“À à.” Người đàn ông trung niên nghe vậy liền nhường sang một bên, “Hai cậu đi đi, ngại quá, làm lỡ việc của mấy cậu.”
“Không có gì đâu ạ, hy vọng ngài có thể nhanh chóng tìm được nhẫn.”
“Cảm ơn.”
Quý Khinh Chu thấy người nọ tránh sang một bên, bèn lên xe thuật lại vài câu với Sở Thành, đoạn còn cảm thán, “Thật hiếm thấy ai như thế.”
“Yên tâm, chờ chúng ta đến độ tuổi này rồi, anh cũng nhất định sẽ nhớ rõ ngày kỷ niệm kết hôn của hai chúng ta, sẽ nghiêm túc chọn một món quà kỷ niệm cho em.”
Quý Khinh Chu nghe vậy, bèn quay đầu nhìn anh, không biết khi đó, Sở Thành sẽ có dáng vẻ như thế nào nhỉ?
“Em không tin anh sao?” Sở Thành hỏi.
“Tin chứ!” Quý Khinh Chu gật đầu nói, “Em tin anh mà.”
Sở Thành nhìn cậu, khẽ cười cười.
Sở Thành lại lái xe đi thêm một đoạn, cuối cùng cũng đến được nơi cần đến, lúc này, trời cũng đã chập tối.
Quý Khinh Chu thấy anh dừng cất bước xuống xe, cũng lục tục xuống xe theo anh, cậu hỏi, “Đây là nơi anh nói chơi rất vui đó ư?”
“Bên này.” Sở Thành duỗi tay ôm lấy bờ vai cậu, dẫn cậu đi về phía trước, vừa qua một ngã rẽ, liền nhìn thấy một dốc sườn núi, Quý Khinh Chu nhìn con dốc sườn núi trước mặt, có chút kinh ngạc.
“Phải leo lên đó ư?”
Sở Thành gật đầu, “Em sợ à? Em xem các cụ nhà người ta có hãi gì đâu.”
Quý Khinh Chu đưa mắt nhìn sang, quả nhiên có hai cụ ông già đang từ từ đi xuống con dốc, cậu đành cất bước leo lên trên cùng với Sở Thành.
Đi được giữa đường, hai người liền gặp được hai cụ ông, Quý Khinh Chu để ý phát hiện, hai cụ ông đang nắm tay nhau đi xuống dốc.
“Hai cụ ấy là một đôi à anh?” Quý Khinh Chu hỏi nhỏ.
“Có lẽ vậy.” Sở Thành trả lời.
Quý Khinh Chu nhìn hai cụ ông đang đi từ từ về phía cậu, lúc đi ngang qua, dường như cậu đã nghe được cuộc đối thoại giữa hai cụ ông thế này.
“Hôm nay về nhà mình nấu cơm đấy nhé, tui mệt lắm rồi, tui không muốn làm gì nữa đâu.”
“Vậy chúng ta ra ngoài ăn là được thôi mà?!”
“Đúng nhỉ?”
“Ha ha ha, mình nhìn lại mình đi, có phải vừa rồi không hề nghĩ đến chuyện này hay không? Già lẩm cẩm rồi.”
“Mình mới là lão già lẩm cẩm.”
“Rồi rồi rồi, tui lẩm cẩm, có vậy cũng không chịu nhận người ta nói mình lẩm cẩm.”
“Vậy cũng không cho nói.”
“.…..”
Quý Khinh Chu nghe hai người đối thoại xong, bèn nhịn không được nở nụ cười, “Hai cụ ấy là một đôi thật rồi.” Cậu khẽ khẳng định.
Không chỉ là một đôi, mà còn là một đôi vô cùng ân ái. Cậu chăm chú nhìn bóng dáng đang dần đi xa của hai cụ ông, trong lòng nhịn không được có chút hâm mộ, nếu sau này cậu đến tầm tuổi này mà cậu và Sở Thành vẫn còn có thể ra bên ngoài dạo chơi, vẫn còn có thể giúp đỡ nhau leo qua từng con dốc ngọn đồi, tay người này vẫn còn nắm chặt tay người kia, chắc hẳn cuộc đời này của cậu sẽ vô cùng hạnh phúc lắm.
