Sở Huyền ngước mắt lên, thấy Phương Trân sắc mặt trắng xanh, chỉ có điều không thay đổi là cứ nhìn mình chằm chằm, tròng trắng mắt đỏ lên.
Lúc đầu cậu nghĩ rằng người phụ nữ này sẽ có khí chất của một con gái nhà giàu, nhưng cậu đã nghĩ quá nhiều. Phương Trân được mô tả trong truyện là một nhà giàu mới nổi, gia đình đã luôn cưng chiều với cô ta, không coi cô ta trở thành một thiên kim lễ độ.
Phương Trân đứng thẳng trước mặt cậu, nhìn cậu như thể cô ta muốn làm gì đó với mình, đôi tay đặt bên hông cô ta đã run rẩy và kiểm soát bản thân.
Cô ta nhìn khuôn mặt ngây thơ vô hại của đứa trẻ trước mặt, trong lòng đầy là lửa giận, cô ta không thích trẻ con cho lắm, chỉ nhìn vào đôi mắt to ngấn nước của Sở Huyền đã cảm thấy chán ghét rồi. Cô ta thật sự không hiểu bạch nguyệt quang trong lòng Nhan Ba lại có sức nặng như vậy, thậm chí hắn còn không ngại mang đứa con của bạch nguyệt quang về làm con ruột của mình.
Rượu đỏ đắt tiền như vậy, ngay cả bán đứa nhỏ trước mặt cũng không đáng tiền.
Thực sự nói một điều gì đó nhẹ nhàng như vậy, đem rượu vang đỏ của cô ta ném đi?
Phương Trân bây giờ đang nhìn hai người trên bàn ăn, lửa giận bừng bừng, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, bây giờ cô ta cảm thấy đối xử với họ như thế này vẫn còn quá nhẹ nhàng, đứa này không biết trời cao đất rộng hơn so với đứa kia.
Người phụ nữ hít một hơi thật sâu và cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình để không vỡ bờ, nhưng sắc bén trong mắt vẫn có tia sáng như lưỡi dao, quét thẳng vào người Sở Huyền.
"Không sao, tiểu Huyền không hiểu chuyện, dì không thể tức giận với con." Phương Trân kéo ra một nụ cười cực kỳ cứng nhắc.
Sở Huyền gật đầu, tiếp lời cô ta: "Đúng vậy, Tiểu Huyền là con nít, dì đương nhiên không thể tức giận với con." Ý tứ của lời nói là muốn cô ta phải yêu thương chăm sóc con nít.
Phương Trân hai mắt như núi lửa phun trào, trước mặt cô ta còn dám đang lắc lư thông minh?
Sai lầm của Phương Trân là cô ta luôn coi Sở Huyền như một đứa trẻ sáu tuổi thực sự, nhưng cô ta không biết rằng nguyên thân ban đầu đã được thay đổi, với miệng lưỡi sắc nhọn, cả người đầy dũng khí.
Sở Huyền hơi nghiêng đầu nhìn Phương Trân đang trên đà nổ tung, giọng nói như sữa mềm nhũn, giả bộ vô hại: "Còn đây không phải nhà của dì, dì sao có thể động vào đồ vật của gia chủ chứ?" Sở Huyền Không cho người phụ nữ trước mặt có cơ hội nói chuyện," Tiểu Huyền đã học được một câu thành ngữ, hình như là không biết xấu hổ, không biết có phải dùng đúng không. "
Nụ cười của Phương Trân lại đóng băng trên mặt cô ta..
Thật sảng khoái! Những người làm đang kinh hãi và đổ mồ hôi trộm ở bên, lúc này bắt đầu gọi Sở Huyền từ tận đáy lòng, nhìn thấy đứa nhỏ khiến Phương Trân không nói nên lời, trong lòng cảm thấy rất sảng khoái, tiểu thiếu gia trong nhà mồm mép giống như không có thua ai.
