“Thật ra, nếu anh không lời qua tiếng lại, có lẽ hiện tại chúng ta đã kiểm kê số tiền xong rồi.” Quý Khinh Chu bình tĩnh nói, “Nếu nói lãng phí thời gian, vậy anh mới là người luôn lãng phí thời gian ở đây.”
Tần Vị Minh gật đầu, “Thôi tôi hiểu rồi, hai người ở cùng một công ty đúng không? Vậy nên bây giờ hai người đang chung một giuộc đúng không?” Anh ta bật cười, “Đạo diễn, chương trình của ông còn chơi kết bè kết phái nữa à? Lúc mời tôi tham gia, hình như tổ chương trình các người đâu có phổ biến điều này cho tôi biết đâu nhỉ?”
Đạo diễn không hiểu vì sao mọi chuyện lại trở nên ầm ỹ như hiện tại, đương lúc ông đang chuẩn bị mở miệng, chợt nghe Liên Cảnh Hành nói, “Tạm dừng ghi hình một chút, đoạn báo số tiền trước đó cũng hãy xóa đi đi.”
Nhóm camera-man nghe vậy, bèn đưa mắt nhìn về phía đạo diễn, sau khi được đạo diễn đồng ý, bắt đầu tắt hết camera.
Liên Cảnh Hành nhìn Tần Vị Minh, anh đi tới trước mặt anh ta nói, “Anh thích làm quan trọng hóa vấn đề nhỉ? Rõ ràng chuyện chẳng có gì, nhưng cuối cùng lại biến thành cảnh kết bè kết phái ức hiếp anh? Trong mắt anh, chương trình này thuộc dạng như thế này sao?”
“Tôi nói sai sao?” Tần Vị Minh hỏi ngược lại.
“Anh không nói sai ư? Anh vừa nói câu đấy ra, vô hình trung đã chia mọi người thành hai bè phái khác nhau, sau này làm sao mọi người có thể ở chung được nữa? Làm sao có thể tiếp tục quay chương trình này được nữa? Đây không phải là châm ngòi ly gián thì là gì?”
“Anh nói như thể tôi nói hai người đó cùng một công ty là sai vậy!”
“Chung một công ty và chung một giuộc đều giống nhau sao? Chung một công ty nên khiến anh e ngại à? Trước đó ghi hình, anh chẳng nói lời nào, bây giờ nói nhiều như vậy, là vì chột dạ ư?”
“Tôi chột dạ? Tôi chột dạ cái gì?”
“Anh nói xem anh chột dạ cái gì? Không kiểm tra tiền, anh yên lặng không nói gì, vừa yêu cầu kiểm tra tiền, anh liền nhảy đổng lên, anh nghĩ những người ở đây đều bị mù sao?”
“Nói hươu nói vượn.” Tần Vị Minh tức giận nói.
“Thời điểm anh vừa lên xe, tôi có thấy được chiếc rổ của anh,” Quý Khinh Chu đột nhiên nói.
Quý Khinh Chu vừa nói dứt câu liền thu hút ánh mắt mọi người nhìn qua, Quý Khinh Chu nhìn Tần Vị Minh, cậu bình tĩnh nói, “Cả hai rổ của anh đều không chứa đầy táo, ngược lại hai rổ của tôi rất đầy, tôi bán thu được đồng, nhưng anh lại thu được đồng, trong khi đó chúng ta đều bán chung một giá – một đồng ba quả, anh có cảm thấy vô lý không? Trừ phi mấy quả táo của anh nhỏ như trứng gà may ra mới thu được chừng ấy đồng.”
“Ha, cậu còn nói các cậu không chung một giuộc không!?”
“Tôi chỉ đang trình bày sự thật mà thôi.” Quý Khinh Chu bất đắc dĩ, “Cho dù tôi và An Nghi cùng chung một công ty, nhưng từ đầu tới cuối chúng tôi đều chẳng có ý xâm hại đến lợi ích của những người khác. Nhưng nếu anh nói sai số tiền, không chỉ sẽ ảnh hưởng đến thứ hạng của đội An Nghi, mà còn ảnh hưởng đến thứ hạng của đội Lưu Tử Hân và đội Lý Dật Minh, anh không chung một giuộc với bất kỳ ai, nhưng chỉ mình anh mà lại làm ảnh hưởng đến lợi ích của cả ba đội khác, chỉ một lời của anh, game over. Anh cần gì phải chung một giuộc với ai, bởi vì anh đã là vua trong trò chơi này rồi.”
Sở Thành nghe cậu nói xong, bèn nhịn không được bật cười thành tiếng, nếu không phải hiện tại đang có nhiều người, quả thật anh rất muốn tiến tới hôn cậu một cái.
