Nhan Mộng Sinh đến một công ty.
Đưa lý lịch sơ lược kia qua, người ta rất tò mò lý lịch sơ lược Nhan Mộng Sinh đưa, lý lịch sơ lược viết có rất nhiều điều cao cấp nhưng mà chưa từng gặp qua.
Lúc Nhan Mộng Sinh phỏng vấn, người phỏng vấn đã hỏi chứng cứ những điều lý lịch sơ lược viết, cũng hỏi: "Nhan tiên sinh, giấy chứng nhận của nhẽng thành tựu mà lý lịch sơ lược viết, anh hôm nay có mang đến không?"
Nhan Mộng Sinh đúng sự thật trả lời: "Không có." Những cái giấy chứng nhận cùng thành tựu đó đều ở trong thế giới trước kia của hắn, muốn mang cũng không có biện pháp mang tới đây.
Người phỏng vấn nhìn người đàn ông trước mắt, đôi mắt sắc bén hơi hơi nhíu, mặt mày tinh lãng tinh xảo, lúc nhìn người ta tự mang khí chất lạnh nhạt, vừa thấy là rất có phong phạm lãnh đạo.
Nhưng anh ta vừa nghe Nhan Mộng Sinh nói xong thì trầm mặc một lát, lúc vốn dĩ tưởng Nhan Mộng Sinh là nột kẻ lừa đảo, Nhan Mộng Sinh đột nhiên mở miệng từ hạng mục công ty bọn họ cho tới công ty nào đó nói rõ lợi cùng hại, bao gồm tiền cảnh phát triển, thậm chí rõ ràng mở miệng ngậm miệng cũng không phải đều là tất cả sự kiện trong giới tài chính, chính là lại nói nói có sách mách có chứng như vậy, làm người không có biện pháp không tin phục.
Ba người phỏng vấn viên khuôn mặt do dự, thấp giọng nghiên cứu một chút, lúc nghiên cứu còn thường thường mà hướng tới Nhan Mộng Sinh trông lại vài lần, cuối cùng có một người phỏng vấn viên nói: "Nhan tiên sinh, thỉnh chờ một lát."
Nói xong người phỏng vấn viên kia rời khỏi phòng, đi ra ngoài một chuyến.
Phòng trong liền dư lại hai người phỏng vấn viên cùng Nhan Mộng Sinh.
Có một người phỏng vấn viên cười nói: "Thấy cậu trẻ tuổi như vậy, không nghĩ tới đối với tài chính hiểu được nhiều như vậy."
Nhan Mộng Sinh đáp lại một cái cười nhạt, "Có chút hiểu biết."
Lại nói chuyện vài câu, hai người phỏng vấn đều bị cách nói năng này của Nhan Mộng Sinh, thái độ bình tĩnh đối mặt, còn có biểu đạm nhiên bình tĩnh kia, dưới đáy lòng yên lặng không khỏi bội phục, thật giống như là bọn họ tới gặp mặt, đối phương mới là người phỏng vấn vậy.
Sau khi bọn họ hàn huyên vài câu, một người phỏng vấn khác đẩy cửa mà vào, ngồi trở lại tại chỗ, ánh mắt dừng ở trên người Nhan Mộng Sinh, "Là cái này, Nhan tiên sinh anh có thể ở lại, sẽ có người dẫn anh tới vị trí công việc."
Chờ Nhan Mộng Sinh rời khỏi phòng, người phỏng vấn khác nói: "Là sếp đồng ý sao?"
Người phỏng vấn vừa mới trở về gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, hơn nữa sếp còn nói, người này rất lợi hại."
Một năm về sau, Sở Huyền lên đại học, tốc độ thăng chức của Nhan Mộng Sinh làm người cắn phải lưỡi.
Mà trong một năm này, Ân Giang Hà cùng bọn họ thường xuyên lui tới, hằng ngày thăm người thân, cũng dần dần trở nên quen thuộc, Ân Giang Hà cũng biết em trai hắn cùng Sở Huyền là quan hệ người yêu, người sáng suốt đều nhìn ra được.