Họ đã sớm không thích Phương Trân, nhưng bình thường đều nhẫn nhịn, cư nhiên đem nơi này trở thành nhà của mình như vậy sống qua, đem các cô sai sử loạn nhảy, còn bị các loại ghét bỏ.
Lúc trước quấy rầy các thiếu gia nghỉ ngơi, nhưng quay đầu lại tỉnh dậy rất muộn, không cho nói chuyện hay động một chút nào.
Thực sự tiêu chuẩn kép?
Tất cả người làm đều trực tiếp khen ngợi Sở Huyền làm việc tốt, có thể nói là bội phục.
Chỉ có đôi mắt Nhan Mộng Sinh hơi lóe lên, thấy Sở Huyền tính tình đã thay đổi mạnh so với trước, đang suy nghĩ điều gì đó.
Nụ cười cuối cùng của Phương Trân đã biến mất. Đứa trẻ trước mặt cô ta thế nhưng hình dung cô ta như vậy, đây là cô ta hoàn toàn không nghĩ tới, chưa từng có người nói cô ta như vậy, cho dù là ba mẹ cô ta cũng không có như vậy mắng mình.
Phương Trân cố gắng chịu đựng ý nghĩ muốn đánh cậu, kéo ghế qua bên cạnh cậu và ngồi bên cạnh Sở Huyền, quyết định nói chuyện kĩ càng với cậu.
"Không phải như con nghĩ đâu. Dì là vợ của Nhan tiên sinh. Về nhà họ Nhan là chuyện đương nhiên, dì quay lại đây là để chăm sóc cho con." Phương Trân bắt đầu chơi bài tình cảm, nhưng cô ta không biết rằng cả Sở Huyền và Nhan Mộng Sinh đều không ăn nó.
Đôi mắt Nhan Mộng Sinh đầy lạnh lùng, ai cho cô ta ấy cái quyền ăn nói như thế này?
Vừa định nói, hắn đã nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ phản bác lại lời nói của người phụ nữ, "Lời nói đùa của dì khiến Tiểu Huyền suýt nữa bật cười."
Có lẽ lời nói của Sở Huyền quá dí dỏm, Linh Tử không nhịn được cười thành tiếng, vẻ mặt Phương Trân tái mét khi nghe thấy tiếng cười.
"Vị trí của bà Nhan luôn thuộc về mẹ của anh trai. Con chỉ xem ảnh của dì Giang, nhưng con cũng tin rằng dì Nhan cũng dịu dàng và tao nhã như trong ảnh." Sở Huyền lạnh lùng nhìn Phương Trân giọng chế giễu của một đứa trẻ, "Dì ơi, nên tránh giấc mơ tu hú chiếm tổ đi, nó không thể trở thành sự thật đâu."
Mặt Phương Trân tái xanh vì tức giận.
Những người làm ở bên không khỏi thở dài, thời gian ngắn ngủi tiểu thiếu gia liền đem trên mặt nữ nhân kia mấy phần sắc mặt tức giận.
Thực sự tuyệt vời.
Sở Huyền không biết lời nói của mình đã ảnh hưởng đến Nhan Mộng Sinh đến mức nào, sau khi Nhan Mộng Sinh nghe được những gì Sở Huyền nói, toàn thân hắn đột nhiên đông cứng lại, hai mắt đỏ bừng, tim co rút vài cái.
—— Giống như vết sẹo lâu ngày mở ra, giấu đi, có người trồng hoa lên vết sẹo, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi vào vết sẹo, hoa nở rực rỡ.
Nhan Mộng Sinh cúi đầu, hai tay đặt trên chân run lên thành nắm đấm, trong lòng bàn tay cảm thấy lạnh run.
Hắn sẽ luôn tin tưởng vào mẹ mình, dù có bao nhiêu người vu khống hắn cũng sẽ luôn tin, nhưng hiện tại... hắn không còn một mình nữa, đã có một cậu bé ở bên.
