" A Mỗ……”
Vốn dĩ Tô Đậu Tử muốn nói “A Mỗ tốt”, nhưng nghe tiếng cười của Tiết Văn Hãn, vội vàng đổi thành “Cha tốt, A Mỗ càng tốt.”
“Tiểu vua nịnh nọt.” Tiết Văn Hãn cười mắng một tiếng, đi qua.
Tô Nhật An ngẩng đầu lên, hỏi hắn: “Thuốc còn chưa nấu xong sao?”
“Ừm, lại chờ một lát nữa.” Tiết Văn Hãn nói, mới vừa nói xong, Tô Đậu Tử lại ồn ào muốn Tiết Văn Hãn kể chuyện xưa.
Tô Nhật An chụp một cái trên mông nhỏ của nó: “Kể cái gì, đợi chút uống thuốc liền đi ngủ.”
“A Mỗ ~” Tô Đậu Tử dẩu miệng làm nũng, Tô Nhật An không dao động, Tiết Văn Hãn cười đem nó ôm tới trong lòng mình, nhưng mà cũng không kể chuyện xưa.
Bởi vì hắn mới vừa ngồi xuống, Tô Nhật An liền hỏi hắn chuyện của Phúc thúc Phúc thẩm.
Tiết Văn Hãn nói đại khái, lát sau lại nói đến chuyện sửa đường , Tô Nhật An nói ban ngày Tô Thế Bình nói với y, hôm sau sẽ bắt đầu sửa, mỗi nhà ra một người.
Nói xong, Tô Nhật An lại nói: “ Bạch Dương Câu người nhiều, mỗi nhà ra một người, không cần nửa buổi sáng liền sửa xong.”
“Ta nhớ rõ hôm sau là họp chợ?” Tiết Văn Hãn hỏi.
“Đúng vậy.” Tô Nhật An gật gật đầu: “Bởi vì họp chợ, đại bá mới nói hôm sau sửa, đến lúc đó mọi người qua sớm một chút, nhanh chóng sửa xong, nếu có muốn đi họp chợ mua đồ thì vẫn còn kịp.”
Họp chợ ở nơi này cũng không phải cả ngày.
Buổi sáng trời hơi lượng liền bắt đầu, đến buổi trưa kết thúc.
Mỗi tháng ba, sáu, chín chính là ngày họp chợ.
Ngày đó, không chỉ cửa hàng ở trấn trên, mà các thôn dân ở phụ cận cũng sẽ đem đồ vật muốn bán tới bán, rất náo nhiệt.
Lúc khác, cửa hàng ở trấn trên vẫn mở —— giống y quán, vài cửa hàng nhỏ, nhưng đại đa số sẽ không mở cửa.
Các thôn dân liền càng không thể tới.
Cho nên muốn mua đồ vật, mọi người đa số đều sẽ chọn ngày họp chợ đi mua.
“Như vậy cũng tốt.” Tiết Văn Hãn nói.
Tô Thế Bình còn đặc biệt có đầu óc, khó trách có thể làm lí chính.
Tiết Văn Hãn mới vừa nói xong, Phúc thẩm liền gõ cửa, Tiết Văn Hãn hô một tiếng “Tiến vào”, Phúc thẩm tiến vào, trong tay bưng thuốc cho Tô Đậu Tử: “Tiểu thiếu gia, thuốc đã nấu xong rồi.”
“Phiền toái Phúc thẩm.” Tiết Văn Hãn vừa định nói “Được, để trên bàn đi”, Tô Nhật An đã đứng lên, ân cần tiếp đón Phúc thẩm.
Tiết Văn Hãn nhìn hai người hỗ động, cũng không nói gì, thẳng đến Phúc thẩm rời đi, mới bưng lên chén gỗ nhỏ chuyên chúc cho Tô Đậu Tử lên, tự mình thử một chút, phát hiện Phúc thẩm chờ thuốc nguội vừa phải, còn hơi ấm mới đưa vào.
Liền trực tiếp uy Tô Đậu Tử.
Tô Đậu Tử là một bé ngoan, không giống mấy đứa bé khác mỗi lần uống thuốc là khóc chết khóc sống, nó một bên bị đắng tới nhíu mày, một bên yên lặng uống thuốc. ( như em mình, mặc dù bình thường nó siêu quậy. Nhưng lúc uống thuốc lại ngoan lạ thường.)