Ân Giang Hà vội xong công tác, mới nhớ tới buổi chiều hôm nay Tạ Viễn không có lớp, còn nói lúc buổi chiều giờ hơn muốn đón hắn về nhà, hắn lập tức cầm di động trên bàn vừa thấy, đã là giờ hơn tối, còn thấy được tin nhắn WeChat, đối phương nói: "Có phải hay không anh không cần em nữa rồi." Ngôn ngữ đáng thương hề hề, Ân Giang Hà vội vàng mà đứng dậy rời khỏi công ty.
Hắn gọi điện thoại cho Tạ Viễn: "Em đang ở đâu?"
Đối phương hít hít cái mũi, thanh âm còn thực ủy khuất, như muốn sắp khóc rồi, "Em còn đang ở trường học."
Ân Giang Hà nói: "Em chờ anh năm phút, anh lập tức liền đến."
Vài phút qua đi, Ân Giang Hà xuống xe, nhìn nam sinh mét đứng ở cổng trường, đi qua, biểu có chút áy náy, nói:" Thật xin lỗi Tạ Viễn, anh hôm nay bận quá quên mất thời gian......"
Tạ Viễn hồng hốc mắt, mặc không hé răng mà đã đi tới, một phen ôm Ân Giang Hà, "Em còn tưởng rằng anh không cần em nữa."
Ân Giang Hà vỗ vỗ phía sau lưng anh, nhẹ giọng nói: "Anh như thế nào lại không cần em?"
Tạ Viễn nghĩ đến nửa năm trước Ân Giang Hà cùng anh cãi nhau một lần, cuối cùng điện thoại Ân Giang Hà rất lâu cũng không nhận, anh rốt cuộc cũng không dám cùng đối phương cãi nhau nữa.
"Anh sẽ không không cần em, em lại không có làm cái gì sai mà." Ân Giang Hà an ủi nói, "Em đừng ở chỗ này nhiều người trước mặt khóc a, chú ý hình tượng chút."
Tạ Viễn xoa xoa khóe mắt, ừ nhẹ một tiếng, anh cũng không có thực thích khóc, chính là ở trước mặt Ân Giang Hà khống chế không được cảm xúc, anh cũng tìm không thấy biện pháp giải quyết nào.
Chờ ngồi vào trong xe.
Ân Giang Hà thắt lại đai an toàn, quay đầu đi hỏi: "Sao em không trực tiếp trở về đi, lại luôn chờ anh vậy."
"Em tưởng anh tới đón em." Tạ Viễn nói, "Giang Hà cũng giúp em thắt đai an toàn đi."
Ân Giang Hà bất đắc dĩ mà cười cười, "Em giống như đứa trẻ không lớn vậy." Lời tuy là nói như vậy, hắn vẫn là thò lại gần nửa người, đem đai an toàn kéo qua, chuẩn bị thắt cho Tạ Viễn.
Lúc này, Tạ Viễn nhìn tuấn nhan gần ngay trước mắt, cổ Ân Giang Hà lại, một nụ hôn mãnh liệt chứa vài phần tàn sát bừa bãi mãnh liệt hôn lên, Tạ Viễn đem ghế chỉnh thấp xuống, thuận tiện cho anh hôn môi Ân Giang Hà.
Ghế xe đột nhiên giảm xuống, dọa Ân Giang Hà nhảy dựng, hắn bị ỡm ờ ngã xuống, tay Tạ Viễn lộn xộn khắp nơi, Ân Giang Hà càng luống cuống.
"Không được, em tng trùng thượng não hả? Đây là trong xe, vẫn là ở bên ngoài." Ân Giang Hà muốn đẩy anh ra, nhưng cái tư thế kia không dùng được sức lực, cũng có chút mất khí lực hơn ngày thường, "Đừng...... Đừng ở chỗ này mà."
