Khi Phương Trân biết được Tưởng Hành làm mất đem đứa trẻ, không thể đưa nó ra nước ngoài một thời gian, cô ấy tức giận và lo lắng, và trực tiếp đến nhà của Tưởng Hành.
Hai người trực tiếp cãi nhau tại chỗ.
"Anh là một người đàn ông lớn như vậy mà còn không nỡ coi thường đứa nhỏ? Tôi thật sự quá đề cao anh!" Giọng điệu của Phương Trân rất không vui.
Tưởng Hành cười lạnh một tiếng, "Phương tiểu thư đã hứa với tôi điều gì trước đây? Ồ đúng rồi, là phu nhân Nhan gia, các người đã làm được rồi sao? Tin tức mà tôi vừa biết được dường như là cô đã bị Nhan Ba đuổi ra khỏi nhà họ?"
Phương Trân: "Không phải là tôi không về được. Cậu hả hê gì ở đây vậy? Không phải thiếu tiền sao?"
Nụ cười của Tưởng Hành nhất thời đông cứng lại. Điều hắn ghét nhất là người khác luôn dùng điểm yếu của hắn uy hiếp hắn, lửa giận trong lòng rốt cuộc biến thành một nụ cười nhạt, "Phương tiểu thư, cô làm cho tôi nghĩ rằng chúng ta không cần phải hợp tác nữa. Dù có thiếu bao nhiêu tiền cũng không thể tự hạ thấp bản thân hỏi người được nữa."
Phương Trân sắc mặt biến đổi, ngữ khí trầm trọng chút, "Có ý tứ gì?"
"Ý trên mặt chữ, ngưng hợp tác." Cuối cùng lại ném xuống một câu, "Lúc trước cùng cô giao dịch, thật là đôi mắt bị mù rồi."
Phương Trân giận đến mức không nói được lời nào.
......
Sau khi Nhan Mộng Sinh trả lời điện thoại, hắn lập tức bắt taxi lao đến cửa hàng thịt nướng, trên đường đến cửa hàng thịt nướng, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên, hắn liền bật lên xem thử.
Trên đó có bốn hoặc năm dòng ký tự, tất cả đều là vị trí của Tưởng gia, bao gồm cả vị trí của Tưởng Hành, Nhan Mộng Sinh cất điện thoại lại.
Vào cái đêm mà đứa trẻ rời khỏi Nhan nhà, sau khi biết hết sự tình, hắn không ngần ngại nhờ người kiểm tra vị trí nhà của Tưởng Hành, đứa trẻ bị đưa cho người khác chăm sóc, hắn không an tâm.
"Còn mất bao lâu?" Nhan Mộng Sinh nâng lên đôi mắt, hỏi.
Lời nói dứt khoát nhanh nhẹn, như thể rất lạnh lùng với tất cả mọi người.
Tài xế trả lời: "Rất nhanh, hơn mười phút nữa sẽ có mặt."
......
Sở Huyền gọi xong, hai mắt đỏ hoe, không biết là buồn bực hay cảm động. Trong thế giới mặc sách này, cậu không có người thân, không có cảm giác thân thuộc, chỉ có thể trở về thực tại bằng cách làm nhiệm vụ, tuy nhiên gặp phải tình huống bất ngờ thì không thể làm gì được, ai kêu cậu hiện tại thân thể là một đứa nhỏ, muốn độc lập căn bản là không có khả năng.
Ngay khi tưởng rằng mình không còn được Nhan gia quan tâm, Nhan Mộng Sinh đã nói qua điện thoại:
Là hắn thiếu chút nữa đánh mất cậu......
Hóa ra không phải cậu bị mọi người bỏ rơi, còn có người quan tâm đến cậu.
Không nghĩ tới đại vai ác ban đầu muốn giết mình, hiện tại lại thành cảng tránh gió duy nhất của cậu.
Yến phù ăn miếng thịt cuối cùng trên bàn, ngay cả chân cừu cũng gặm sạch sẽ, lúc Sở Huyền vừa nghe điện thoại vừa ăn vừa chú ý đến biểu hiện của anh chàng nhỏ bé.
Từ vừa mới bắt đầu do dự đến kinh ngạc, đến cuối cùng đầu mũi đỏ ửng.
Không biết cậu nghe đối phương nói cái gì mà thay đổi lớn như vậy.
Yến Phù tiếp nhận điện thoại Sở Huyền đưa qua, thanh âm lo lắng: "Làm sao vậy?"
Sở Huyền nhanh chóng khôi phục cảm xúc, chớp chớp đôi mắt đẹp tràn đầy linh lực, "Không có việc gì, chút nữa anh hai em sẽ đến đón em, tiểu Huyền thiếu anh một ân tình, về sau nhất định báo đáp anh."