“Được rồi, nói nhiều lời vô nghĩa với anh ta làm gì, bắt đầu tiến hành kiểm kê số tiền luôn đi, từ biểu hiện của anh bây giờ cho thấy, chắc chắn anh đã nói dối, nếu như anh không nói dối, tôi cùng Quý Khinh Chu và Dư An Nghi sẽ chân thành xin lỗi anh, hơn nữa cũng sẽ cam tâm nhận phạt. Ngược lại nếu đúng là anh nói dối, vậy anh phải xin lỗi Quý Khinh Chu cùng Dư An Nghi, tôi thì không cần, từ trước đến nay tôi luôn chướng mắt những người như thế này.”
“Em cũng không cần,” Dư An Nghi ôm tay trào phúng, “Em sợ người khác nói em kết bè kết phái ức hiếp người ta ~”
Quản Hạ Vân thấy vậy, sợ những người khác hiểu lầm Dư An Nghi, cô vội vàng nói, “An Nghi không phải loại người này, nếu cậu ấy thật sự muốn kết bè kết phái cùng với người trong công ty, cậu ấy sẽ không dẫn tôi đến đây tham gia chương trình, tôi không phải nghệ sĩ Tây Ngu, cậu ấy có nhiều bạn bè tốt ở Tây Ngu lắm, nếu muốn kết bè kết phái cậu ấy phải mời những nghệ sĩ Tây Ngu đi chứ không phải tôi.”
“Tôi cũng cảm thấy đàn em Khinh Chu cũng không phải loại người như vậy,” Trương Gia Thụy nói tiếp, “Ngày hôm qua, lúc tôi cùng Dật Minh thi ngâm thơ chọn nhà, cả hai chúng tôi đều không nghĩ ra được bài nào, cũng may nhờ có đàn em Khinh Chu nhắc nhở, hai chúng tôi cũng không phải nghệ sĩ Tây Ngu.”
“Đúng vậy,” Lưu Tử Đồng gật đầu nói, “Buổi sáng khi gánh nước, Quý Khinh Chu đi ngang qua tôi còn cổ vũ tôi cố lên nữa, ngay cả anh của tôi còn chưa cổ vũ tôi được câu nào đâu.”
Lưu Tử Hân:……
Lưu Tử Hân không biết nói gì nhìn trời, em gái kiểu gì mà đi nói xấu anh trai vậy!
Sở Thành nghe vậy, liền cười nhìn về phía Tần Vị Minh, “Còn đứng ngây ra đó làm gì nữa, tiền của anh đâu? Giao ra đây để nhân viên công tác kiểm kê đi.”
Sao Tần Vị Minh có thể giao tiền ra được? Lúc này mà giao ra, không phải là đang tự vả mặt mình sao?
“Anh nói giao tiền ra là tôi phải giao tiền ra à? Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào anh, vàng thật không sợ lửa, nhưng theo tôi thấy thì, có vẻ như anh không phải là vàng, mà là đồng thau nhỉ?” Sở Thành nói xong, liền cười nhạo một tiếng.
Một giọng cười trào phúng, Tần Vị Minh nghe vậy liền tức giận giơ nắm đấm lên, thế nhưng chưa kịp động tới Sở Thành, anh ta đã bị Liên Cảnh Hành ngăn lại.
Liên Cảnh Hành bất mãn nhìn Tần Vị Minh, anh quay đầu nhìn về phía Nhậm Chân – người từ nãy đến giờ vẫn chưa nói một lời nào, “Nhậm Chân, cô cũng nói một câu đi, rốt cuộc hai người thu được bao nhiêu tiền?”
Nhậm Chân nắm chặt tay, cổ họng có chút khô khốc, “Tôi không nhớ rõ.”
“Vậy hiện tại cô cũng không muốn kiểm kê phải không?”
“Không cần thiết.” Tần Vị Minh kiên trì nói.
“Được.” Liên Cảnh Hành gật đầu, anh quay đầu nhìn về phía đạo diễn, “Đoạn này cần được ghi hình lại, bắt đầu ghi hình lại từ khúc chúng tôi quay trở về đây, người chủ trì yêu cầu mỗi đội giao số tiền thu được cho nhân viên công tác, sau đó nhân viên công tác sẽ kiểm kê số tiền và báo ra những con số. OK chứ?”
“Dựa vào cái gì anh được quyền sửa đổi quy tắc trò chơi?” Tần Vị Minh tức giận nói, “Tổ chương trình đã đề ra các quy tắc rồi, anh có tư cách gì mà sửa đổi luật chơi?”