Tạ Viễn hơi hơi mỉm cười, tươi cười có chút nguy hiểm, ấn nả vai Ân Giang Hà, một chút bên môi, "Việc hôm nay anh biết sai chưa, làm em đợi lâu như vậy, còn tưởng rằng anh muốn lại lần nữa vứt bỏ em rồi."
Cái biểu này là rất nguy hiểm, nguy hiểm đến cả người Ân Giang Hà nổi da gà, một khi Tạ Viễn xuất hiện cái biểu này, hắn đều phải chuẩn bị liền nằm ba ngày không động đậy được.
"Anh biết sai rồi, Tiểu Viễn của chúng ta tốt như vậy, sẽ không tức giận đi." Ân Giang Hà xin tha.
Tạ Viễn đuôi mắt hồng hồng mà nhìn Ân Giang Hà, ánh mắt không tốt, dùng biểu đáng thương nhất lời nói tàn nhẫn nhất nói, "Em muốn bồi thường, ngày mai anh đừng đi làm."
Vành tai Ân Giang Hà đỏ lên, biết mỗi lần Tạ Viễn cùng hắn nói làm hắn không đi làm được là muốn làm cái gì, theo bản năng mà hít sâu nuốt nước miếng.
"Anh mời em ăn cơm được không, hai ngày này thân thể không tốt lắm, không thể làm việc kia." Ân Giang Hà bắt đầu giảo biện, muốn giải vây, không phải hắn không muốn làm cái kia, mà là bởi vì làm một lần eo hắn liền đau chân đau hai ngày, lại còn sẽ che không được "dâu tây", đi làm cho người ta quan cảm rất là không tốt.
"Không được, không thương lượng." Tạ Viễn lạnh nhạt mặt nói, không chút do dự cự tuyệt.
Ân Giang Hà biết đối phương cái gì cũng sẽ nhường hắn, bị ủy khuất sẽ khóc, cảm thấy không có cảm giác an toàn chính mình không yêu anh cũng sẽ khóc, nhưng mà ở trên giường...... Chính là một chút không nhường hắn, thậm chí còn thích chơi chút trò thú nhỏ.
Thật là trong ngoài bất nhất.
( Bên trong với bên ngoài không giống nhau)
Sau khi về đến nhà, Tạ Viễn chủ động làm cơm, cùng Ân Giang Hà cùng nhau ăn cơm chiều, xem TV nói chuyện phiếm.
"Em nghe Sở Huyền nói, em của anh đã làm ở một công ty cao tầng, tốc độ thăng chức đáng sợ như vậy?" Tạ Viễn cạp một miếng quả táo nói.
"Anh cũng không biết em ấy có thiên phú quản lý nhe vậy, em ấy hiện tại đã là tổng giám đốc, anh chỉ biết hình như em ấy thu phục hạng mục khó nhất khiến tất cả mọi người đau đầu của công ty." Ân Giang Hà tự hỏi một lát mới trả lời.
"Vậy Sở Huyền kia, cũng rất lợi hại, trường học bọn em cũng đều biết cậu ta, tham gia rất nhiều hoạt động cùng thi đấu, được rất nhiều giải thưởng, thật sự thực ưu tú." Tạ Viễn nhịn không được khen ngợi.
Ân Giang Hà gật gật đầu, chậm rãi nói: "Chính là...... Anh luôn là cảm thấy bọn họ căn bản không phải nhất kiến chung , mà là giống như đã quen thật lâu trước kia rồi."
"Được rồi, chúng ta không cần bàn việc bọn họ, chúng ta cũng muốn có việc chính cần làm." Tạ Viễn từ trên sô pha đứng lên, lôi kéo cổ tay Ân Giang Hà, chuẩn bị hướng phòng ngủ đi tới.
Ân Giang Hà mima môi lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy không muốn.
Tạ Viễn bỗng chốc đỏ hốc mắt, đứng ở tại chỗ nhìn hắn, như là đứa nhỏ lạc đường khổ sở cùng ủy khuất, "Anh có phải hay không không thích em, anh vì sao lại không muốn làm với em? Hay vẫn là em không được?"