Nếu không phải đuôi mắt còn có điểm hồng, thật đúng là không biết tiểu gia hỏa này mới vừa rồi thiếu chút nữa liền khóc.
Yến Phù sửng sốt một chút, đứa nhỏ mới lớn như vậy làm sao còn biết nợ ân tình? Sau đó anh nói: "Không cần, đây là chuyện nhỏ..."
Ai biết đứa trẻ trước mặt lắc đầu, "Nợ ân tình thì phải đền đáp."
Nhìn vẻ mặt của đứa trẻ này kiên định như vậy, thật khó nói cái gì, "Vậy thì anh trai của em đến đón sao? Không phải là em không về nhà được sao?"
Sở Huyền sửng sốt, đúng vậy, Nhan Ba đều đã để Tưởng Hành đem chính mình từ Nhan gia mang đi, sao có thể sẽ đột nhiên lại lật lọng? Vậy không phải là ý của Nhan Ba, mà là Nhan Mộng Sinh tự mình muốn tới tìm cậu sao?
Cậu không biết trả lời như thế nào vấn đề của Yến Phù, đành phải cúi đầu không lên tiếng, thấy Sở Huyền cũng không muốn nói, Yến Phù cũng không có ép hỏi.
Sau khi Yến Phù thanh toán xong, anh ta lại đeo khẩu trang, đeo kính râm và đội mũ, vừa nhấc máy quay lại, anh ta nhìn thấy một thanh niên mặc đồ đen, khuôn mặt tuấn tú của anh ta có vẻ lạnh lùng hơn khi nhìn thấy anh ôm đứa trẻ trong lòng. Yến Phù cau mày, khi thấy người thanh niên dang tay ra muốn ôm đứa trẻ vào lòng, anh lùi lại một chút.
"Anh là ai? Có phải là anh trai của Tiểu Huyền không?" Yến Phù hơi lo lắng khi nắm tay Sở Huyền, anh có chút e ngại về mặt xã giao, đối mặt với trẻ con thì không sao, nhưng anh sẽ căng thẳng khi nói chuyện với người lạ.
Nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh như thường.
Giọng nói kia dửng dưng trả lời.
Khi nghe thấy từ "anh trai", Sở Huyền buông tay ôm lấy cổ Yến Phù và xoay nhẹ nửa người trên của cậu sang một bên.
Không đợi Sở Huyền còn chưa kịp nghiêng đầu nhìn thấy dáng người đi tới, lại đột nhiên bị người khác ép vào một cái ôm, đều không cần ngửi mùi hương trên người liền biết được người kia nhất định là Nhan Mộng Sinh.
Trước sau như một mà bá đạo.
Yến Phù nhìn đứa trẻ trong tay mình bị bế đi, động tác nhanh đến mức không kịp phản ứng, tại sao lại lo lắng như vậy? Nhìn đứa trẻ trong vòng tay người kia, "Tiểu Huyền, anh ấy là anh trai của em sao?"
Sở Huyền ngẩng mặt lên, nhìn dáng vẻ thiếu niên, sau đó quay lại cười với Yến Phù, giọng sữa nhẹ nhàng: "Đúng vậy. "
Nói xong, cậu vòng tay qua cổ hắn chặt hơn.
Nhan Mộng Sinh một tay ôm Sở Huyền, sau khi cảm nhận được sự mềm mại quen thuộc trong vòng tay hắn, đôi mắt đen của hắn sáng lên, tay trái chạm vào mái tóc mềm mại của cậu.
Sau khi nhận được xác nhận từ Sở Huyền, Yến Phù không thể nói gì nữa, tầm mắt cơ hồ không thể nào dừng ở trên người Nhan Mộng Sinh, chỉ nhìn Sở Huyền.
Nhan Mộng Sinh: "Cảm ơn."
Nghe được hắn nói chuyện với mình, ánh mắt Yến Phù không thể không cùng Nhan Mộng Sinh chạm nhau, ngay sau đó liền tránh đi, thấp mũ xuống xua tay, "Không có việc gì, đứa nhỏ này cũng thực đáng yêu, cùng em ấy ở chung ngày này tôi cũng thực vui vẻ."
"Tôi nợ cậu một ân huệ." Nhan Mộng Sinh nhàn nhạt nói.
Yến Phù kinh ngạc mà hơi hơi ngẩng đầu một lần nữa nhìn bọn họ, thật không hổ là hai anh em, nhịn không được cười một cái, "Không cần, tiểu Huyền đã nói qua em ấy thiếu tôi một ân tình, cho nên cậu cũng không cần như vậy đâu."
Nhìn khuôn mặt lạnh như băng kia, anh vốn đã có chút sợ hãi xã giao, lại còn đến một đại ca kiệm lời, như vậy không phải đang hành hạ chính mình sao?"
