Bắt đầu các loại dụ dỗ Tô Nhật An.
Nhưng Tô Nhật An tâm đã định, căn bản sẽ không bị hắn dụ dỗ. Cuối cùng chủ tiệm vô tật mà chết, lấy một cái giá mà hắn cho rằng thực tiện nghi, Tô Nhật An lại cho rằng thực quý giá cả đem cửa tiệm bán cho Tiết Văn Hãn.
Lão bản tuy rằng lúc nói giá có hơi dong dong dài dài, nhưng bàn bạc xong cũng rất dứt khoát, sảng sảng khoái khoái đã xong hết này nọ.
Lúc sau, cáo biệt chủ tiệm, Tiết Văn Hãn mang theo Tô Nhật An dạo qua phố một vòng, lúc đi ngang qua một tiệm quần áo, Tiết Văn Hãn nhìn thấy quần áo bên trong không tồi, lôi kéo Tô Nhật An đi vào.
Chủ tiệm nhận thức Tiết Văn Hãn, hoặc là nói là nhận thức tra công. Thấy Tiết Văn Hãn tiến vào lập tức liền ân cần chào đón, cười lấy lòng nói, “Tiết lão gia gần nhất vội cái gì đâu, mau tiến vào nhìn xem, cửa hàng chúng ta gần nhất mới nhập mấy khoản đông y, Tiết lão gia xem có thích hay không.”
Lão bản nói xong hơi hơi sườn cái thân, nhường ra mấy bộ y phục treo trên tường phía sau, chỉ chỉ.
Chỉ xong, sau như là mới nhìn thấy Tô Nhật An, hơi hơi sửng sốt một chút. Tốc độ rất nhanh, nếu không phải Tiết Văn Hãn vừa vặn giương mắt cũng không chú ý tới.
Ngay sau đó liền nghe lão bản nói, “Vị này chính là phu lang của Tiết lão gia đi.” Nói nhìn Tiết Văn Hãn một cái, sau nói, “Lớn lên thật tuấn.”
Cái từ " tuấn " này tương đối trung tính, có thể hình dung nam nhân, cũng có thể hình dung ca nhi hoặc nữ nhân, nhưng phần lớn vẫn là dùng cho nam nhân.
Nhưng tình huống của Tô Nhật An thật sự là……, nếu là nam nhân, Tô Nhật An lớn lên không thể nói khó coi, nhưng cố tình y là cái ca nhi, liền…… Lớn lên quá mức cao lớn anh khí.
Chủ tiệm cũng là không có biện pháp, mới nói như vậy.
Tô Nhật An biết chính mình như thế nào, bị chủ tiệm khen, có chút xấu hổ, bàn tay nắm tay Tiết Văn Hãn tay không khỏi siết chặt, Tiết Văn Hãn cảm giác được, nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay y, sau quay mặt đi, theo chủ tiệm, một chút không ngượng ngùng nói, “Đúng không, ta cũng cảm thấy An ca nhi nhà ta lớn lên đặc tuấn.”
“……” Chủ tiệm.
Ta chỉ khách khí khách khí, ngươi còn cho là thật.
Chủ tiệm trong lòng chửi thầm, trên mặt lại nửa điểm không hiện, cười ha hả nói, “Phải phải phải, lão Từ ta làm quần áo nhiều năm như vậy, tuy không dám khoe khoang mình làm có bao nhiêu tốt, nhưng cốt cách đại khái vẫn có thể nhìn ra một chút, phu lang còn thật tốt đâu."
"...." Thế mà còn đoán mệnh, cốt cách mới nữa mới ghê .
Tô Nhật An trong lòng chửi thầm một câu, biết rõ lão bản nói bậy đâu, trong lòng vẫn có chút cao hứng, cao hứng rồi lại có chút ngượng ngùng nhìn lão bản một cái.
Lão bản là một cái ca nhi ba bốn mươi tuổi, tuy rằng tuổi có hơi lớn, nhưng từ mặt mày vẫn có thể nhìn ra được thời trẻ là một vị mỹ nhân hiếm có.
Nhìn chủ tiệm, lại nghĩ hắn vừa rồi khen l mình, Tô Nhật An tức khắc cảm thấy có chút xấu hổ, theo bản năng quay đầu nhìn Tiết Văn Hãn một cái, lại thấy Tiết Văn Hãn nhìn chằm chằm một kiện áo bông làm từ lông hồ ly màu nguyệt bạch ám vân văn nạm vàng, vừa thấy liền biết đặc biệt quý.
Tô Nhật An nhìn về phía Tiết Văn Hãn, lão bản cũng chú ý tới tầm mắt của Tiết Văn Hãn, ánh mắt sáng lên, vội vàng duỗi tay gỡ xuống kiện áo Tiết Văn Hãn nhìn kia, biểu tình trên mặt càng sinh động hơn vừa rồi, “Tiết lão gia thật có mắt nhìn, ngài xem kiện áo hồ ly này có vài tiểu ca nhi đều muốn, nhưng mà vận khí của bọn họ đều không tốt bằng lệnh phu lang.”
