Trải qua chuyện hôm qua, Cố Tịnh Nhuyễn cảm thấy khoảng cách giữa mình và Tạ Tri Ý gần thêm không ít.
Bởi mới nói thời điểm mấu chốt người không biết xấu hổ mới là thiên hạ vô địch.
Tạ Tri Ý từ ba lô lấy ra một quyển sách, Cố Tịnh Nhuyễn còn tưởng Tạ Tri Ý muốn bắt đầu học tập, nào ngờ nhìn đến bìa sách lại là tiểu thuyết trinh thám hôm trước.
Tạ Tri Ý nhìn Cố Tịnh Nhuyễn, im lặng đưa quyển tiểu thuyết cho cô.
"Ô, tỷ tỷ, chị không có cho tên tra nam kia mượn nó à?"
Cố Tịnh Nhuyễn nhất thời kích động, không kịp để ý bản thân vừa mới nói gì.
"Tra nam?" Tạ Tri Ý nghi hoặc.
Cố Tịnh Nhuyễn nhanh chóng bịt miệng của mình, "Không có gì."
Tạ Tri Ý khẽ nhíu mày nhìn cô.
"Em nghĩ sẽ có nam sinh tìm chị mượn quyển sách này, rất ít có nữ sinh xem tiểu thuyết trinh thám đúng không."
"Có, không cho mượn."
Cố Tịnh Nhuyễn dĩ nhiên biết là ai, mà cho dù không phải Lâm Tử Sâm thì cũng sẽ có một đống nam sinh thừa cơ mượn cớ tiếp cận tỷ tỷ.
Nếu cô cùng một lớp với tỷ tỷ thì tốt rồi, như vậy cô sẽ có thể giúp tỷ tỷ ngăn trở yêu ma quỷ quái.
"Tỷ tỷ a, chị ngàn vạn đừng tin tưởng lời nói của đám yêu ma bên ngoài, bọn họ đều là mơ ước dung nhan xinh đẹp của chị."
"Em nói gì đó? Đây là lấy từ kinh nghiệm bản thân?"
"Kinh nghiệm? A đúng đúng, những người đó đều là người xấu, đặc biệt là cái tên con trai nhà giàu ngông nghênh tóc vàng đeo khuyên tai kia ấy, chị nên cách bọn họ càng xa càng tốt."
Cố Tịnh Nhuyễn mặt không đỏ khí không suyễn nói một hơi dài, ánh mắt nghiêm túc chăm chăm nhìn Tạ Tri Ý, chờ nàng trả lời.
Những lời của em ấy đều ám chỉ một người, không rõ như thế nào đột nhiên đề cập đến. Qua một lúc lâu Tạ Tri Ý mới đáp, "Biết rồi."
Cuối cùng lại ngờ vực hỏi, "Kiểm tra theo thông lệ? Vừa khéo?".
"Không phải, là Hứa Nặc Dương để em tới làm anh hùng cứu mỹ nhân."
Cố Tịnh Nhuyễn cúi đầu, cứ như vậy bán cái sang cho Hứa Nặc Dương.
Anh hùng cứu mỹ nhân?
Tạ Tri Ý cười khẽ, "Muốn làm anh hùng thì nên ăn nhiều một chút đi, xem bộ dáng suy dinh dưỡng của em kìa."
Cố Tịnh Nhuyễn vừa tức vừa bực, gương mặt đỏ bừng, "Em em em...em trông suy dinh dưỡng chỗ nào!".
Tạ Tri Ý không nói gì, nhưng ánh mắt rõ ràng đang nói nhìn chỗ nào cũng thấy là suy dinh dưỡng.
Cố Tịnh Nhuyễn thất bại, trừ bỏ gương mặt cùng bàn tay trẻ con múp míp, cô thật sự không có nhiều thịt, thoạt nhìn rất mảnh khảnh.
Haiz...không có bề dọc cũng không có bề ngang, trông rất giống một cọng giá.
Đáng thương không ai yêu.