“Dựa vào việc tôi là cây hái ra tiền trong chương trình giải trí này, dựa vào việc tôi nổi tiếng và có sự nghiệp cao hơn hầu hết các vị đang có mặt ở đây, dựa vào việc trên hợp đồng của tôi – giấy trắng mực đen có viết, nếu tôi cảm thấy điều gì đó không thích hợp, tôi có quyền được thương lượng với tổ đạo diễn. Hiện tại, tôi cảm thấy quy tắc trò chơi này có lỗ hổng, đạo diễn,” Liên Cảnh Hành quay đầu nhìn về phía đạo diễn, “Tôi có được quyền sửa đổi quy tắc trò chơi này không?”
Đạo diễn gật đầu, “Đương nhiên là được.”
Khoan nói đến việc Liên Cảnh Hành là người phụ trách lên kế hoạch cho chương trình này, trước kia khi còn ghi hình cho 《Quyết Chiến Giờ》, mỗi khi anh cảm thấy có vấn đề, anh đều sẽ luôn đóng góp ý kiến với đạo diễn và điều chỉnh hiện trường ngay và luôn. Ở 《Quyết Chiến Giờ》, tất cả các minh tinh tham gia đều biết địa vị của anh, nên hầu như chẳng ai lên tiếng phản bác ý kiến của anh. Còn ở chương trình này, Tần Vị Minh không phải minh tinh, anh ta chỉ là một tên nhà giàu một lòng muốn kế thừa gia nghiệp, vậy nên anh ta mới không hề đặt Liên Cảnh Hành vào mắt.
“Mấy người làm chương trình một cách tùy tiện thế này sao? Quy tắc đã đưa ra rồi mà vẫn có thể sửa đổi, thật đúng là khiến người khác kinh ngạc thảng thốt mà. Thật ra, nếu không phải nể mặt nhà đầu tư, tôi sẽ chẳng tham gia chương trình này với Tiểu Chân đâu.”
Lời này vừa nói ra, Liên Cảnh Hành mới chợt nhớ tới, anh đề cử Quý Khinh Chu, đạo diễn chọn Lý Dật Minh cùng Lưu Tử Đồng, Dư An Nghi là chủ động thương lượng, chỉ có Nhậm Chân, không phải anh mà cũng không phải do đạo diễn chọn, hẳn là nhà đầu tư đề cử.
“Nhà đầu tư của mấy người có biết các người làm một chương trình như thế này không?” Tần Vị Minh nói.
Liên Cảnh Hành nghe câu hỏi này liền trầm mặc, chuyện gì cũng có thể nói được, nhưng hiện tại Tần Vị Minh đem nhà đầu tư ra để nói thì chuyện lại khác, nếu Liên Cảnh Hành chỉ là một khách mời tham gia chương trình này thì thôi không sao, nhưng anh là người lên kế hoạch cho chương trình này, anh phải lấy đại cục làm trọng, chương trình đã được bắt đầu ghi hình, nếu lúc này đắc tội với nhà đầu tư, đúng là hành xử có chút không được lý trí cho lắm.
Sở Thành đang đứng bên cạnh xem diễn một cách hài lòng, chợt thấy Liên Cảnh Hành nắm chặt bàn tay. Gì đây? Tôi giao sân khấu lại cho cậu, là muốn nhìn cậu khiến Tần Vị Minh cúi đầu nhận sai không dám nói lung tung nữa, chứ không phải muốn nhìn cậu lặng lẽ lui quân thế này đâu nha. Sở Thành nghi hoặc một hồi, cuối cùng cũng nghĩ ra được nguồn cơn cớ sự, Liên Cảnh Hành xem như là người phụ trách lên kế hoạch cho chương trình này, đối với Liên Cảnh Hành mà nói nhà đầu tư chính là kim chủ ba ba, đặc biệt là với tình huống đã khởi động máy như này, điều lo lắng nhất chính là kim chủ ba ba đột nhiên rút lui, khiến nguồn tài chính bị cắt đứt, khi ấy chắc chắn chương trình giải trí này sẽ xong đời.
Sở Thành cảm thấy Liên Cảnh Hành thảm thật, lần đầu tiên lui về phía sau màn mà lại gặp phải tình huống như thế này, thế nhưng tính anh xưa nay luôn luôn kiêu ngạo, sao có thể cho phép người khác càn rỡ ở trước mặt anh được, vì vậy rất hào phóng nói, “Mặc kệ người đó có biết hay không, chỉ là một nhà đầu tư, đưa tiền liền xong việc, quản nhiều như vậy làm gì, Liên Cảnh Hành, cậu cứ yên tâm sửa đổi, nếu vì việc này mà bị cắt đầu tư, tôi sẽ lấp lỗ thủng này cho tổ chương trình các người.”