Sau đó cả hai đều lưu số của nhau để sau này có thể dễ dàng liên lạc với Mộng Sinh mang theo Sở Huyền rời đi, qua đại khái nửa giờ liền đến nơi ở mới của Nhan Mộng Sinh.
Sở Huyền nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt long lanh nhìn hắn, nghi vấn trong mắt đều bị Nhan Mộng Sinh nhìn thấy rõ ràng.
Nhan Mộng Sinh cúi xuống đặt đôi dép trẻ em mới mua trước mặt Sở Huyền, trong giọng nói có chút lãnh đạm, "Tương lai chúng ta sẽ sống ở đây." Những điều anh nói dường như là những điều đơn giản và dễ dàng, không phải những điều lớn của việc chạy trốn khỏi nhà.
"Anh à..... Sao anh không trở về Nhan gia?" Sở Huyền ngơ ngác mà nhìn Nhan Mộng Sinh.
"Bởi vì nhóc ở bên ngoài." Nhan Mộng Sinh trả lời, đặt những món ăn vặt hắn mua trên đường trở về trên chiếc bàn trà trong phòng khách.
Sở Huyền biết rõ tính tình này của Nhan Mộng Sinh, nếu hắn khăng khăng muốn ra ngoài tìm cậu, hắn nhất định sẽ xảy ra xung đột lớn với Nhan Ba mà không hề suy nghĩ.
Sở Huyền hít sâu một hơi, đi đến trong phòng ánh mắt khắp nơi đánh giá, nãi thanh nãi khí nói: "Em thích căn phòng này."
"Anh đã giấu tiền riêng để thuê nhà." Nhan Mộng Sinh hơi nhướng mày, không mặn không nhạt nói.
Cùng Nhan Mộng Sinh ở chung lâu rồi, nhìn thấy những biểu tình tinh tế của Nhan Mộng Sinh cũng biết hắn muốn biểu đạt cảm xúc gì, tỷ như hiện tại......
Là đắc ý.
Sở Huyền cong môi cười, hắn cũng thích giấu tiền riêng thuê nhà.
Sở Huyền nhìn căn nhà này, có một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm, rất sạch sẽ, không lớn nhưng rất ấm áp.
Chỉ là ——
Chỉ có một phòng......
Cậu phải cùng Nhan Mộng Sinh ngủ chung một phòng sao?
Đột nhiên ngẫm lại, dù bản thân sống ở đâu cũng vậy thôi, miễn là cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt và trở về thế giới thực.
Buổi tối giờ, Nhan Mộng Sinh hỏi cậu: "Đói không? Anh nấu cơm cho em."
Sở Huyền lắc đầu, cậu vừa mới ăn xong thịt nướng không lâu, một chút cũng không đói bụng, hơn nữa Nhan Mộng Sinh sẽ nấu cơm???
"Anh hai, anh có phải hay không đói bụng?" Cậu mới nhớ ra Nhan Mộng Sinh hình như vẫn luôn đi tìm cậu, không biết hắn đã ăn chưa, lại còn bị bệnh bao tử.
"Anh ăn rồi." Hắn hồi.
Sở Huyền gật gật đầu.
"Ngày mai anh ra ngoài tìm việc, kiếm tiền nuôi em."
Sở Huyền trầm mặc, mím môi gật đầu, "Vâng."
TV trước mặt đang chiếu phim, hai người đang ngồi trên ghế sô pha, tuy rằng đang xem TV, trên thực tế lại suy nghĩ những cái khác, tâm tư không ở trên TV.
Để cho một phú nhị đại cần phải đích thân đi làm kiếm tiền, chỉ sợ là cùng Nhan gia......thật sự làm lớn chuyện. Sở Huyền nghĩ đến đây, rũ đầu nhỏ đột nhiên hỏi: "Anh hai, anh như vậy sẽ không hối hận sao?"
Sau một lúc lâu.
Người bên cạnh cười một tiếng, "Vì cái gì sẽ hối hận?"
"Bất cứ quyết định nào của anh, dù có đụng phải bức tường phía nam, anh cũng sẽ không hối hận."
"Nhưng anh cũng nên biết rằng em không phải em trai của anh. Không có quan hệ huyết thống..." Sở Huyền thanh âm có chút buồn, không giống ngày xưa hoạt bát trong sáng.
"Sau đó thì sao?"
Khuôn mặt trắng nõn Sở Huyền nhỏ ngốc lăng một chút, "Không có sau đó."
Nhan Mộng Sinh nhẹ xoa đầu của cậu, im lặng chính là câu trả lời tốt nhất mà hắn đưa ra.
Sở Huyền không biết chính mình đã làm cái gì để khiến Nhan Mộng Sinh vì cậu trả giá nhiều như vậy, thậm chí không tiếc cùng trong nhà cãi nhau.