Nội tâm Ân Giang Hà: "Cho anh làm sẽ không rồi."
Hắn vội vàng giải thích nói: "Anh không phải không có muốn, anh rất thích, nhưng mà......"
Tạ Viễn cười ra tiếng, trong mắt hồng thực nhanh lui lại, "Cái này liền đủ rồi, anh thích em, chúng ta phải thường xuyên tăng tiến cảm như vậy."
Ân Giang Hà mới phản ứng ra lời nói của bản thân xấu hổ cỡ nào. Sắc mặt xấu hổ, nhíu mày, nhưng mà muốn nói cái gì cũng không còn kịp rồi, hắn đã bị Tạ Viễn kéo vào phòng.
Cửa phòng đóng lại, bên trong truyền đến âm thanh quần áo rơi xuống đất.
......
Sở Huyền không ở trong ký túc xá đại học, mà là cùng Nhan Mộng Sinh ở bên ngoài, Nhan Mộng Sinh biết Sở Huyền không thích nhớ mật mã dài, cho hắn ghi vân tay vào, mật mã không có tạo dài, mà là lưu thành ngày bọn họ ở bên nhau, như vậy Sở Huyền liền sẽ không quên.
Bọn họ còn cùng nhau nuôi một con quất miêu, dùng bọn họ đều thích hoa Thiên Trúc quỳ nên đặt tên lag: Quỳ quỳ. Này đã hơn một năm, mèo con cũng đã trưởng thành, trưởng thành thành một con mèo cái xinh đẹp như tiểu tiên nữ.
Mèo cam
Con mèo này chính là được Nhan Mộng Sinh nhặt được từ bên ngoài nhặt, trong một ngày mưa to giàn giụa, hắn mới vừa tan tầm, nghe được dưới lầu có một con mèo con đang kêu meo meo, thanh âm thực mỏng manh, nhìn thấy mèo con chỉ lớn bằng bàn tay trên người có chút ướt, liền đem nó mang về nhà, nuôi nấng thật tốt.
Hiện tại trở nên dính người lại ngoan ngoãn, đáng yêu thật sự.
Sở Huyền vuốt đầu Quỳ Quỳ, Quỳ Quỳ thoải mái mà nheo đôi mắt lại, phát ra tiếng khò khè khò khè, cậu cười nhìn về phía Nhan Mộng Sinh, "Đều nói ai đem động vật nhỏ mang về, động vật nhỏ kia liền sẽ giống như người nọ, em cũng không thấy Quỳ Quỳ giống anh cao lãnh ngạo kiều như vậy a, ngược lại là dính người vô cùng."
"Anh lại cảm thấy Quỳ Quỳ rất giống anh." Nhan Mộng Sinh đùa với quất miêu, nhéo móng vuốt nhỏ màu trắng của nó, thanh âm ôn nhu dễ nghe, "Em ngẫm lại cho kĩ mèo này cùng anh giống chỗ nào."
Sở Huyền suy nghĩ một chút, như cũ lắc đầu, nói: "Em cũng cảm thấy không giống."
Nhan Mộng Sinh cười mà không nói.
Bởi vì là cuối tuần, Từ Nhất Đằng nói hôm nay tới nhà bọn họ cọ một bữa cơm, hắn mang theo chút trái cây tới, đi vào phòng khách liền nhìn thấy quất miêu bụ bẫm đáng yêu kia, khuôn mặt sủng nịch kỳ cục, "Quỳ Quỳ, mau để anh nựng một chút."
Nhưng là quất miêu đối với hắn lạnh lùng, thậm chí ở trên tay Từ Nhất Đằng đập một cái, một móng vuốt vỗ rớt, từ mặt quất miêu mặt có thể thấy được lạnh nhạt cùng khinh thường, khuôn mặt tiêu chuẩn của chủ tử mèo cao quý.
"Ai, Quỳ Quỳ a, nửa năm này hai ta gặp mặt tốt xấu không dưới mấy mươi lần đi, như thế nào lại đối với anh lạnh lùng như thế, đối với Sở Huyền bọn họ liền dính người như vậy." Từ Nhất Đằng nhìn nó dài, thấy nó quay đầu đi thân cận Sở Huyền, đau lòng muốn chết.