Nhìn tiểu bộ dáng của nó, Tiết Văn Hãn có chút cảm khái vỗ vỗ vai nó, sau đó đặt nó lên cái ghế bên cạnh, đứng lên, nói: “Cha đi lấy đường cho con.”
Nói Tiết Văn Hãn rời đi.
Vốn là muốn lấy thêm chút điểm tâm nhưng nghĩ tới khi nãy Tô Đậu Tử ăn nhiều như vậy, sợ nó ăn thêm liền khó chịu, thế là chỉ lấy đường.
Từ lúc Tiết Văn Hãn rời đi, Tô Đậu Tử luôn nhìn chằm chằm vào cửa.
Tiết Văn Hãn vừa đến, đôi mắt nó xoát một cái lập tức sáng bừng.
Mắt trông mong nhìn chằm chằm Tiết Văn Hãn.
Giống một chú chó nhỏ.
Tiết Văn Hãn đem đường trong tay cho nó một chút: “Ăn ít chút, ăn nhiều răng đau.” Nói xong đem số đường còn lại cho Tô Nhật An.
Tô Nhật An nghĩ Tiết Văn Hãn cho y là muốn y cất giúp Tô Đậu Tử, liền để vào trong túi.
Xem hành động của y, Tiết Văn Hãn đại khái đoán được suy nghĩ trong lòng y, nói: “Cho ngươi, ngươi cũng nếm thử, Đậu Tử vẫn còn.” Nếu hết, hai ngày nữa họp chợ lại mua.
“Cho ta?” Tô Nhật An sửng sốt, sau vội vàng nói: “Ta lớn như vậy còn ăn cái gì, cất cho Đậu Tử là được.” Kẹo này quá quý, ăn lại không no, người lớn như y còn muốn ăn cái gì.
Vẫn là cất cho Đậu Tử đi.
“Của Đậu Tử vẫn còn nhiều, đây là cho ngươi, ngươi ăn.” Tiết Văn Hãn nói.
Mới vừa nói xong, Tô Đậu Tử liền đem viên kẹo nó vừa bóc xong nhét vào miệng Tô Nhật An, ngưỡng khuôn mặt nhỏ cười giống như một con mèo nhỏ vừa trộm được cá.
Oa tử ăn nói còn đặc biệt ấm lòng: “A Mỗ, người ăn.”
Nói xong nhìn thoáng qua Tiết Văn Hãn bên cạnh, lại nhanh chóng lột một viên, đưa tới trước mặt Tiết Văn Hãn: “Cha, cho cha”
Bộ dáng kia, nhìn thế nào cũng vô cùng chọc người yêu thương.
Tiết Văn Hãn cười nói nó một câu “Tiểu nhân tinh”, sau cúi đầu liền ăn viên kẹo trong tay Tô Đậu Tử, ngẩng đầu lên nói với Tô Nhật An: “Trong nhà còn có rất nhiều, ngươi yên tâm ăn đi, ăn hết lại mua, cho phụ tử hai người ăn mấy viên đường ta vẫn lo được.”
Nghe Tiết Văn Hãn nói, Tô Nhật An nhấp nhấp miệng, không nói gì.
Tiết Văn Hãn biết y băn khoăn cái gì, cũng không nói thêm nữa.
Tô Đậu Tử thừa dịp bọn họ nói chuyện, trong thời gian ngắn liền bóc ba bốn viên kẹo cho vào miệng, cái miệng nhỏ đều bị tắc tới phồng lên.
Tiết Văn Hãn giơ tay nhéo nhéo má nó: “Cũng không phải không có, ăn như vậy răng đau làm sao đây? Từ ngày mai bắt đầu, một ngày chỉ có thể ăn một viên.”
“A Mỗ ~~” Tô Đậu Tử miệng tắc đầy kẹo, dẩu miệng hướng tới Tô Nhật An làm nũng.
Nó phát hiện, cha đối với A Mỗ tốt hơn nó nhiều.
A Mỗ có thể tùy tiện ăn, nó liền một ngày chỉ có thể ăn một viên.
Hừ, không vui.
“Đừng hừ.” Tiết Văn Hãn đem tiếng hừ không lớn nghe vào lỗ tai, cười nói: “Về sau nếu răng đau làm sao đây?”
“Đã biết.” Tô Đậu Tử đáp ứng, miệng lại dẩu cao cao, đã treo được một cái đèn dầu.
Tiết Văn Hãn giơ tay xoa đầu nhỏ của nó một phen, sau lại cùng Tô Nhật An nói nói mấy câu, vừa vặn trời tối, liền bảo Tô Nhật An mang Tô Đậu Tử đi ngủ.