"Nhưng đây là lần đầu tiên anh nuôi dạy một đứa trẻ." Nhan Mộng Sinh nhếch lên khóe miệng một nụ cười vui tươi, nhìn thẳng vào mắt Sở Huyền, "Nếu em làm được điều đó, em phải có thể tự nuôi sống mình."
Sở Huyền: "......"
Nhìn Nhan Mộng Sinh nở nụ cười này, đột nhiên có một loại dự cảm bất hảo.
Khi có nguy hiểm bên ngoài, Nhan Mộng Sinh là người an toàn nhất, và khi an toàn Nhan Mộng Sinh chính là nguy hiểm nhất.
Ánh mắt tập trung vào trên người Sở Huyền, nhìn hắn do dự đã lâu, cuối cùng nâng lên khuôn mặt ngoan ngoãn đáng yêu, nãi âm cũng có vài phần thật cẩn thận, nói.
"Thôi, anh có thể không nấu ăn được không, anh kiếm tiền nuôi em là được rồi."
Nhan Mộng Sinh nhướng đôi lông mày xinh đẹp, cậu nói tiếp.
"Bởi vì em sợ rằng cả hai chúng ta sẽ bị ngộ độc thực phẩm." Giọng nói nhẹ nhàng chậm lại một giây rồi nói, "Tiểu Huyền còn chưa sống đủ đâu."
Nhan Mộng Sinh: "......"
"Vậy kêu cơm hộp." Nhan Mộng Sinh nhàn nhạt nói.
"Em sẽ nấu cơm, em làm cho anh." Sở Huyền ánh mắt kiên định, tựa hồ thật sự biết nấu ăn.
"Thực sự biết nấu ăn?" Nhan Mộng Sinh rất có vài phần tò mò, ánh mắt nhìn tiểu gia hỏa này.
"Đương nhiên, mấy món bình thường đều biết làm......" Không đợi Sở Huyền nói xong, âm thanh mát lạnh dễ nghe chen ngang.
"Vậy thì anh muốn ăn thịt bọc nồi." Nhan Mộng Sinh thanh âm tản mạn,ý tứ hàm xúc khiêu khích, nhưng là Sở Huyền biết tính hắn như vậy, căn bản là không nói tiếng người.
"Vậy thì anh tự nghĩ đi." Mặt Sở Huyền lạnh nhạt.
(Ở chỗ này Sở Huyền đang chơi chữ á, trong tiếng trung muốn và nghĩ đọc giống nhau)
Nhan Mộng Sinh nhìn đứa trẻ đã hoàn toàn quen thuộc với cách nói của chính mình, khóe môi nhếch lên từ từ, vừa đáng yêu vừa thú vị, bắt nạt cậu khi hắn buồn chán là một cách để giải tỏa.
Cũng may là Sở Huyền hắn đang suy nghĩ gì, nếu không đầu cũng sẽ ngoẹo đi.
Nhan Mộng Sinh tiền riêng cũng không có quá nhiều, phần lớn dùng để thuê nhà, và dùng một phần nhỏ số tiền để mua một số nhu cầu thiết yếu hàng ngày, bao gồm đồ ngủ cho hai người, bàn chải đánh răng.
Buổi tối sau khi rửa mặt, Sở Huyền nhìn thấy chỉ có một chiếc giường một chăn đệm thời thì trầm mặc khả nghi.
Ngủ một cái giường thì không nói, còn muốn ngủ chung một cái chăn sao?
Sở Huyền hơi nghiêng đầu nhìn người thanh niên vừa thay bộ đồ ngủ, ánh mắt này liền nhận ra Nhan Mộng Sinh cơ bụng tám múi, vai rộng, chân dài, gầy gò, thanh tú và uy lực, đúng là cơ thể mà mọi người ao ước.
Sở Huyền cởi bỏ bộ đồ ngủ, nhìn cái bụng tròn trịa bằng phẳng.
Không có so sánh sẽ không có đau thương, tuy là trong đời sống hiện thực mình cũng không có cơ bụng tám khối đẹp như vậy.
Nhan Mộng Sinh thay quần áo rồi tự mình đi ngủ, nhìn thấy anh chàng nhỏ bé đứng bên giường với vẻ mặt lười biếng, "Sao em không lên đây?"
Sở Huyền hỏi: "Chỉ có một cái chăn bông thôi sao?"
Nhan Mộng Sinh đem gối đầu của hắn sắp xếp xong, nhẹ giọng trả lời cậu: "Không thì sao?"
Thân ảnh nhỏ bé vẫn luôn đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, đôi mắt Nhan Mộng Sinh đen nhánh rơi xuống trên người Sở Huyền, nhìn lên nhìn xuống có chút nghi hoặc.
"Anh còn có thể ăn em sao?"
"Mau lên đây ngủ."
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------