Trương Bạch Thuật cùng với Lâm Tham Linh đều không nghĩ tới có người ngoài đang nghe, lập tức sợ hãi kêu lên một tiếng.
Tiêu Dư An bước mấy bước đi tới, một tay ấn huyệt thái dương, bày ra bộ dáng đến cùng là có chuyện gì đang xảy ra trên thế giới này vậy trời: “Thế chuyện của hai người các ngươi là thế nào?”
Trương Bạch Thuật cũng không thèm khách sáo với hắn: “Ta cùng với Linh Nhi lưỡng tình tương duyệt, ngươi nói coi ngươi có đồng ý hay không luôn đi.”
Tiêu Dư An: “…”
What the hợi?!
Sao lại là cái câu này nữa?!
Ý nghĩa của câu này thực sự đúng như những gì hắn đang hiểu có phải không?!
Tiêu Dư An hít sâu một hơi, hỏi Lâm Tham Linh: “Thật chứ?”
Lâm Tham Linh không dám nhìn Tiêu Dư An, cúi đầu, một lúc lâu, gương mặt đỏ bừng gật đầu.
Vậy Yến Hà Thanh phải xử lý thế nào đây!?
Đây là cái tiết tấu lão bà toàn bộ đều chạy hết sao?
Tiêu Dư An đứng ngốc tại chỗ, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Trương Bạch Thuật còn tưởng rằng Tiêu Dư An đang do dự, tiến lên bóp hắn: “Tiêu Dư An, ngươi mà dám lắc đầu, ông đây bóp chết ngươi ngay tại chỗ đấy.”
Ngươi bóp chết ta luôn đi!!! Việc này nếu như để Yến Hà Thanh biết, ta có cần phải mang theo ngươi đi trốn luôn không? Trốn thì chạy về phía nam hay phía bắc bây giờ? Đi đường thủy hay đi đường bộ? Rồi đi đường bộ thì đi xe hay dùng hai cẳng? Cái kịch bản này đến cùng là mẹ nó bị làm sao vậy!
Ài, được rồi được rồi, cái loại kịch bản nát bét ngay cả nữ chính cùng nữ thứ hai còn làm đám cưới với nhau thì có cái gì mà không thể nữa chứ?
“Ngươi nói coi, đêm hôm khuya khoắt không lo yên ổn mà đi ngủ đi, tự dưng chạy tới đây nói chuyện này là sao?” – Tiêu Dư An gạt tay của Trương Bạch Thuật trên người mình xuống: “Sáng mai đem sính lễ khiêng tới đây, không có sính lễ nhà mẹ đẻ không thả người đâu.”
Cả Trương Bạch Thuật cùng Lâm Tham Linh đều sững sờ, Trương Bạch Thuật lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi, ngươi…”
“Ngươi cái gì mà ngươi.” – Tiêu Dư An đè bả vai người ta, đẩy một cái: “Trước tiên đi về ngủ cái đi, được không?”
“Ờ!” – Trương Bạch Thuật vui vẻ, lại nói với Lâm Tham Linh: “Linh Nhi, ngươi đợi ta! Sáng mai ta sẽ đến! Ta nhất định sẽ đến!”
Nói xong Trương Bạch Thuật khoa tay múa chân chạy về y quán, cũng may là ban đêm trên đường không có ai chứ không thì cũng khối người tưởng có thằng điên nhà ai xổng chuồng chạy ra ngoài mất.
Vẻ mặt Lâm Tham Linh vẫn còn có chút hốt hoảng, nàng tự lẩm bẩm: “Nhà mẹ đẻ… nhà mẹ đẻ.”
Lâm Tham Linh biết, từ sau khi mẫu thân nàng chết đi, nàng đã không còn có nhà nữa, cả đời này nàng chỉ có một nguyện vọng chính là có thể làm một nữ tử giúp chồng dạy con, nàng không muốn vinh hoa phú quý, không muốn cẩm y ngọc thực gì cả, nàng chỉ cần cuộc sống bình thường ngày ba món ăn một món canh mà thôi.
Thế nhưng thời khắc kế phụ đem nàng bán vào thanh lâu, Lâm Tham Linh biết hết thảy đều trở thành không thể, nàng đầu tiên là không có nhà, tiếp sau nữa ngay cả tư cách để nằm mơ cũng không có.