Sở Huyền thấy một màn này, đột nhiên cảm thấy con mèo này cùng Nhan Mộng Sinh chính là một khuôn mẫu khắc ra.
Đối với chính mình chính là hận không thể thời thời khắc khắc dính ở bên nhau, đối với người khác liền lãnh đạm muốn chết, ngay cả ánh mắt cũng không cho.
Sở Huyền nhịn không được cười một cái, ánh mắt nhìn Nhan Mộng Sinh, đụng đụng người sau kia vẻ mặt hơi hơi đắc ý, trên mặt tươi cười càng đậm, nói: "Hai người rất là giống nhau."
"Tôi nên suy nghĩ lại khi đến đây mới được, này không riêng gì tới ăn cơm, mà còn là ăn một miệng cẩu lương." Từ Nhất Đằng cảm giác chính mình là một bóng sáng cực mạnh.
"Nếu tới, đương nhiên đến ăn no mới có thể đi." Nhan Mộng Sinh nói một câu càng không phải lời người nói, đôi mắt hơi hơi nhướng, khóe miệng câu lấy nụ cười nhạt.
Sở Huyền ôm mèo cười, Từ Nhất Đằng khóc không ra nước mắt, Nhan Mộng Sinh donnj chén đũa, hình ảnh ấm áp, ấm áp hòa hợp, ngay cả trên nhà đều tản ra ánh sáng mềm nhẹ.
Sau khi ăn cơm tối xong, Từ Nhất Đằng lập tức lập tức liền bỏ chạy lấy người, bữa cơm này hắn ăn đến hoảng, lúc vừa mới bắt đầu hai người còn không có yêu đương, hắn còn tác hợp, hiện tại nói chuyện, bị thương vẫn là hắn, Từ Nhất Đằng khóc rống rời đi.
Sở Huyền mặc quần áo nhỏ cho Quỳ Quỳ, mang lên dây xích, chuẩn bị đi ra ngoài đi một chút, làm sủng vật tiểu khu sủng vật mèo hay chó đều phải mang dây xích, mang dây xích mới có thể dẫn chó mèo đi ra đường.
Nhan Mộng Sinh đi đến bên người Sở Huyền, đầu ngón tay hắn nhẹ điểm gương mặt, như là một đứa trẻ thích kẹo, "Muốn hôn hôn."
Sở Huyền tầm mắt dừng ở con mèo đứng ở một bên, cảm thấy có chút thẹn thùng, "Không cần, Quỳ Quỳ đang nhìn đó."
Nhan Mộng Sinh vẻ mặt không vui, trở tay đem Sở Huyền chắn ở góc tường, vây cậu vô pháp thoát ra, động tác cường ngạnh lại bá đạo, mà mỗ mèo Qùy Qùy một bên phảng phất như đối với hành vi của bọn họ sớm đã quen rồi, nhẹ quét cái đuôi đi tới một bên.
"Quỳ Quỳ cũng chưa phải chưa bao giờ thấy, hiện tại hôn em liền lại thẹn thùng." Nhan Mộng Sinh tiếng nói mát lạnh dễ nghe, mang theo cổ mị lực mê người, làm người thẳng tâm tê dại.
Sở Huyền sắc mặt hồng hồng, nhìn quất miêu một bên, xác thật giống như đối với hành vi của bọn họ không có hứng thú.
Nhan Mộng Sinh tay phải chống tường, tay trái đầu tiên là trớn vành tai nóng lên của Sở Huyền, chậm rãi theo gương mặt trượt xuống, vuốt cổ tinh tế trắng nõn của cậu, cuối cùng nâng cằm Sở Huyền lên, để cậu hơi hơi nâng lên mặt nhìn mình.
"Em mau hôn anh một cái." Nhan tổ tông khó được làm nũng một hồi.