Nhan Mộng Sinh bỗng mím môi cười, ánh mắt đầy xa lánh và hung hãn giờ lại dịu dàng hơn bao giờ hết.
Phương Trân bị câu này làm cho cáu, nhắm mắt hít thở sâu cũng khó nén được khí tức đang ủ rũ, một đứa trẻ sáu tuổi nói ra lời này với cô ta thật sự rất xấu hổ. Cô ta suýt chút nữa môi đến chảy máu, trừng mắt nhìn Sở Huyền nhưng không biết nên nói gì.
Sở Huyền xoa xoa khuôn mặt đầy thịt của mình, chớp chớp đôi mắt lấp lánh như những vì sao, và yên lặng chờ Phương Trân phun khí.
Đầu óc Phương Trân trở nên trống rỗng, cô ta không biết phải phản bác lại như thế nào, nếu phản bác lại, cô ta chỉ có thể nói rằng Giang Di Nghiên đã chết từ lâu, nhưng để hòa nhập vào nhà họ Nhan thì không tốt chút nào, nếu bọn họ cáo trạng với Nhan Ba, chính mình cũng không thể chiếm được trái ngọt ăn.
Rốt cuộc cô ta quay lại với lý do chăm sóc họ. Miễn là bây giờ cô ta có quan hệ tốt với bọn chúng và lấy được vị trí Nhan phu nhân, thì không có cách nào đưa hai người họ ra nước ngoài sao?
Phương Trân nghĩ đến điều này, tất cả sự tức giận của cô ta đều bị dập tắt, cô ta lại mỉm cười.
"Tiểu Huyền nói đúng."
Sở Huyền nhìn sắc mặt của cô ta, bị vẻ mặt thay đổi nhanh chóng của người phụ nữ này làm cho kinh ngạc, nhíu mày, người phụ nữ này có phải đang nghĩ ra ý đồ xấu nào đó không?
Sở Huyền đang suy nghĩ miên man suy nghĩ của Phương Trân thì đột nhiên bị người nhấc lên, cảm giác ở trên không trung lập tức khiến trái tim nhỏ bé của cậu run lên, liền rơi vào trong lồng rộng rãi ấm áp, Sở Huyền sợ hãi rơi xuống. Trong tiềm thức ôm chặt lấy cổ của người nọ.
Ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, Sở Huyền nâng khuôn mặt non nớt hồng hào lên nhìn dáng vẻ ưa nhìn của Nhan Mộng Sinh, đôi mắt chớp chớp, không biết đang ôm cậu lên làm gì.
Giọng hắn lạnh lùng, "Đừng lo lắng, anh sẽ dẫn em đi tắm nắng."
(Nghe cũng vần he)
Mạnh Hợp nhìn hai anh em quan hệ càng ngày càng tốt, trong lòng không khỏi vui mừng. Tiểu Huyền đến, Nhan thiếu gia từ tối tăm táo bạo bây giờ lại bình tĩnh, biến hóa này mọi người đều rõ như ban ngày, còn vì Nhan gia lớn như vậy tăng thêm một chút sung sướng, không hề quạnh quẽ như trước.
Sau khi Nhan Mộng Sinh đưa Sở Huyền đi, Phương Trân cúi đầu xuống, khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối trở nên ảm đạm, đôi mắt từ từ nheo lại, không cho cô ta cơ hội trở mình.
Chỉ cần cô ta trở mình, còn sợ rằng không đối phó được hai cái tiểu tử sao?
Sở Huyền bị đem ra ngoài phơi nắng, vừa đỡ mất hứng, cậu cũng không tức giận, còn muốn cho Phương Trân đi sớm một chút.
"Anh?" Sở Huyền nhẹ giọng gọi.
Nhan Mộng Sinh đang ngồi bên cạnh nói: "Bà ta sẽ đi sớm thôi."
