" Chúng ta có thể đi xem A mỗ được không ạ? Lúc trước vào giờ này A mỗ đều sẽ trở về một chuyến, hôm nay còn chưa có……” Tô Đậu Tử có chút lo lắng.
Trong thôn, trừ bỏ Tô Ngũ Ngưu, còn có một ít người cảm thấy nhà bọn họ không có hán tử làm chỗ dựa, luôn khi dễ nó và A Mỗ.
Nó sợ A mỗ lại bị khi dễ.
Nghĩ, Tô Đậu Tử trộm ngẩng đầu nhìn Tiết Văn Hãn một cái, thấy Tiết Văn Hãn nghiêm túc mặc quần áo cho nó, trong lòng cao hứng: Về sau nó cũng có cha, không bao giờ sợ bọn mập mạp mắng hắn “Con hoang” “Có người dưỡng không có người dạy" A Mỗ cũng không còn bị người ta nói xấu, không ai muốn, cho không cha cũng bị ghét bỏ.
Thật tốt.
Tô Đậu Tử nghĩ nếu sau này những người xấu đó khi dễ nó và A Mỗ, nó liền nói cho cha biết, cha nó hung như vậy, những người xấu đó khẳng định đánh không lại.
Nghĩ quá nhập tâm, biểu cảm trên mặt biến qua biến lại tới tới lui lui.
Tiết Văn Hãn có chút buồn cười nhìn nó, điểm điểm mũi nhỏ của nó, hỏi: “Đang nghĩ cái gì hửm?”
“Không có.” Tô Đậu Tử phục hồi tinh thần lại, vội vàng lắc lắc đầu, lại hỏi Tiết Văn Hãn: “Cha, chúng ta có đi tìm A Mỗ không ạ?”
“Đi.” Tiết Văn Hãn vừa mặc quần áo cho nó vừa nói: “Chờ con mặc xong quần áo liền đi.”
Nghe Tiết Văn Hãn nói, Tô Đậu Tử liền có chút ghét bỏ Tiết Văn Hãn chậm chạp, muốn tự mình mặc, giơ tay lên lại phát hiện cách mặc áo dài với thụ nâu ( ? ) hơi khác nhau, nó không biết…… Có chút quẫn bách. Vội vàng trộm nhìn Tiết Văn Hãn một cái, thấy Tiết Văn Hãn vẫn cúi đầu mặc quần áo cho nó, không có xem nó, trộm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bỏ tay xuống, ngoan ngoãn chờ đợi.
Lại không biết tất cả phản ứng của nó đều rơi vào trong mắt Tiết Văn Hãn, Tiết Văn Hãn có chút buồn cười, nhẹ nhàng cười một chút, nhớ tới phía khi nãy, hỏi nó: “Trở về một lần?" Tra công đối với phụ tủ Tô Nhật An không quá hiểu biết, hắn cũng không rõ ràng lắm.
“Dạ .” Tô Đậu Tử gật gật đầu, hơi hơi nâng lên cằm, đầy mặt tự hào: “ A Mỗ đặc biệt lợi hại, một ngày có thể đào rất nhiều khoai tây, còn nhiều hơn mấy hán tử trong thôn, một lần ôm không hết phải ôm nhiều lần.” Mới đầu tiểu gia hỏa còn đặc biệt kiêu ngạo, nói nói cảm xúc lại đột nhiên hạ xuống, âm thanh cũng dần dần thu nhỏ: “Mấy ngày trước nhà đại gia gia cũng đào khoai tây ở gần Tuyền sơn nhai, nhà đại gia gia có xe bò, buổi tối trở về sẽ giúp A Mỗ mang một chút, như vậy A Mỗ liền nhẹ nhàng hơn, hiện tại……” Đại gia gia đã đào hết khoai tây ở Tuyền sơn nhai () rồi, liền chỉ còn một mình A Mỗ.
( convert ghi là Tuyền vách núi tui ko bt ghi như nào. Cứ chăm chăm tìm nghĩa hán việt của chữ "Tuyền" tìm mãi chả thấy hợp lí. Thấy "Tuyền sơn nhai" bên bạn truyeneewiki nó lại hợp lí nên mình ghi theo á. Lần đầu edit có nhiều từ ngu lắm nên đi tham khảo tùm lum mượn từa lưa. Mà chưa có xin hok bt xin làm sao cho nên mình ghi trước luôn. Từ nào hay câu nào không phải do mình nghĩ ra thì mình sẽ lại nha. Hơi phiền chút (◕ᴗ◕✿). )
Tuyền sơn nhai xa như vậy, A Mỗ phải đi rất lâu rất lâu.
