Cửa hàng trang sức, Tiết Văn Hãn mua cho một nhà ba người mấy cây trâm cùng dây cột tóc và một ít đồ vật ngày thường có thể sử dụng đến.
Sau đó rời đi cửa hàng trang sức, đến cửa hàng đồ làm bếp, mua cái niêu nhỏ chuyên môn dùng để sắc thuốc—— cái niêu trong nhà kia tuy rằng cũng có thể sắc thuốc, nhưng nhìn dáng vẻ hẳn là đồ làm bếp.
Sắc thuốc vẫn là dùng đồ chuyên môn tốt hơn.
Mua niêu, lại ở cách vách mua hai cái tiểu bếp lò, lúc sau Tiết Văn Hãn cầm bếp lò cùng niêu đến cửa Câu.
Chỗ đó có xe bò chuyên môn chở người họp chợ về —— đánh xe chính là gia gia Tô Kiến Kiều, hai tiền đồng một người. Lúc Tiết Văn Hãn tới đã có vài người chờ, đang sợi cho đủ người.
Tiết Văn Hãn cho ông năm cái tiền đồng, nhờ ông đem niêu cùng bếp lò về nhà, tối hắn lại tới lấy.
Gia gia Tô Kiến Kiều đáp ứng giúp hắn đem đồ vật mang về, nhưng chết sống không cần năm cái tiền đồng, “Ta một chuyến chỉ có hai cái tiền đồng, muốn ngươi năm cái làm gì, ngươi lại không quay về, chỉ có mấy cái niêu vùng bếp lò, vẫn là ta chiếm tiện nghi đâu.”
“Cũng không bao nhiêu tiền, chủ yếu là niêu dễ vỡ, còn phải nhờ đại thúc giúp đỡ trông coi, coi như là tiền vất vả, cầm đi.” Cầm tiền mới dễ làm việc, vạn nhất đặt ở trên xe mặc kệ, đều nát hết đâu.
Nhiều thêm chút tiền, có lẽ không thể làm gì, nhưng mua được cái tâm an.
Chỉ là gia gia Tô Kiến Kiều chết sống không cần, người khác cũng nói, “Cùng một cái thôn, chúng ta giúp ngươi nhìn, yên tâm đi, sẽ không vỡ.”
Nghe bọn họ nói như vậy, Tiết Văn Hãn cũng từ bỏ.
Cùng những người đó nói lời từ biệt, Tiết Văn Hãn lại đến nơi họp chợ mua một đống lớn đồ vật, một bộ phận là để trong nhà dùng, còn một bộ phận là đồ ăn vặt cho Tô Đậu Tử —— hắn muốn đem ca nhi nhà hắn dưỡng trắng trẻo mập mạp. ( rồi thịt (¬‿¬ ). )
Tiết Văn Hãn lại đi nơi bán trâu ngựa.
Ở kia phụ cận mua yên ngựa —— tuy rằng hắn mua la.
Nhưng này cũng không gây trở ngại hắn mua yên ngựa.
Mua yên ngựa, đến nơi thanh toán tiền con la, Tiết Văn Hãn đem cái yên cố định trên thân la, đem đồ vật trong tay toàn bộ toàn bộ treo trên lưng con la, sau đó lại cưỡi lên.
Đứng dậy, về nhà.
Bởi vì đúng lúc chợ tan, hôm nay lại sử đường, trên đường người đặc biệt nhiều.
Trừ bỏ một ít người mua đồ vật lớn thì ngồi xe bò, những người khác đều đi bộ.
Sắp đến nơi nghỉ ngơi, Tiết Văn Hãn đuổi theo bọn Tô Thế Bình và Tô Nhật Minh, thấy Tô Thế Bình đã hơn tuổi cõng một đống lớn đồ vật, hơn nữa ông vong là đại bá của Tô Nhật An, xưa nay lại chiếu cố Tô Nhật An, Tiết Văn Hãn liền hạ con la, giúp ông cầm ít đồ vật.
Sau lại cưỡi la rời đi.
Lại không biết, hắn mới vừa vừa ly khai, trong đám người liền có người ồn ào.