Lớp -
"Tịnh Nhuyễn, bạn rốt cuộc đang xem cái gì á? Tôi chờ bạn ba phút rồi đó." Thành Vi bất đắc dĩ nhìn cái người đang phát ngốc trước mặt, cất tiếng hỏi.
"Hả, chờ tôi làm gì?"
"Không phải bạn kêu tôi giảng bài tập giúp bạn sao?!"
"A a đúng nha."
"Giúp tôi đề toán một chút, hình tròn này nè."
"Cái này sử dụng công thức là được, bạn biết công thức tính diện tích mà đúng không?"
Cố Tịnh Nhuyễn gật đầu, dù gì cô đã là sinh viên, tuy khả năng nghe hiểu không quá tốt, nhưng cũng là trải qua thiên quân vạn mã cuối cùng lên được bờ.
"Nhuyễn Nhuyễn gần đây kỳ lạ ghê luôn đó." Vạn Tranh Nhan nhìn chằm chằm Cố Tịnh Nhuyễn, lên tiếng nói.
"Ừ...thật sự kỳ lạ, nó đang làm gì? Đang hỏi bài tập sao?"
Nghe Tống Tư Ngọc nói, Hứa Phán Phán lạnh lùng khinh thường, "Bằng không còn làm gì nữa? Chẳng lẽ thảo luận sách giáo khoa bao nhiêu tiền một cân?".
Vạn Tranh Nhan: "Chài, mai mốt tụi mình trốn học có nên gọi nó theo nữa không?".
Hứa Phán Phán không trả lời, chỉ là nhìn bộ dáng cười nói vui vẻ của Thành Vi cùng Cố Tịnh Nhuyễn, trong lòng có điểm không thoải mái.
"Tra nữ."
???
Vạn Tranh Nhan cùng Tống Tư Ngọc đều trố mắt nhìn nhau, đoán không ra 'tra nữ' trong miệng Hứa Phán Phán có ý tứ gì.
"Các ngươi không cảm thấy chúng ta bị vứt bỏ à?"
"Có chút, nhưng nếu đó là lựa chọn của nó, ta có thể lý giải."
Vạn Tranh Nhan đột nhiên hiểu chuyện trả lời làm Hứa Phán Phán không thể tiếp thu, nàng chuyển ánh mắt về hướng Tống Tư Ngọc.
Tống Tư Ngọc: "Ừm...Nói như thế nào chúng ta cũng là bạn tốt, có một số việc nên nói rõ ràng một chút."
"Ta hiện tại cũng không biết tan học có nên kêu nó cùng đi cà phê Internet hay không."
Trong lúc nhất thời mấy người đều trầm mặc.
Tiếng chuông vào học vang lên, Cố Tịnh Nhuyễn lần nữa cúi đầu nhìn quyển tiểu thuyết trên bàn học, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, từ trong túi lấy ra di động soạn một tin nhắn.
【 khoái nhạc ma tiên bảo 】
Cố Tịnh Nhuyễn: Giữa trưa mời các ngươi đi kim điện ăn bữa tiệc lớn, có đi hay không.
Vạn Tranh Nhan: Tuyệt vời, ta muốn ăn cá bạc tuyết, tôm càng xanh, hải sâm lựu, cánh gà nướng mật ong...
Cố Tịnh Nhuyễn thấy mà muốn đau đầu, ăn hết mớ đó chắc cô phá sản.
Thôi không sao, không tiền thì có thể tích góp, còn mất bạn là xong luôn.
Cố Tịnh Nhuyễn: okkk
Tống Tư Ngọc: Ta thì muốn ăn thanh đạm một chút, đang bị nóng trong người.
Cố Tịnh Nhuyễn: Phán Cẩu đâu?
Hứa Phán Phán: Người này đã chặn trò chuyện từ ngươi, hơn nữa cự tuyệt lời mời của ngươi.
Cố Tịnh Nhuyễn phụt cười một tiếng, làm cho giáo viên môn ngữ văn trên bục giảng nhìn xuống. Cô lập tức ngồi ngay ngắn, mỉm cười vô tội.
Chờ giáo viên xoay người sang hướng khác, Cố Tịnh Nhuyễn lại lần nữa gõ phím.