Sở Huyền sững sờ một lúc, Nhan Mộng Sinh phải có lý do khi nói điều này, vậy thì hắn phải chắc chắn đưa người phụ nữ này ra khỏi Nhan gia. Cậu nghiêng cái đầu nhỏ, tốt nhất nên để Phương Trân đi sớm.
Chỉ cần Nhan Mộng Sinh lớn lên ngoan ngoãn không trở nên hắc hóa, vững vàng đi theo con đường xã hội chủ nghĩa, tin tưởng sẽ sớm trở lại hiện thực mà rời khỏi cuốn tiểu thuyết này.
Nhưng mà... Cậu quay đầu nhìn Nhan Mộng Sinh, cậu có chút không muốn rời đi, chỉ cần Nhan Mộng Sinh có thể đến thế giới thực.
Đương nhiên, Sở Huyền vừa nghĩ tới, đem nhân vật trong sách tới hiện thực quá vô lý.
"Nhan thiếu gia, ông chủ vừa gọi lại và nói rằng ông ấy sẽ trở lại ăn tối tối nay." Mạnh Hợp bước tới và nói.
Đôi mắt của Nhan Mộng Sinh khẽ chuyển động, hắn gật đầu.
Khi Phương Trân biết Nhan Ba sẽ trở lại, cô ta lập tức nhờ người đón Tề Văn Thành vẫn còn đang học trong trường trở về, cô ta phải để Nhan Ba nhìn kỹ xem con họ ngoan như thế nào, nếu tiểu Thành có thể làm cho Nhan Ba hài lòng, cô ta sẽ dễ dàng hơn khi ngồi vào chỗ của bà Nhan.
...
Bữa tối.
Nhan Ba từ công ty vội vã trở về Nhan gia, vừa về đến nhà, Phương Trân đã hăng hái bước tới, chủ động cầm lấy áo vét của ông, cười nói: "Những đứa trẻ này đều rất mong được anh trở về cùng nhau ăn cơm.. "
Nhan Ba sửng sốt trước thái độ nhiệt tình của người phụ nữ, nhưng ông ta cũng khoác áo khoác lên tay cô," Vậy sao. "
Sở Huyền bất mãn nhìn cảnh này, khóe miệng nhếch lên bị ép xuống, giả vờ thực sự là như vậy, nếu họ không biết người phụ nữ này là như thế nào, họ sẽ bị lừa bởi sự xuất hiện của bà nội trợ đức hạnh này.
Tề VănThành lần đầu tiên nhìn thấy Nhan Ba, khuôn mặt xa lạ của ông khiến hắn cảm thấy rất xa lạ.
"Tiểu Thành làm sao vậy? Đến gặp ba ba đi." Phương Trân thúc giục nở nụ cười, thấy Tề Văn Thành vẫn còn đang sững sờ, cô ta đẩy hắn đến trước mặt Nhan Ba, "Mau chào hỏi!"
"Ba... Ba.. "Tề Văn Thành lắp bắp nói.
Nhan Ba rất nhẹ gật đầu, "Ừ" một tiếng, ánh mắt cũng không có dừng ở quá lâu trên người hắn cùng Phương Trân, xoay người đi về phía sô pha, đi về phía vị trí của Sở Huyền.
Nhan Ba cười rất dịu dàng, sờ sờ cái đầu nhỏ của Sở Huyền, ôn nhu nói gì đó.
Cô ta nhiệt tình như vậy cũng không đáp lại, nhưng thứ hắn quan tâm đầu tiên không phải là mình và Văn Thành, mà là đứa con tình đầu không phải của mình.
Phương Trân nhìn cảnh ấm áp của họ, khóe miệng ủ rũ xuống.
Hai người con trai ruột thịt không bằng một người con bên ngoài. Nhìn thấy nụ cười xinh xắn dễ thương của Sở Huyền nói chuyện với Nhan Ba, sự oán hận trong mắt người phụ nữ càng thêm sâu.