Một mình A Mỗ vác nhiều như vậy…… Tô Đậu Tử có chút đau lòng A Mỗ, nếu nó lớn lên thật nhanh thì tốt rồi, có thể giúp A Mỗ làm việc.
Nghĩ, Tô Đậu Tử ngẩng đầu u oán nhìn Tiết Văn Hãn.
Nếu là hắn cha nó cũng giống cha người ta thì tốt rồi, A Mỗ liền không cần vất vả như vậy.
Bị Tô Đậu Tử u oán nhìn, Tiết Văn Hãn trong lòng dừng một chút, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu nó; “Chờ thêm hai ngày nữa đường sửa xong rồi, chúng ta cũng mua một chiếc xe bò.”
“Thật sự?” Tô Đậu Tử hưu ngẩng đầu lên nhìn Tiết Văn Hãn, sợ Tiết Văn Hãn đổi ý.
Tiết Văn Hãn buồn cười: “Thật sự.”
“A, thật tốt quá, như vậy A Mỗ liền không cần mỗi ngày phải đi nhiều như vậy nữa.”
Nhìn nó cao hứng, trong lòng Tiết Văn Hãn cũng có chút ấm áp. Đem Tô Đậu Tử đã mặc tốt quần áo ôm xuống dưới đặt, để nó tự mang giày.
Mang giày xong hai phụ tử ra cửa, đứng trên hành lang Tiết Văn Hãn hỏi Tô Đậu Tử: “Nhà ta còn cái sọt nào không?” Thứ này hắn…… Thật sự là không biết.
“Không có ạ.” Tô Đậu Tử lắc đầu, hỏi: “Cha, người muốn giúp A Mỗ vác khoai tây ạ?”
“Đúng vậy. ” Tiết Văn Hãn nói.
“Từ từ.” Nghe Tiết Văn Hãn nói, Tô Đậu Tử đột nhiên kéo lấy Tiết Văn Hãn, nghĩ nghĩ, nói: “Con nhớ có một cái sọt của nhà đại gia gia để ở nhà ta, con đi xem.”
Nói xong liền buông Tiết Văn Hãn ra, cộp cộp cộp chạy xuống bậc thang, chạy vào căn phòng nát trước kia nó và Tô Nhật An ở.
Tiết Văn Hãn hô một tiếng: “Ngươi chậm một chút.” Nhấc chân đuổi kịp.
Tới nơi này đã hai ngày, hắn còn chưa thấy qua địa phương trước kia Tô Nhật An cùng Tô Đậu Tử ở, chắc chắn cũng không quá tốt.
Nhưng cho dù biết là không tốt, thật sự lúc nhìn thấy Tiết Văn Hãn vẫn sợ ngây người.
Hắn chưa từng thấy căn phòng cho người ở nào tồi tàn và nguy hiểm như vậy, chưa từng có……
Chân chính nhìn thấy thế nào là phòng nát, thế nào là nghèo rớt mồng tơi.
Sau tường nghiêng, góc tường nứt thành một lỗ hổng lớn, Tô Nhật An hẳn là đã tu bổ qua, nhưng hiệu quả cũng không tốt lắm, gió thổi vèo vèo, còn muốn lớn hơn khi đứng trong viện.
Chính giữa phòng là chỗ ngủ, một cái giường đất, bên giường có cái rương bằng ván gỗ, trong rương có vài quần áo rách tươm, được thu thập chỉnh tề, xích xuống một chút là một cái bàn, kế bên có hai băng ghế, có cái đã gãy mất một chân, đen thui; phân nửa phòng còn lại là nhà bếp, một cái bệ bếp một cái thớt, còn có lu nước cùng củi lửa, dụng cụ bếp núc thế mà đầy đủ, thu thập cũng sạch sẽ, trước bệ bếp có một cái sọt bằng trúc, chắc là cái Tô Đậu Tử nói.
Như là xác minh hắn nói, Tô Đậu Tử chỉ chỉ cái kia sọt nói: “Cha cái này, cái này chính là sọt nhà đại gia gia gia.”
Tiết Văn Hãn “ Ừ ” một tiếng, đi qua lấy cái sọt lại đây, cùng Tô Đậu Tử đi ra ngoài
Đóng cửa lại, Tiết Văn Hãn nhẹ nhàng thở dài một hơi, khó trách tối hôm qua lúc làm cơm chiều Tô Nhật An không cho hắn đi vào.