Ai ngờ sau này lại được cứu, hết thảy cũng đều thay đổi.
Hiện tại lại có người nguyện ý nói một tiếng, ta là nhà mẹ đẻ của nàng.
Hốc mắt Lâm Tham Linh đỏ lên, đột nhiên đối Tiêu Dư An quỳ xuống: “Tiêu công tử, ta…”
Tiêu Dư An vội vàng kéo nàng lên: “Đừng như vậy, nếu để Trương Bạch Thuật nhìn thấy, chẳng phải sẽ chặt ta luôn sao.”
Lâm Tham Linh nghẹn ngào: “Ta không biết phải làm sao để cám ơn ngươi…”
Tiêu Dư An cười vang nói: “Cảm ơn gì chứ, nhân sinh khổ đoản, tận hưởng lạc thú trước mắt! Cùng nhau xây dựng một xã hội hài hòa í a hài hòa, đi về ngủ trước đi, các ngươi đều không buồn ngủ sao? Thức đêm sẽ trọc đầu đó.”
Dưới sự thúc giục của Tiêu Dư An, Lâm Tham Linh không thể không quay người đi về sương phòng, nàng đi được vài bước thì phát hiện Tiêu Dư An không đi theo, thế là không hiểu hỏi: “Tiêu công tử, ngươi không về ngủ à?”
“A? Ta ấy à? Không có việc gì, ta ngắm trăng đã, ngươi về trước đi.” – Tiêu Dư An khoát khoát tay.
Lâm Tham Linh đáp lại một tiếng, đi về trong viện, màn đêm như chiếc lồng úp xuống, trong góc hẻo lánh che lấp một bóng đen, ở nơi nhìn không rõ ấy truyền đến tiếng hô hấp rất nhỏ, phỏng chừng là mèo hoang không nhà để về.
Tiêu Dư An hà hơi thổi đi gió đêm lạnh lẽo, khoanh hai tay dựa vào cửa phủ đệ, ngẩng đầu nhìn trăng, tối nay là trăng lưỡi liềm, trăng non bị khuyết chỉ còn lại hình cái móc câu. Tiêu Dư An đầy bụng tâm sự, không khỏi thở dài.
Thở dài một hơi xong, thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Tiêu Dư An tưởng là Lâm Tham Linh còn có việc, nghi hoặc quay người nhìn lại: “Hở? Sao còn…”
Một câu chưa xong, thanh âm của Tiêu Dư An đã im bặt.
Người kia không vì ánh bắt bị hoảng sợ của Tiêu Dư An mà dừng lại, ngược lại còn bước nhanh hơn, tại thời điểm Tiêu Dư An lui lại một bước đã đưa tay túm lấy cổ tay Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An còn chưa kịp phản ứng đã bị người nọ kéo một cái, kéo vào trong nội viện, ngay sau đó, phần lưng đụng vào vách tường. Cả người Tiêu Dư An bị gắt gao đặt trên vách tường, nháy mắt một cái, trời đất quay cuồng, huyết dịch khắp người đều xông lên đầu.
Mắt còn chưa thấy rõ sự việc, bên tai đã truyền đến tiếng vang.
Khí tức ấm áp thở vào bên tai Tiêu Dư An khiến hắn không nhịn được mà khẽ run, thanh âm Yến Hà Thanh giống như cười lại không phải cười, tựa như giận lại không phải giận, hắn nói: “Ngươi cùng nữ tử kia không có thành thân, ngươi đang… gạt ta?”
Tiêu Dư An: “…”
Ai tới chém hắn một đao để hắn chết quách luôn cho rồi đi?
—
Lời tác giả: Trước đó có tiểu thiên sứ hỏi tại sao lại phải tạo ra loại hiểu lầm như này. Mẹ ruột trả lời thế này nè: “Đương nhiên là để tạo cơ hội cho Yến Hà Thanh hiên ngang mà đem Tiêu Dư An kabedon rồi, a ha ha ha ha ha ha ha!!!”
(kabedon: ép người vào tường, chống tay khóa lại.)
Editor: Ahihi, kabedon!!!