Quý Khinh Chu chợt dừng chân, yên lặng đè nén sự khát khao trong lòng một hồi, sau đó mới xoay người nói với Sở Thành, “Đi thôi.”
Sở Thành lại gần hôn cậu một cái, ôm cậu tiếp tục đi về phía trước.
Hai người đi đến trước một cánh cổng sắt màu trắng có khắc hoa văn, Sở Thành ấn chuông cửa, rất nhanh sau đó, đã có người chạy ra mở cửa.
Quý Khinh Chu cùng Sở Thành đi vào, phát hiện trước mặt có hai con đường đá cuội nhỏ. Sở Thành dẫn Quý Khinh Chu đi qua con đường phía bên tay trái, Quý Khinh Chu nghi hoặc nhìn anh, cậu vẫn luôn cảm nhận được, dường như Sở Thành đang ấp ủ một chuyện gì đó.
Dọc theo con đường đá cuội ở phía bên trái, hai người đi qua một cổng vòm hình tròn, vừa đi qua, Quý Khinh Chu không ngờ lại có thể thấy được quang cảnh sặc sỡ đang hiển hiện ở ngay trước mắt.
Dưới màn đêm đen nhánh, những hàng cây xanh cao vươn ra từ hai bên vòm thành hình chữ “bát” “八, những chiếc đèn lồng sáng như cầu vồng treo trên những cành cây cao, chiếu sáng toàn bộ cảnh vật trước mặt.
Cậu cất bước đi trên con đường mòn đá cuội, đối diện là một hồ nước lớn, chính giữa hồ nước là một đài phun nước cỡ lớn. Bên cạnh bờ hồ là một vườn hoa hồng đỏ rực, rõ ràng hiện tại vẫn đang là mùa đông, nhưng hoa hồng ở đây lại nở vô cùng rực rỡ, hương hoa ngào ngạt tỏa ra khiến tâm người xem nhẹ nhàng lay động.
Quý Khinh Chu nhìn cảnh sắc trước mặt, đương lúc nghi hoặc, cậu chợt nghe thấy một tiếng nhạc du dương vang lên, đài phun nước cũng theo tiếng nhạc mà bắt đầu nhảy múa, các dãy đèn màu bên bờ hồ cũng được bật lên, vô số ánh sáng màu khác nhau được chiếu vào đài phun nước. Không được bao lâu, trên đài phun nước lại xuất hiện một bóng dáng của một bé con, hồn nhiên đạp trên mặt nước, sau đó đứng trên đỉnh đài phun.
Quý Khinh Chu kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Sở Thành, “Sao làm được em bé này vậy anh?”
“Là trình diễn ánh sáng.” Sở Thành giải thích.
Quý Khinh Chu cảm thấy có chút kỳ diệu, vừa quay đầu lại, cậu liền nhìn thấy một bé con khác không biết từ bao giờ đã đứng phía sau của bé con kia, dường như hai đứa nhỏ đang cãi nhau, bé con phía sau đang tận lực dỗ dành, bé con phía trước thì đang lẳng lặng đứng nghe.
Quý Khinh Chu mơ hồ cảm thấy dường như cậu đã nhìn thấy cảnh tượng này ở đâu rồi, đương lúc cậu đang tự hỏi, bỗng dưng hai đứa nhỏ dần dần lớn lên, biến thành hai nam sinh mặc đồng phục cao trung. Dường như nam sinh có vóc dáng cao hơn đang muốn cúi đầu hôn nam sinh có vóc dáng thấp hơn, nhưng sau đó lại bị đối phương duỗi tay đẩy ra. Đến đây Quý Khinh Chu đã nhớ ra rồi, đây không phải là hai nam sinh cao trung mà mình và Sở Thành gặp được giữa đường khi đang lái xe đến đây sao?
Cậu nghi hoặc nhìn về phía Sở Thành, Sở Thành mỉm cười nói, “Em nhìn đài phun nước tiếp đi.”