Quý Khinh Chu khiếp sợ quay đầu lại, Sở Thành vỗ nhẹ đầu cậu, anh dịu dàng nói, “Yên tâm, anh thấy chương trình này rất thú vị, không lỗ đâu.”
Quý Khinh Chu cảm thấy anh quyết định đột ngột thế này có hơi cảm tính, cậu yên lặng tính toán trong lòng, Liên Cảnh Hành, mình, Dư An Nghi đều được xem là minh tinh đang đà nổi tiếng, đặc biệt là Liên Cảnh Hành cùng Dư An Nghi, hơn nữa đây còn là chương trình giải trí đầu tiên hai người cùng xuất hiện với nhau dài kỳ, đến lúc đó chắc chắn lượng người quan tâm rất nhiều, chỉ cần chất lượng không quá kém, ắt hẳn sẽ luôn phát triển không ngừng, nếu đầu tư, chắc cũng không lỗ.
Quý Khinh Chu tính toán xong, cậu nhẹ nhàng thở ra, chỉ cảm thấy Sở Thành đúng là quá hào phóng, nói cách khác đó là, vung tiền như rác.
Tần Vị Minh nghe được lời này của Sở Thành, bèn lia mắt nhìn anh từ trên xuống dưới, sau đó cười khẩy một cách khinh miệt, “Chỉ bằng anh sao? Lông còn chưa mọc đủ, mà đã bắt đầu học đòi người khác mạnh miệng rồi, anh mau gọi điện thoại về nhà hỏi xem ba của anh có đồng ý hay không đi.”
“Anh cho rằng tôi là anh sao, chút tiền cỏn con này mà phải gọi về hỏi xin người nhà?” Nói đến chuyện chọc tức một người, quả thật không ai bằng Sở Thành.
“Nhà đầu tư đề cử anh ta là ai?” Sở Thành quay đầu nhìn về phía tổ đạo diễn, “Đưa điện thoại của Tần Vị Minh lại đây, ngược lại tôi muốn nhìn xem, anh ta sẽ nói với nhà đầu tư về chuyện hôm nay thế nào? Xem thử xem rốt cuộc nhà đầu tư có cắt nguồn đầu tư đi hay không?”
Dù thế nào đạo diễn cũng không nghĩ tới mọi chuyện lại trở nên ầm ĩ như vậy. Ông không muốn làm lớn chuyện này nữa, đương lúc đang do dự không biết nên hóa giải cục diện bế tắc trước mắt thế nào, chợt thấy Tần Vị Minh sải bước đi tới, lấy đi điện thoại trên tay nhân viên công tác, sau đó đứng qua một bên gọi điện thoại cho nhà đầu tư.
Sở Thành vẫn đang chờ xem anh ta sẽ tố cáo với nhà đầu tư như thế nào, thế nhưng anh ta lại đứng qua một bên, khiến anh cảm thấy có chút thất vọng.
Liên Cảnh Hành hơi chút bất an nhìn về phía Sở Thành, đây là chương trình đầu tiên anh lui về phía sau màn, anh không muốn chương trình này sinh non, “Sở Thành……”
“Yên tâm.” Sở Thành khẳng định, “Không phải chỉ là đầu tư thôi sao? Là sở trường của tôi.”
Quý Khinh Chu yên lặng quay đầu nhìn anh, Sở Thành cười cười, anh dịu dàng nói, “Vượt xa những gì em nghĩ.”
Lúc này Quý Khinh Chu mới chợt nhớ tới, cũng đúng, Sở Thành là một thương nhân, ngay từ lúc anh còn là sinh viên năm nhất, anh đã có thể rút tiền bản thân để đầu tư hoạt động trang web Tân Văn Hóa, khiến nó từ một trang web sắp sửa đóng cửa trở thành một trang web phát triển thành cả một tập đoàn như hiện tại. Nhiều năm trôi qua, ắt hẳn anh đã đầu tư không ít hạng mục, mà sự thật chứng minh, anh rất lợi hại ở phương diện này, ít nhất Quý Khinh Chu biết, anh chỉ kiếm lời chứ không có lỗ.
Đây đúng là sở trường của anh ấy.
Tần Vị Minh nói chuyện với người kia không được bao lâu, liền bước tới đưa điện thoại qua cho đạo diễn, đạo diễn bất đắc dĩ tiếp nhận, sau đó là một tràng tiếng trách móc và không muốn nghe giải thích từ bên kia truyền đến, Sở Thành thấy vậy, bèn đi qua rút điện thoại trên tay đạo diễn.
“Họ gì?” Anh chỉ vào điện thoại, hỏi đạo diễn.
- -----oOo------