Trong nhà, Tô Nhật An đang làm cơm trưa, nghe Tô Đậu Tử đang chơi ở cửa hưng phấn kêu: “A Mỗ, cha đã trở lại.” Vội vàng khảy khảy củi trong bếp lò, chống quải trượng nhảy đi ra ngoài. ( tức phụ đón tướng công về nhà. Chẹp chẹp ┐( ˘_˘)┌. )
Đã nhảy đến cổng lớn, đột nhiên dừng lại.
Trong lòng có chút ảo não: Y tại sao lại muốn đi ra, dường như y thực chờ mong hắn trở về.
Ở cửa, Tiết Văn Hãn không cho y quá nhiều thời gian để ảo não, hạ con la, một tay nắm con la một tay nắm tay Tô Đậu Tử vào nhà.
Thấy y đầy mặt buồn khổ đứng ở cửa, không ra, cũng không tiến, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không sao cả.” Tô Nhật An nói một tiếng, xoay người, chống quải trượng đi vào trong.
Dù sao bộ dáng bây giờ của y cũng không giúp được gì.
Nhưng kế tiếp liền nghe Tô Đậu Tử nói, thiếu chút nữa làm Tô Nhật An té ngã, nó nói: “Con vừa nói với A Mỗ là cha đã trở lại, A Mỗ khẳng định là ra đón cha, giờ lại ngượng ngùng.”
Tô Nhật An: “!!!!!”
Quải trượng cũng không dùng, tư thế đi đường lập tức cứng đờ.
Đặc biệt là sau khi nghe tiếng cười thấp thấp của Tiết Văn Hãn , Tô Nhật An cảm thấy lỗ tai mình sắp cháy mất rồi.
Nóng rát.
—— cái tiểu phản đồ.
Tô Nhật An căm giận nghĩ, lại căng da đầu xoay qua, nói: “Không có, chỉ nghĩ ta như vậy cũng không có biện pháp giúp ngươi lấy đồ vật, trong nhà còn làm cơm, ta đi……”
“Ta biết.” Tô Nhật An còn chưa nói xong, Tiết Văn Hãn liền cười mở miệng.
Chỉ là ngữ khí đó ——
Đã cười còn mang theo trêu chọc, Tô Nhật An nghe được mặt càng thêm đỏ, tay cũng gắt gao nắm lấy quải trượng.
Có chút không biết làm sao.
Bộ dáng kia, Tiết Văn Hãn xem đến trong lòng đột nhiên nhảy một cáip.
Ta không tự chủ được nâng lên nhéo nhéo khuôn mặt không tính là trơn bóng của y.
Đều đã niết xong rồi, Tiết Văn Hãn mới phản ứng lại hắn đang làm gì, trong lúc nhất thời cũng có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại cũng thông.
Hắn thích nam, Tô Nhật An lớn lên cũng không tồi.
Tính cách gì đó cũng phù hợp thẩm mỹ của hắn.
Hơn nữa…… chủ yếu là, đây là tức phụ của hắn.
Cho nên sinh ra loại xúc động này cũng thực bình thường.
Suy nghĩ xong, Tiết Văn Hãn thực mau bình thường trở lại.
Nhưng hắn bình thường trở lại, Tô Nhật An lại như là bị định thân, đầu tiên là thân thể cứng đờ, sau không biết nghĩ tới cái gì, vành mắt đều đỏ.
Nếu không phải trong tay nắm con la, bên cạnh còn có Tô Đậu Tử như hổ rình mồi nhìn chằm chằm, Tiết Văn Hãn thật sự muốn ôm y một chút.
Không có biện pháp, điều kiện cũng không cho phép.
Tiết Văn Hãn đành phải vỗ vỗ vai y, sau cúi đầu đối với Tô Đậu Tử đang trông mong nhìn chằm chằm bọn họ, nói: “Đậu Tử, mang A Mỗ vào phòng đi.”
“Nga, dạ.” Tô Đậu Tử đặc biệt ngoan ngoãn nói.