Cố Tịnh Nhuyễn: Cũng được, Phán Cẩu không đi, vậy Hứa Phán Phán thì sao?
Hứa Phán Phán:...... Ấu trĩ.
Cố Tịnh Nhuyễn: Ây chà đi đi mà, buổi chiều mang ngươi nâng cấp, nâng cấp hiểu không?
Hứa Phán Phán động tâm, đối với game thủ thì nâng cấp càng có mị lực hơn là được mời ăn cơm.
Hứa Phán Phán: Vậy thì được, vì nâng cấp ta đành khuất phục một chút.
Tống Tư Ngọc: Ngươi không sợ bị tỷ tỷ thân yêu bắt gặp à?
Cố Tịnh Nhuyễn: Buổi tối chạy về nhà là được, không có gì.
Hứa Phán Phán: Chậc chậc chậc nghe nói qua thê nô, đây vẫn là lần đầu tiên thấy tỷ nô.
Cố Tịnh Nhuyễn:......
Vốn định nhắn tin cho Tạ Tri Ý biết, nhưng Cố Tịnh Nhuyễn nghĩ lại, không bằng nhân cơ hội này tìm tỷ tỷ trò chuyện?
Tan học tiết ba, Cố Tịnh Nhuyễn đi lên lớp -, lại phát hiện tỷ tỷ không có trong lớp.
"Cố muội muội, em có việc gì sao?". Lan Nhược Đình vừa vặn từ toilet ra tới, trông thấy Cố Tịnh Nhuyễn đang đứng ngoài cửa ngó dáo dác. Bởi vì bị kiểm tra tác phong, ngày hôm qua các đồng học không mang huy hiệu đều bị chủ nhiệm lớp lôi ra điểm danh phê bình. Mà nàng bởi vì Cố Tịnh Nhuyễn lưu tình không có tên trong danh sách, thành ra có rất nhiều người tới hỏi nàng cùng tiểu bá vương khối quan hệ tốt như vậy từ khi nào, ngay cả Tạ Tri Ý cũng tò mò nhìn vài lần.
Nghĩ như vậy cảm thấy có lẽ Cố Tịnh Nhuyễn muốn cùng nàng làm bạn, khả năng chỉ là hơi xấu hổ?
Cố Tịnh Nhuyễn vừa định phản bác kêu nàng chú ý lời nói, thì lại thấy Lâm Tử Sâm tay cắm túi quần nghênh ngang đi tới, biểu cảm gương mặt trong nháy mắt trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
"A em tìm chị nha."
Nói chuyện gần gũi làm Lan Nhược Đình có điểm hoảng hốt, "Tìm chị?".
Lúc Lâm Tử Sâm đi ngang qua các nàng, hắn tạm dừng một chút, sau đó dường như không có việc gì mà vào phòng học.
"Ừ, chị giúp em cùng tỷ tỷ nói một tiếng buổi chiều tan học không cần chờ em."
"À à được thôi."
Nghe xong Lan Nhược Đình trả lời, Cố Tịnh Nhuyễn lưu luyến quét mắt qua chỗ ngồi của Tạ Tri Ý lần nữa rồi đi xuống lầu.
Lan Nhược Đình ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng Cố Tịnh Nhuyễn.
"Tới giờ vào lớp rồi."
Tạ Tri Ý cùng Trình Tuệ Lâm ôm sách bài tập đi ngang qua Lan Nhược Đình, thấy nàng vẫn còn ngơ ngẩn đứng đó, Trình Tuệ Lâm có ý tốt mở miệng nhắc nhở một tiếng.
"Tri Ý a."
Tạ Tri Ý nhìn về phía Lan Nhược Đình.
Thấy dáng vẻ này của Tạ Tri Ý, không biết làm sao lời nói đến bên miệng nàng lại thay đổi: "Vừa nãy Cố Tịnh Nhuyễn lên đây nhờ mình nói cậu tan học chờ em ấy."
Tạ Tri Ý gật đầu, không biết gửi tin nhắn sao?