mực đen được viết bên trong bức thư, Tạ Vũ hết kinh hỉ rồi lại buồn bã, bao nhiêu sắc thái trên khuôn mặt đều thay đổi nhanh chóng như lướt qua. Cuối cùng là không kiềm được mà hốc mắt nhẹ rơi vài giọt lệ.
Tống Trạch nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, khẽ khàng vỗ về.
...
Thứ được lưu giữ trong két sắt chính là những gì mà bố mẹ Tạ Vũ đã để lại cho anh. Một số tài sản bao gồm nửa cổ phần sản nghiệp nhà họ Tạ do ông ấy từng đứng tên và bảy phần gia sản nhà mẹ, thứ được xem như là của hồi môn của bà. Mẹ của Tạ Vũ là tiểu thư độc nhất của một gia đình có tiếng tăm, tuy không quá giàu có, nhưng gia thế vẫn đủ để sánh đôi bên cạnh một đại thiếu gia Tạ gia.
Những vật này mãi đến năm Tạ Vũ hai mươi tuổi mới biết, vì khi đó thời hạn lưu giữ đồ tại ngân hàng gần hết, nên họ đã tìm cách để liên lạc với anh. Tống Trạch cũng là sau này được nghe anh kể lại thì mới biết được chuyện này.
Tuy không muốn lấy nó ra sớm, nhưng tình thế bắt buộc, Tống Trạch muốn đánh nhanh thắng nhanh, để còn yên bình mà sống qua giây phút sinh tử kia. Dẫu sao đây cũng là những gì bố mẹ của Tạ Vũ đã cố gắng cất giữ, nên cậu nghĩ anh chắc chắn cũng sẽ chấp nhận được.
Ngón tay Tạ Vũ vuốt nhẹ lên tấm hình, khuôn mặt đôi khi lại dịu xuống trông thấy. Anh còn lo nghĩ không biết nên làm gì, tương lai của anh và Tống Trạch sẽ ra sao nếu như anh không còn có thứ gì trong tay, một chút sự nghiệp để gầy dựng cũng chẳng có, thì đột nhiên vật này lại xuất hiện. Trước đó trẻ con, nông nổi không cần đến, nhưng bây giờ nghĩ đến sau này, anh quả thật rất cần. Anh cần nó để tương lai hai đứa không phải chật vật, để lỡ như một ngày nào đó Tống Trạch cần, anh còn có thứ để vươn tay giúp đỡ.