Lý luận triết học của chủ nghĩa Mác cho chúng ta biết.
Thực tiễn, là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý.
Vì thế sáng sớm, An Dương gõ cửa rầm rầm phòng anh Hổ với quầng thâm mắt dọa người.
Anh Hổ vừa mở cửa liền nhận được một cái ôm rắn chắc.
Hắn sợ tới mức đường đường là nam nhi tám thước vậy mà cơ thể hắn lại chấn động.
Ồ, An Dương tỏ vẻ nội tâm mình không hề dao động.
Ôm anh Hổ xong, An Dương lết cái thân xác trở về, vừa khéo gặp Diệp Hàn sáng sớm tới đưa văn kiện, Diệp Hàn mỉm cười chào hỏi hắn lại bị ánh mắt của hắn dọa cho sợ nổi da gà.
An Dương nhìn khuôn mặt đẹp trai này hỏi: “Cho tôi ôm một cái đi.”
“Hả?” Diệp Hàn nghe thấy sấm sét giữa trời quang sau đó liền bị An Dương ôm lấy.
Ồ, An Dương tỏ vẻ nội tâm mình chẳng những không hề dao động mà còn thấy hơi buồn cười.
Ha ha ha, hắn không cong!! Hắn không có cong!
An Dương buông người ra, cao hứng nhảy nhót trở về phòng, lại không để ý đụng phải ai đó, may mà An Dương nhanh tay nhanh mắt kịp thời đỡ được, mới không làm cho người ta té ngã xuống đất.
Người kia thoáng cái đụng phải ngực An Dương, khẽ rít lên.
An Dương cúi đầu nhìn.
Là Cố Vân Thanh.
….Chờ đã.
Là Cố Vân Thanh!!!!
Vừa rồi, đầu cậu đụng trúng ngực An Dương, lúc này đang ôm trán đau nhức nhắm nghiền hai mắt, ngực An Dương cũng bị đụng đau nhưng cũng không ngăn được trái tim đang không ngừng đập nhanh hơn của mình.
Đó là niềm vui sướng và sự quý trọng mà khi ôm người khác An Dương không cảm nhận được.
An Dương buông cậu ra, sờ lương tâm của mình, quyết định không cần giãy dụa làm trò vô ích nữa.
Hắn cong rồi.
“Không sao chứ, có đau không?” An Dương đỡ bả vai cậu hỏi.
“Không…Không sao.” Cố Vân Thanh bất động thanh sắc lui về phía sau một bước.
Anh Hổ từ phía sau đuổi tới, thở hổn hển: “Cậu… Cậu chủ!”
“Có chuyện gì?” An Dương khó hiểu hỏi, chạy vội như vậy.
Câu này không phải nên là hắn hỏi sao?!
Anh Hổ trừng hai mắt suy tư hồi lâu: “À đúng rồi, vừa rồi tôi gặp Diệp Hàn, ngài Diệp nhờ tôi nói với cậu một tiếng, anh ta…anh ta thẳng.”
An Dương không thèm để ý, ồ một tiếng.
Thôi đi, mãi tới hôm qua, hắn vẫn còn cho rằng mình thẳng, hiện tại còn không phải là chấp nhận sự thật sao.
“Có chuyện gì không? Nếu không thì tôi về phòng đây.” An Dương ngáp một cái, quyết định quay về ngủ bù.
Anh Hổ nhìn quầng thâm trên mắt hắn lại nhìn về phía Cố Vân Thanh đang cúi đầu, tự hỏi có nên nói cho cậu chủ biết bây giờ dáng vẻ của hắn túng dục quá độ hay không, chần chừ một lát vẫn là gật đầu nói: “Vậy cậu chủ, cậu…Ừm, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
An Dương không chú ý đến ánh mắt kỳ quái của anh Hổ, xoay người đi về phòng.
Không ngờ vừa đi tới cửa liền trông thấy Diệp Hàn chạy tới nắm lấy cánh tay hắn khiến cho An Dương sợ tới mức lập tức lên tinh thần.