Quý Khinh Chu đành phải lại quay đầu nhìn đài phun nước, rất nhanh, hai nam sinh cao trung cũng bắt đầu lớn lên, biến thành hai người thanh niên trẻ tuổi, Quý Khinh Chu nhìn hình dáng hai người trên đài phun nước, chợt có chút kinh ngạc, không vì mặt khác, mà là vì hình dáng của hai thanh niên này thật sự rất giống cậu và Sở Thành. Quý Khinh Chu nhìn thấy được cậu đang ngồi ở trên giường, Sở Thành ngẩng đầu khụy gối nắm lấy bàn tay cậu, đây là cảnh lần đó Sở Thành thổ lộ với cậu.
Sau đó, cảnh tượng lại nhanh chóng biến hóa, dường như cậu và Sở Thành đã trở nên thành thục hơn, trong tay Sở Thành đang cầm một chiếc hộp vuông nhỏ, thời điểm đi ngang qua đường cái, bỗng dưng làm rớt chiếc hộp, anh nhanh chóng nhặt lên, xuyên qua đường cái đi về nhà, sau đó đặt chiếc hộp vuông nhỏ bên cạnh chiếc gối cậu đang gối đầu ngủ trưa.
Ánh sáng lại nhanh chóng thay đổi, lần xuất hiện này, dáng vẻ cả hai đã già hơn rồi, Sở Thành nắm lấy tay cậu, từ từ đi xuống từng nấc thang lầu, hai người đi ngang qua một tiệm chụp ảnh, vào trong chụp chung một tấm, trên tấm ảnh chụp là hai cụ già cười vô cùng vui vẻ. Hai người lại cầm tấm ảnh chụp đi ra khỏi cửa tiệm, một trận gió thổi qua, tấm ảnh hai người bay lên giữa không trung, hai cụ già ngẩng đầu lên nhìn tấm ảnh chụp, thanh xuân tuổi trẻ qua đi cứ thế mà hiển thị ở ngay trước mắt từng cảnh một.
Quý Khinh Chu thấy được cảnh cậu và Sở Thành lần đầu tiên được đóng phim chung; thấy được dáng vẻ của cậu đang cúi đầu gấp ngôi sao khi lần đầu tiên tham gia chương trình giải trí; thấy được Sở Thành đột nhiên xuất hiện ở trước cửa phòng bệnh viện; thấy được chín đóa hoa hồng đỏ xinh đẹp rực rỡ kia.
Những cảnh tượng đó không ngừng xuất hiện và vụt tắt đi ở trước mặt cậu, cậu nhìn từng đợt ánh sáng thay nhau luân chuyển này, phảng phất như cậu đang có thể nhìn lại quá khứ của chính cậu và Sở thành, cậu thấy được Sở Thành đang cõng cậu, thấy được hai khối ngọc vô tình đung đưa chạm vào nhau, nhìn thấy được cậu đang ngồi ở trên giường, Sở Thành khụy gối cúi đầu hôn lên mu bàn tay cậu, cũng nhìn thấy được cậu và Sở Thành đang đứng ôm hôn nhau ở trên mặt băng.
Bỗng dưng có tiếng pháo hoa vang lên, Quý Khinh Chu hơi giật mình, cậu vô thức ngẩng đầu lên, pháo hoa rực rỡ ngập trời, từng đợt pháo sáng tỏa ra, rơi xuống bầu trời đêm đen nhánh, hệt như mưa sao băng, rơi xuống trong lòng cậu.
Những đợt pháo hoa không ngừng nở rộ ở trên không trung, tựa như hoa hồng, tựa như ngôi sao, tựa như một làn mưa, tựa như một giấc mơ mỹ lệ.
Quý Khinh Chu nghe được Sở Thành dịu dàng gọi tên cậu, cậu quay đầu nhìn anh, lúc này cậu mới chợt phát hiện, không biết từ bao giờ mà Sở Thành đã khụy một bên gối xuống ngẩng đầu nhìn cậu, Quý Khinh Chu ngơ ngẩn nhìn anh, cậu nghĩ cậu biết Sở Thành đang muốn làm gì rồi.