Cũng bảo Phúc thúc Phúc thẩm ngủ sớm, liền ngủ.
Ngủ sớm, buổi sáng thức dậy cũng sớm.
Trời còn chưa sáng, Tiết Văn Hãn đã tỉnh.
Tỉnh lại cũng không ngủ được nữa, liền dậy.
Sau khi dậy, nhớ đến phải làm quải trượng cho Tô Nhật An, Tiết Văn Hãn liền ra cửa.
Tìm cả buổi ở rừng cây nhỏ sau nhà, Tiết Văn Hãn mới tìm được một nhánh gỗ Nam thích hợp làm quải trượng cho Tô Nhật An.
Sau khi mài giũa bóng loáng mới cầm quải trượng trở về.
Về đến nhà, mới phát hiện trong nhà có người tới thăm, Tiết Văn Hãn xem xét một cái, là người đêm qua hắn cùng Tô Đậu Tử nhìn thấy khi trở về —— cô mỗ của Tô Đậu Tử.
Tô Nhật An cho rằng Tiết Văn Hãn không biết, thấy Tiết Văn Hãn nhìn, vội vàng giới thiệu: “Đây là đường đệ của ta, là một ca nhi tên Nhật Nguyệt.”
Tiết Văn Hãn liếc mắt một cái, lại thu hồi tầm mắt, “Ừ” một tiếng, đem quải trượng trong tay đưa cho Tô Nhật An: “Cho ngươi, xem có thể hay không dùng.”
Tuy rằng ngoài miệng là hỏi, nhưng Tiết Văn Hãn biết có thể sử dụng.
Hắn chính là dự theo chiều cao của Tô Nhật An mà làm.
Tô Nhật An không nghĩ tới Tiết Văn Hãn sẽ làm quải trượng cho y, có chút kinh ngạc tiếp nhận, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Nhật Nguyệt thử một chút, phát hiện dùng tốt hơn cậy gậy mà y không biết là đã đốn từ khi nào nhiều lắm.
Vội vàng ngẩng đầu nói với Tiết Văn Hãn: “Cảm ơn.”
Tiết Văn Hãn “Ừm” một tiếng, lại nói: “Mau vào nhà đi, bên ngoài trời lạnh, chân ngươi lại bị thương, đứng lâu cũng không tốt, đều vào nhà hết đi.”
“Được.” Tô Nhật An cũng không cãi cọ với hắn, đáp ứng Tiết Văn Hãn xong, duỗi tay kéo kéo Tô Nhật Nguyệt còn đang kinh ngạc, “Đi, hai ta vào nhà thôi.” Nói, lôi Tô Nhật Nguyệt còn đang mộng bức vào phòng y và Tô Đậu Tử.
Vào phòng, Tô Nhật Nguyệt vội nắm tay Tô Nhật An: “Ngũ ca, hắn thật sự biến tốt?” Tối hôm qua tam ca cùng cha đã qua, cậu còn không tin.
“Thật sự.” Tô Nhật An cười một cái, có chút xán lạn.
Nụ cười như vậy, đã rất lâu Tô Nhật Nguyệt không còn thấy trên mặt Ngũ ca nữa.
Nhìn dáng vẻ này, người kia là thật sự biến tốt.
Biến tốt liền tốt, biến tốt liền tốt.
Ngũ ca của cậu về sau không cần chịu tội nữa.
Yên tâm sau, Tô Nhật Nguyệt mới phát hiện căn phòng Tô Nhật An dẫn cậu vào không phải căn phòng trước đây Tô Nhật An ở, mà là một cái…… Một cái phòng thật xa hoa thật xa hoa.
Đồ vật trong phòng, có rất nhiều thứ mà Tô Nhật Nguyệt chưa gặp qua.
Đôi mắt lập tức phát sáng.
Giống hệt Tô Đậu Tử.
“Ngũ ca, đây là phòng mới của ngươi?” Tô Nhật Nguyệt một bên nhìn một bên hỏi.
Tô Nhật An bị bộ dáng kia của cậu chọc cho vui vẻ, cười nói: “Phải, ta cùng Đậu Tử ở nơi này.”
“Oa” Tô Nhật Nguyệt cảm thán một tiếng, sau lại vội vàng xoay đầu tới nhỏ giọng hỏi Tô Nhật An: “Kia ( Tiết Văn Hãn ) đâu?”
Tô Nhật An biết cậu hỏi cái gì, giơ cằm lên chỉ chỉ: “Bên kia.”