Nguyên lai……
Hô một tiếng “Phúc thúc”, Phúc thúc từ trong phòng ra tới, hỏi một tiếng “Lão gia” đi tới chờ Tiết Văn Hãn phân phó.
Tiết Văn Hãn đem lời nói không thích bị gọi là lão gia nói với Phúc thúc lần nữa, sau lại hỏi Phúc thúc có bận hay không, không thì liền cùng hắn xuống ruộng giúp Tô Nhật An đào khoai tây.
Phúc thúc tự nhiên không bận, tiếp cái sọt từ trong tay Tiết Văn Hãn, Tiết Văn Hãn lại phân phó Phúc thẩm vừa đi ra, bảo nàng nấu cơm.
Thực phẩm hắn đã mua luôn khi đi trấn trên, vẫn là Phúc thẩm thu thập. Nghe Tiết Văn Hãn nói, Phúc thẩm vội vàng đáp ứng.
Phúc thúc, Tiết Văn Hãn, còn có Tô Đậu Tử trên đầu cột băng vải cùng nhau ra cửa.
Sau khi ra cửa, Tiết Văn Hãn lại mượn thêm một cái sọt của nhà hàng xóm cách vách.
Bởi vì Tiết Văn Hãn hung danh quá đáng, hàng xóm thấy Tiết Văn Hãn mượn sọt, tuy rằng không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn cho Tiết Văn Hãn mượn.
Đem Tô Đậu Tử bỏ vào sọt, Tiết Văn Hãn cõng sọt, dưới sự chỉ huy của Tô Đậu Tử, cùng Phúc thúc đi tới Tuyền sơn nhai.
Tuyền sơn nhai ở ngay giữa sườn núi sau nhà Tiết Văn Hãn, từ nhà tới tới đó khoảng hai khắc, không tính gần.
( khắc = ' nha. Cho ai chưa bt, còn bt rồi thì thôi. ( ╹▽╹ ) .)
Trên đường, nhìn thấy một thân cây lớn lên đặc biệt giống cây Hồ Dương ở sa mạc mà hắn biết ; nhưng nơi này không khí ẩm ướt, trời mưa liên miên, loại cây như Hồ Dương…… Tiết Văn Hãn có chút không xác định, hỏi Phúc thúc một tiếng, cuối cùng phát hiện thật đúng là Hồ Dương. Tiết Văn Hãn trực tiếp bị chọc cười.
Quả nhiên là trong sách, chuyện ly kỳ như nào cũng xảy ra được.
Ngoài Hồ Dương, còn có một ít đồ vật kỳ quái không nên xuất hiện ở nơi này hay mùa mùa này Tiết Văn Hãn thấy nhiều không trách.
Ba người đến đất trồng khoai tây, Tô Nhật An lại không ở, Tô Đậu Tử hô vài tiếng, không thấy Tô Nhật An trả lời nhưng hàng xóm gia gia nói với họ: " A Mỗ ngươi đã về rồi, khi các ngươi đi lên không gặp sao?”
Câu trước nói cho Tô Đậu Tử, câu còn lại là cho Tiết Văn Hãn.
Tuy rằng là nói với Tiết Văn Hãn, nhưng người nọ không nhận ra nguồn mặc áo ngắn là Tiết Văn Hãn, chỉ cho là thân thích nhà Tô Nhật An, còn có chút kinh ngạc.
Bất quá cũng không nói cái gì, lại cùng Tiết Văn Hãn nói hai câu, “Các ngươi đi đường lớn hay là đường nhỏ, chắc là bỏ lỡ rồi ?”
Tiết Văn Hãn không biết ngọn núi này còn có đường lớn đường nhỏ, nghe hắn nói như vậy, đoán đại khái là hai người đi hai đường khác nhau nên không gặp, cũng không để trong lòng, cùng Phúc thúc mỗi người cõng một sọt khoai tây, liền xuống núi.
Mới vừa đi đến chân núi, cách nhà còn hơi xa, trên núi đột nhiên có một người lao xuống, giống như điên rồi, chạy cực kỳ nhanh, mồ hôi trên trán sáng lấp lánh.
Tô Đậu Tử nhìn thấy người nọ, vui vẻ hô một tiếng “Cô mỗ”, người nọ lại như không nghe được, lập tức liền biến mất trước mặt ba người.
Như là đã xảy ra chuyện đại trọng gì đó.
Tiết Văn Hãn đột nhiên có dự cảm không hay.
___________
(・∀・)(・∀・)