Tuy rằng nó còn không hiểu vì sao cha lại niết mặt A Mỗ như niết mặt nó.
“A Mỗ.” Tô Đậu Tử đi qua, hô một tiếng.
Này nếu là ngày thường y khẳng định liền dắt tay Tô Nhật An, nhưng tình huống hiện tại của Tô Nhật An, tay cầm quải trượng, không có biện pháp, Tô Đậu Tử đành phải nắm nắm vạt áo Tô Nhật An, ngửa ra sau ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Nhật An.
Chờ nhìn thấy Tô Nhật An hồng mắt, tiểu gia hỏa lại đặc biệt không tâm nhãn hỏi: “A Mỗ, người làm sao vậy?” Như thế nào khóc?!
May mắn, không trực tiếp hỏi tại sao người khóc.
Bằng không, Tô Nhật An tâm muốn chết đều có.
Không ra một bàn tay sờ sờ đầu Tô Đậu Tử được, Tô Nhật An giả bộ một bộ trấn định nói: “Không có việc gì.” Sau lại nói: “Ta đi phòng bếp, ngươi nếu là không muốn đi liền chơi trong sân đi.”
“Dạ ——” tiểu gia hỏa ngửa đầu, ba ba nhìn Tô Nhật An, bộ dáng rõ ràng là không muốn cùng Tô Nhật An đi vào, muốn chơi, rồi lại e ngại Tiết Văn Hãn, đầy mặt rối rắm.
Tô Nhật An đem biểu tình nhỏ của nó xem trong mắt, cười nói: “Được rồi, được rồi, ngươi tự mình chơi đi.”
Bên kia, Tiết Văn Hãn đem con la buộc vào một cái cọc lớn bị chặt bỏ trong sân, nghe Tô Nhật An nói, quay đầu xem xét một cái, thấy Tô Đậu Tử mắt trông mong, cũng cười: “Không muốn đi thì thôi.”
Hắn cũng không phải thật sự bảo Tô Đậu Tử bồi Tô Nhật An, chính là tình huống vừa rồi, có chút xấu hổ, hắn mới nói như vậy.
“Con…… chơi trong sân ạ?” Nghe Tiết Văn Hãn nói, Tô Đậu Tử nhìn Tô Nhật An một cái, nhỏ giọng hỏi.
Tô Nhật An cười thanh, nói “Chơi đi.” Sau đi phòng bếp.
Tô Nhật An vừa ly khai, Tô Đậu Tử liền ba ba vọt tới trước mặt Tiết Văn Hãn, đôi mắt sáng lên, vươn tay nhỏ, “Cha, con giúp người.”
Nhìn nó gầy như con khỉ, Tiết Văn Hãn muốn nói “Không cần”, nhưng lại xem ánh mắt trông mong của nó, liền từ trong túi lớn móc ra một cái túi nhỏ cho nó: “Cho ngươi cùng A Mỗ ngươi, đưa cho A Mỗ đi.”
“Cái gì nha?” Tô Đậu Tử tiếp nhận
, hỏi.
“Ăn.” Tiết Văn Hãn nói, lấy đồ vật từ trên lưng con la xuống.
“Ăn?” Tô Đậu Tử hỏi một tiếng, cũng không đợi Tiết Văn Hãn trả lời, cầm túi chạy ngay vào bếp.
Còn chưa tới phòng bếp đâu, cách thật xa liền kéo giọng kêu: “A Mỗ, cha mua đồ ăn ngon cho chúng ta.”
“Ngươi cẩn thận một chút.” Xem nó chạy nhanh, Tiết Văn Hãn sợ nó vướng ngã, hô một tiếng.
Tiểu gia hỏa lại như không nghe được, tuy rằng trong miệng hô " Dạ " dưới chân lại chạy như bay.
_________
Editor: thôi ráng mà lết. Gần đây mới đọc xong bộ "Nam thần giới giải trí hệ thống ". Rất hay, đề cử với mọi người. Tầm chương, edit được chương, còn lại tui đọc covert. Ai quen đọc covert thì đọc thử đi.(◕ᴗ◕✿)