“Không ở cùng với ngươi?” Tô Nhật Nguyệt chớp chớp mắt, bát quái hề hề hỏi.
Tô Nhật An trừng cậu một cái, “Còn có việc sao? Không có việc gì liền lăn.”
“Uy, ngươi người này tại sao lại như vậy, ta thật vất vả tới một chuyến, ngươi cứ như vậy đuổi ta đi?”
“Vậy ngươi muốn ta như thế nào?”
“Nói nói đi?” Về việc Tô Nhật An cùng Tiết Văn Hãn ở chung, cậu tò mò nha.
“Muốn biết như vậy?” Tô Nhật An cười lạnh một tiếng, cũng không cho cậu thời gian trả lời, nói thẳng: “Nếu muốn biết, ta hôm nào liền nói với đại bá, bảo ông sớm một chút đem ngươi gả đi.”
Tô Nhật Nguyệt đã đính hôn cùng một thợ săn ở thôn Đông Pha.
Còn chưa có thành thân.
“Ai ai, đừng nha.” Nghe Tô Nhật An nói, Tô Nhật Nguyệt lập tức nhảy dựng lên, cũng không hỏi Tô Nhật An nữa. “Ta không phải có ý tứ kia, Ngũ ca, thân Ngũ ca của ta, ngươi đừng hại ta, ta hiện tại còn chưa muốn gả đâu.”
Cậu ở nhà thật tốt, cha mẹ cậu, đại ca tam ca đều đau cậu, việc gì cũng không cần cậu làm. Đi nhà người ta, khẳng định không tự tại như nhà mình, việc gì cũng phải do cậu làm.
Cậu mới không gả sớm, đi làm trâu làm ngựa đâu.
Trước tuổi quan xứng gả đi là được.
Hiên tại cậu mới mười sáu.
Tô Nhật An thấy cậu nóng nảy, cũng không chọc cậu nữa, nói chính sự: “Ngươi trở về nói với đại bá ta không có việc gì, bảo bọn họ đừng lo lắng.”
“Đã biết.” Tô Nhật Nguyệt nói, nói xong lại hỏi Tô Nhật An: “Ngũ ca, ngươi ngày mai ngươi có đi họp chợ không?”
Tô Nhật An cúi đầu nhìn thoáng qua chân mình, do dự một chút.
Có chút không xác định.
Y không biết Tiết Văn Hãn có ý tứ gì.
Thấy y xem chân, Tô Nhật Nguyệt thầm mắng chính mình một câu ngu ngốc, sau nói:
“Ta muốn mua chút vải bố làm quần áo, liền nhờ tam ca mua đi.” Nói dẩu dẩu miệng: “ Ánh mắt tam ca thật sự là quá kém, ta……” Cậu thật sự không muốn nhờ Tô Nhật Minh mua hộ.
Ánh mắt Tô Nhật Minh thế nào Tô Nhật An cũng biết, thật sự rất kém cỏi.
Nghe Tô Nhật Nguyệt nói như vậy, cũng cười: “Ta trong chốc lát giúp ngươi hỏi Tiết Văn Hãn một chút, nhà của chúng ta ai đi, nếu…… Đến lúc đó ta bảo Đậu Tử nói với ngươi.”
“Nói cái gì mà nói, các ngươi hiện tại mới tốt, chân ngươi bị thương chẳng lẽ hắn còn muốn ngươi đi?” Tô Nhật Nguyệt không vui nói.
“Không phải.” Tô Nhật An vội vàng lắc đầu, sau nói: “Kỳ thật ánh mắt của hắn tốt hơn so với ta, nếu hắn đi nhờ hắn mua hộ cũng tốt.”
“Thật sự?!” Tô Nhật Nguyệt ánh mắt sáng lên.
Nếu nhờ Tiết Văn Hãn mua, cho dù mắt Tiết Văn Hãn kém cũng không quan hệ.
Rốt cuộc, đó là Tiết ác bá nha.
Rất có ý nghĩa kỷ niệm, phải không?
————————————
Tác giả : Sửa lại chương một chút, chủ nhân hạ nhân ngồi cùng bàn ăn cơm, đổi thành bữa cơm đầu cùng nhau ăn, về sau liền không cùng nhau, mọi người hiểu mà ( sợ có người che chắn làm lời nói, liền dán ở chỗ này )
Editor: nhắc lại lần nữa cho ai đã quên nha.
Quải trượng = gậy chống, nạng chống.