Lão bản nói cầm quần áo hư hư khoa tay múa chân trên người Tô Nhật An, mặt mày mang cười nói, “Nhìn xem, có phải giống chuyên môn chuẩn bị vì Tiết phu lang hay không.” Nói kéo cái tay Tô Nhật An muốn gỡ xuống áo bông ra, đem cái nút buộc thứ nhất buộc lại, sau khen một câu: “Đẹp” lại dặn dò Tô Nhật An một câu, “Đừng gỡ xuống tới, để phu nhân nhà ngươi nhìn xem,”
Nói xong lui về sau hai bước, cười khanh khách nói, “Nếu không phải ta xác định, ta cũng cho rằng cái áo này là dành riêng cho Tiết tiểu phu lang.” Nói xong lại tấm tắc than hai tiếng, “Thật vừa người thật vừa người.”
Xác thật rất vừa người, từ lúc lão bản đưa chiếc áo cho Tô Nhật An thì ánh mắt Tiết Văn Hãn cũng dính lên trên người Tô Nhật An.
Mặc dù là mỗi ngày đều hấy, Tiết Văn Hãn vẫn là bị bộ dạng hiện tại của Tô Nhật An chấn trụ một chút, thật sự, thật là quá đẹp…… Quá phù hợp thẩm mỹ của mỹ.
Theo lý thì quần áo màu trắng mặc vào sẽ đen, nhưng Tô Nhật An mặc cái áo này không những không đen, mà ngược lại nó còn làm mềm hoá ngũ quan ngạnh lãng của y, cả người thoạt nhìn nhu hòa hơn không ít.
Có cảm giác năm tháng tĩnh hảo.
Đặc biệt là lúc y cúi đầu, Tiết Văn Hãn đột nhiên đặc biệt muốn hôn y, nhìn vài lần, nếu không phải bên cạnh còn có cái bòng đèn siêu to khổng lồ là chủ tiệm, lại sợ Tô Nhật An ngượng ngùng, tiện đà thẹn quá thành giận, không thì Tiết Văn Hãn đã sớm cường hôn y.
Cố tình……
Tiết Văn Hãn tầm mắt nóng rực, làm một vai chính khác trong câu chuyện, Tô Nhật An lập tức nhận ra. Y vốn dĩ chưa từng mặc qua loại quần áo tốt như vậy, hiện tại lại bị hai đôi mắt sáng quắc của Tiết Văn Hãn cùng chủ tiệm nhìn chằm chằm, tức khắc có chút ngượng ngùng.
“Ngô” một tiếng, vội vàng duỗi tay muốn cởϊ áσ khoác trên người ra, nhưng y gấp gáp, lại có chút khẩn trương, không cởi được nút buộc, sau đó đã bị Tiết Văn Hãn đè tay lại.
Lắc lắc đầu, Tiết Văn Hãn nói, “Đừng cởi, rất đẹp.” Nói xong, xoay người hỏi chủ tiệm, “Lão bản bao nhiêu tiền?”
Nghe Tiết Văn Hãn nói, lão bản trong lòng vui vẻ bộ quần áo này là hắn từ thượng kinh lấy về, lúc ấy cảm thấy đặc biệt đẹp đầu óc nóng lên liền cầm, lấy về mới phát hiện bộ quần áo này đặc biệt lớn, ca nhi bình thường căn bản là không có khả năng mặc vừa.
Lão bản có chút buồn bực chính mình, nếu là quần áo khác thì đã sớm ném rồi, nhưng bôn quần áo này có hơi đắt, lại luyến tiếc ném, vẫn luôn đặt ở nơi đó.
Mỗi năm sắp đến mùa đông đều lấy ra.
Nghĩ là nếu có người mua liền tiện nghi bán đi.
Nhưng hắn đợi mấy năm, người coi trọng thì không ít, nhưng bởi vì quần áo quá lớn, phần lớn người thì nhỏ xinh, đến bây giờ vẫn chưa bán được.
Giờ phút này nghe Tiết Văn Hãn nói, chủ tiệm trong lòng kích động, trên mặt lại không hiện, như cũ cười ha hả nói, “Nếu Tiết lão gia thích, quần áo này lại khó được hợp với Tiết phu lang, ta hôm nay chỉ bán mười lượng bạc, là bán lỗ vốn.”
“Mười, mười lượng bạc……” Nghe chủ tiệm nói, Tô Nhật An sợ tới mức tay cầm quần áo run lên, sau đó luống cuống tay chân muốn cởi ra.
Quá quý.
Mười lượng bạc, nhà bọn họ mấy năm còn kiếm không được mười lượng bạc, một kiện quần áo cư nhiên liền phải mười lượng……
Đổi mới thế giới quan của Tô Nhật An, có chút kinh hách quá độ.
Một bên cởϊ qυầи áo, một bên vội vàng nói, “Từ bỏ, từ bỏ, bộ quần áo này chúng ta không mua.”
Cởi có hơi nhanh, cởi vài lần thế nhưng vẫn cởi không được nút thắt.
Chủ tiệm không nghĩ tới Tô Nhật An sẽ phản ứng như vây, nhưng rất nhanh đã minh bạch.
Bất quá hắn cũng không để ý Tô Nhật An nói, mà là đem tầm mắt chuyển về phía Tiết Văn Hãn.
Lại thấy Tiết Văn Hãn đè lại cái tay đang tháo nút thắt của Tô Nhật An giải.
_________
Editor : bởi mới nói muốn edit cho nhanh á thì đừng có đọc truyện. Mới kiếm đc bộ truyện gϊếŧ thời gian là lười edit luôn.
Mà lúc đầu khi mình edit xong sẽ dò lại sót lỗi chính tả mà giờ lười quá có cách nào nhờ người khác dò xong rồi mình lại đăng không mn?