Sở Huyền nhấp hạ khóe miệng, bầu không khí tinh tế ái muội lưu chuyển ở giữa hai người, "Chúng ta đều lão phu lão thê......"
Nhan Mộng Sinh bất mãn: "Ai cùng em làm lão phu lão thê, chỉ cần chúng ta yêu nhau, liền vẫn luôn là yêu cuồng nhiệt."
Sở Huyền ngước mắt, duỗi tay túm cổ áo Nhan Mộng Sinh, nhón mũi chân ở trên mặt nhẹ nhàng hôn một cái. Nhan Mộng Sinh mỉm cười, tay trái đem cằm Sở Huyền kéo lại, gia tăng nụ hôn này. Lưỡi nhẹ quét qua đôi môi mềm mại của đối phương. môi cậu, cuối cùng ở trên vành tai Sở Huyền khẽ cắn một chút.
Sở Huyền bị tiếng dốc nhẹ như lông chim kia làm cho có chút ngứa, nhịn không được vươn tay nhéo nhéo lỗ tai, nhéo như vậy, lỗ tai càng đỏ, càng thêm đáng yêu.
"Tiểu Huyền, anh yêu em." Nhan Mộng Sinh hôn mặt Sở Huyền một cái, lại hôn cái trán cậu, như là đang làm một cái nghi lễ vĩnh viễn ở bên nhau.
"Em cũng yêuanh." Sở Huyền ngửi thấy lãnh hương trên người Nhan Mộng Sinh, nhìn lại mắt Nhan Mộng Sinh, từng câu từng chữ đáp lại hắn.
- - hết thảy, chính là cả đời.
"Chúng ta đi ra ngoài đi một chút đi, mang theo Quỳ Quỳ." Sở Huyền nắm tay hắn, đáy lòng hạnh phúc.
"Được." Nhan Mộng Sinh nhẹ giọng đáp.
Bọn họ đi trên một con đường thật dài, ánh mặt trời vừa lúc chiếu vào trên người bọn họ, hai thân ảnh cao gầy càng đi càng xa, bọn họ vừa nói vừa cười, tươi cười mạn vô tận ngọt ngào cùng vui mừng.
Nam nhân nhìn thiếu niên bên cạnh, mặt mày ôn nhu tới cực hạn, môi mỏng giương lên, đáy lòng tràn ra yêu thích chân chính, ngay cả ánh mặt trời tản mạn ánh chiều tà đều không bì kịp một phần ánh mắt hắn, đáy mắt hắn đáy mắt đựng đầy ngân hà xán lạn.
Người đàn ông mắt lam lông mi màu trắng ở nơi xa nhìn bóng hình bọn họ, ánh mắt hắn dừng ở trên người Nhan Mộng Sinh, đôi mắt toát ra sự tán thưởng.
Hắn còn nhớ rõ, hắn hỏi nam nhân kia vì cái gì muốn vứt bỏ hết thảy đi tìm Sở Huyền, từ bỏ công danh lợi lộc trong thế giới, từ bỏ gia thế hiển hách, hết thảy những gì đang có đều phải từ bỏ, chỉ vì một ái nhân, đáng sao?
Nhan Mộng Sinh không có gọn gàng dứt khoát nói có đáng giá hay không, nhưng lại từ trong lời nói nghe ra được tràn đầy yêu, thậm chí đều không cần nói có đáng giá hay không, việc hắn làm quyết định chính là câu trả lời tốt nhất.
Trong một thế giới bao la như vũ trụ, một thế giới phụ thuộc lẫn nhau thực sự không dễ dàng, nhưng chúng ta có thể sống ở hai thế giới khác nhau, từ biết nhau đến yêu nhau, càng là trăm triệu phần có một xác suất.
Trước kia tim tôi là trống không, hiện tại bên trong rốt cuộc có thể có một người, em ấy ở trong lòng tôi an gia thường trú, lấp đầy hết thảy chỗ trống cùng tiếc nuối, tôi yêu em ấy rất sâu.
- -- bổn văn kết thúc ---