Sở Thành nhìn Quý Khinh Chu, bỗng dưng cả người có chút run rẩy, tim anh đập rất nhanh, đập nhanh đến mức dường như chỉ cần hé miệng nói một câu thôi, trái tim nhỏ bé đó sẽ nhảy nhót ngay ra ngoài. Anh nhìn Quý Khinh Chu, hiếm khi có chút khẩn trương nói, “Qua mấy ngày nữa, em sẽ phải đi nhận giải thưởng. Anh tin chắc rằng em sẽ nhận được giải thưởng này, cho nên, trước khi em nhận giải, anh muốn làm chuyện này trước cho em.”
Quý Khinh Chu nhìn anh một cách chăm chú, cậu muốn mở miệng nói gì đó, nhưng dường như lại không biết nên nói cái gì.
“Anh biết hiện tại anh làm chuyện này, có lẽ em sẽ cảm thấy hơi sớm, sẽ cảm thấy anh đang có hơi xúc động. Nếu anh có đủ lý trí, anh nên chờ thêm hai năm nữa, chờ đến khi thời gian chúng ta quen nhau đủ lâu, chờ đến khi em tin tưởng anh và tin vào tương lai, rồi hãy làm chuyện này với em. Thế nhưng, anh cảm thấy không cần thiết phải như vậy, nếu như hiện tại anh đã có thể xác định cảm tình của năm sau, của năm sau, thậm chí của năm sau, năm sau cũng vẫn như vậy, vậy có phải anh nên làm chuyện này trước để khiến em an tâm hơn hay không?”
Quý Khinh Chu nhìn anh, hốc mắt dần dần cay cay.
“Vậy nên, anh không muốn kéo lâu như vậy, anh muốn khẳng định sớm điều này với em, muốn nói với em rằng, từ lúc anh bắt đầu thích em, anh đã luôn muốn được ở bên cạnh em, ở bên cạnh em suốt cuộc đời này.”
Sở Thành nói xong, liền từ trong túi lấy một chiếc hộp vuông màu xanh đen ra, anh từ từ mở hộp, một chiếc nhẫn bạch kim được thiết kế riêng hiển hiện ngay trước mắt Quý Khinh Chu.
Anh nhìn Quý Khinh Chu, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, nói, “Nếu đời người tựa như một hành trình, lấy điểm cuối là điểm sinh mệnh kết thúc, lấy những điểm khi còn nhỏ, khi là thiếu niên, thanh niên, trung niên, lão niên làm những điểm dừng chân, vậy anh hy vọng, anh có thể cùng em đi hết đoạn hành trình không quá dài này. Nếu có thể, anh rất muốn được bắt đầu cuộc hành trình này với em từ khi em còn thơ bé, thế nhưng quá khứ đã qua không thể quay lại được, anh chỉ có thể cùng em lên xe khi em đang ở điểm dừng chân thanh niên này, nhưng dù là vậy, anh sẽ không bao giờ bước xuống xe, anh vẫn sẽ đi cùng em, đi đến cuối đoạn hành trình này.”
Quý Khinh Chu nhìn anh, bỗng nhiên nhớ đến những người cậu gặp được giữa đường khi cậu và Sở Thành lái xe đến đây, hai bé trai nhỏ tuổi, hai thiếu niên cao trung, một thanh niên đi gặp người mình yêu, một trung niên đang chuẩn bị mang quà kỷ niệm kết hôn về cho người yêu của mình, cuối cùng là hai cụ già, tay nắm tay đi ngang qua cậu và Sở Thành.
Vốn dĩ cậu nghĩ rằng những người này đều là những người qua đường cậu ngẫu nhiên gặp được, thế nhưng hiện tại cậu đã nhận ra, đây không phải là cuộc gặp ngẫu nhiên, mà là cuộc gặp tất nhiên có chủ đích, là những cuộc gặp gỡ do Sở Thành tạo ra, để cậu có thể thấy được cuộc đời của cậu và Sở Thành sẽ như thế nào.