Chờ chút! Đừng nói với tôi là anh cũng đột nhiên phát hiện mình cong nhé!
Nhưng hiển nhiên Diệp Hàn không phải đến để nói những điều vô nghĩa.
Diệp Hàn trông có vẻ lo lắng và nghiêm túc, vừa mở miệng đã làm cho An Dương nghiêm túc lại.
“Ông cụ xảy ra chuyện.”
Tim của Ngụy An Bình thật ra không được tốt lắm, sáng nay đột nhiên lên cơn đau thắt ngực.
Nhưng cũng may, ông cụ luôn mang theo thuốc nitroglycerin trong người, uống thuốc xong cơn đau cũng giảm, chỉ là người bắt đầu tức ngực khó thở, toàn thân mệt mỏi, hiện tại không xuống giường được.
An Dương vội vàng đi theo Diệp Hàn đến phòng ông cụ, bác sĩ gia đình ngăn cản hai người đang định xông vào: “Ông cụ vừa mới nghỉ ngơi, đừng quấy rầy ông ấy.”
An Dương thở hổn hển đổ mồ hôi còn chưa kịp lau: “Ông nội thế nào rồi.”
“Cũng may, trước mắt không có nguy hiểm.” Bác sĩ gia đình đẩy kính.
“Trước mắt?” An Dương luôn có thể nắm bắt từ khóa kịp thời.
“Cơn đau thắt ngực của ông cụ không ổn định lắm.” Bác sĩ thở dài: “Không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.”
An Dương nhìn cửa phòng, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
Rõ ràng tuần trước còn rắn rỏi mạnh mẽ đánh hắn, vậy mà nói đổ liền đổ xuống.
Đột nhiên, An Dương nhớ tới ông ngoại của mình, rõ ràng buổi sáng hôm đó vẫn còn rất tốt, kéo tay hắn hỏi hắn khi nào thì tìm bạn gái, ông muốn ôm chắt, nhưng đến tối liền lặng lẽ rời đi.
“Mấy ngày này để cháu đến trông nom ông cụ đi.” An Dương nói với bác sĩ gia đình: “Có chuyện gì cần chú ý, bác cứ dặn cháu là được.”
Dù sao, năm đó vì muốn chăm sóc ông ngoại mà hắn ở bệnh viện học những quy củ kia, hiện tại đúng lúc có thể dùng tới.
Diệp Hàn liếc nhìn An Dương với ánh mắt phức tạp nhưng không nói gì.
Nhưng ai cũng không ngờ An Dương lại nói được làm được, hắn mang theo thuốc rồi chuyển đến phòng bên cạnh ông cụ, trông nom ông cụ rất chu đáo.
Hắn sợ ông cụ buồn bực nên mỗi ngày đều cùng ông cụ nói chuyện phiếm, nửa đêm còn cài đặt đồng hồ báo thức rón rén đi qua thăm vài lần.
Bệnh của ông cụ phải ăn kiêng, hắn ngày nào cũng chạy vào bếp dặn đầu bếp nhớ chế biến đa dạng các loại đồ ăn thanh đạm, đương nhiên cũng không quên tiện tay ăn vụng một chút.
Dáng vẻ này của An Dương ngay cả tính tình vốn thấy người là tức giận của ông cụ cũng hòa hoãn không ít, thân thể cũng dần có chuyển biến tốt.
Mặc dù trái tim hắn treo trên người ông cụ nhưng hắn vẫn luôn nhớ nhung Cố Vân Thanh, sợ cậu ở đây nhàm chán bèn vụng trộm đưa chìa khóa nhà kính cho cậu.
Cố Vân Thanh nhận được chìa khóa thì ngây người rất lâu, cuối cùng nhỏ giọng nói một câu cảm ơn.
【Độ hảo cảm của mục tiêu công lược +, mức độ hảo cảm trước mắt là -】
An Dương nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống, cuối cùng vẫn là không nhịn được chạm nhẹ vào đầu cậu..