Cậu và Sở Thành bỏ lỡ những lần gặp nhau khi còn thơ bé, bỏ lỡ những lần làm bạn khi là thiếu niên, tuy gặp nhau không quá sớm, mãi cho đến khi độ tuổi thanh niên hai người mới gặp được nhau, mới cùng nhau bước trên con đường hành trình này. Thế nhưng may mắn chính là, hai người vẫn còn rất nhiều thời gian, vẫn còn rất nhiều thời gian để ở bên cạnh đối phương, cùng đối phương đi hết quãng đường nhân sinh còn lại.
Quý Khinh Chu khẽ rơi nước mắt, cậu chưa bao giờ là một người có thể nắm chắc về tương lai, cậu chỉ luôn hướng mắt nhìn về phía trước, chỉ cần hiện tại được sống vui vẻ hạnh phúc, không hề hy vọng suy nghĩ sâu xa về một tương lai xa vời sẽ như thế nào. Cậu cho rằng cậu che giấu rất tốt, ấy thế mà vẫn bị Sở Thành nhìn thấu, vì thế nên anh mới chọn một phương thức cầu hôn như này, dùng một hành trình để bày tỏ một quãng đường đời ở bên cạnh cậu.
Trên đời này sao lại có một người tinh tế như vậy chứ? Cậu vẫn luôn biết rằng, nếu Sở Thành muốn, cậu sẽ là một người yêu vô cùng tốt ở bên cạnh anh, nhưng sự thật chứng minh, chỉ cần cậu muốn, anh sẽ trở thành một người yêu xuất sắc hơn cho cậu. Quý Khinh Chu nhìn Sở Thành, cậu vươn tay muốn đỡ anh lên, nhưng lại bị anh ngăn lại.
Sở Thành nhìn Quý Khinh Chu, anh dịu dàng nói, “Chu Chu, em có tin tưởng anh không?”
Quý Khinh Chu gật đầu, “Có, em tin anh.”
“Vậy em có tin, chúng ta sẽ vẫn luôn ở bên nhau không?”
Quý Khinh Chu vô thức cắn môi, gật gật đầu.
“Vậy em có nguyện ý kết hôn với anh, sống cùng anh cả đời này không?”
Quý Khinh Chu rưng rưng nước mắt, cậu gật đầu, rồi lại gật đầu, cuối cùng là mở miệng nói, “Em nguyện ý.”
Sở Thành thấy cậu như vậy, bèn thong thả đứng lên, giúp cậu lau đi nước mắt, “Sao lại khóc thế này?”
Quý Khinh Chu không nói gì, cậu ôm lấy anh, từng giọt nước mắt rơi xuống bờ vai anh.
Sở Thành ôm cậu, dịu dàng dỗ dành, dịu dàng hôn lên lỗ tai cậu, thủ thỉ nói lời âu yếm.
Quý Khinh Chu không khóc quá lâu, rất nhanh, cậu đã khôi phục lại cảm xúc, thả lỏng vòng tay ra nhìn anh.
Sở Thành cũng nhìn cậu, giúp cậu lau đi từng vệt nước mắt trên mặt, sau đó cúi đầu nắm lấy bàn tay cậu, từ từ đưa nhẫn vào ngón tay áp út.
Đó là một chiếc nhẫn ngọc bích vô cùng tinh xảo, chiếc nhẫn làm bằng bạch kim, bên trên có khắc hình một chiếc thuyền nhỏ, trên chiếc thuyền nhỏ được khảm một viên ngọc bích vô cùng xa xỉ, viên đá quý này rất xinh đẹp, ánh sáng trong suốt tỏa ra, hệt như ánh sáng trong mắt Sở Thành khi anh nhìn vào cậu.
Quý Khinh Chu nhìn chiếc nhẫn trên tay cậu, tay khẽ xoa nhẹ lên chiếc thuyền nhỏ kia, Sở Thành nâng tay cậu lên, đặt một nụ hôn lên chiếc thuyền nhỏ xinh đẹp ấy.
“Nhẫn của Chu Chu, thuyền của Chu Chu, tất cả đều thuộc về em, bao gồm cả anh.”
Quý Khinh Chu nghe vậy liền nở nụ cười.
Thời điểm âm nhạc vang lên, Sở Thành vô cùng tao nhã hỏi cậu, “Anh có thể mời em một điệu nhảy không?”
=====================