Tiêu Dư An hờ hững đi trên đường, ngay cả phía đối diện có đứa trẻ đang chạy tới cũng không nhìn thấy, đứa bé kia buộc một túm tóc trên đỉnh đầu, mặc yếm đỏ, đụng một cái vào đùi Tiêu Dư An, phỏng chừng là bị đụng đau, xoa xoa cái mũi đỏ rực làm bộ muốn khóc.
Tiêu Dư An vội vàng ngồi xổm xuống, dịu dàng nhỏ nhẹ dỗ: “Ôi ôi, đừng khóc đừng khóc, chỗ nào bị đụng đau, để ca ca giúp ngươi xoa nhé?”
Đứa bé kia khóc thút thít một hồi mới dịu lại, dùng nắm đấm nhỏ đấm đấm Tiêu Dư An: “Ca ca xấu! Không chịu nhìn đường! Mau xin lỗi ta!”
A sảng khoái nhỉ, vị bạn nhỏ này, ta thấy ngươi rất có thiên phú làm nữ chính, có muốn tìm hiểu văn bá đạo tổng tài chút không?
Tiêu Dư An ngồi xổm xuống nhìn thẳng nó, cười xin lỗi: “Ta sai rồi, ta sai rồi, có còn đau không?”
Kết quả dỗ nửa ngày cũng không bằng một xâu mứt quả cho bớt việc, Tiêu Dư An thấy đứa nhỏ kia vui sướng cầm mứt quả gặm, trong lòng yên lặng nói: Ta sai rồi, ta không nên cảm thấy ngươi giống nữ chính, cái sự yêu thích vật chất kia của ngươi thể hiện ngươi chính là một đứa nhỏ tốt không thích làm ra vẻ.
Đứa trẻ bị Tiêu Dư An dùng một xâu mứt quả mua chuộc dùng miệng gặm sơn tra, giật giật góc áo Tiêu Dư An.
“Hử?” – Tiêu Dư An ngồi xuống trước mặt nó, hỏi: “Sao thế?”
“Đại ca ca, ngươi có phải đang không vui hay không?” – Đứa trẻ liếm liếm vụn đường hàm hàm hồ hồ hỏi.
“Đúng vậy á.” – Tiêu Dư An không hề e dè, cười trả lời.
“Vậy vì sao ngươi lại còn cười?” – Đứa nhỏ không hiểu hỏi.
Tiêu Dư An nhẹ nhàng túm túm cái bím tóc của nó, vừa rung vừa lắc: “Bởi vì không vui cho nên mới phải cười.”
Đứa trẻ lộ ra biểu tình mê hoặc, nửa hiểu nửa không ồ lên một tiếng, lại hỏi: “Đại ca ca, vì sao ngươi lại không vui?”
“Bởi vì tất cả mọi người đều có nơi trở về cùng với kết cục của mình, dường như chỉ có mình ta là không biết nên đi về hướng nào thôi.” – Tiêu Dư An cong mắt.
Đứa nhỏ đem viên mứt quả cuối cùng bỏ vào trong miệng: “Vậy ngươi bảo nương của ngươi dẫn ngươi đi chơi đi nha.”’
Bàn tay nắm lấy bím tóc đứa nhỏ của Tiêu Dư An dừng lại, vẫn đang cười, chỉ là nụ cười ấy đã nhạt đi nhiều: “Mẹ của ta rất bận, không thể mang ta đi chơi.”
“Vậy có còn ai nguyện ý dẫ ngươi đi chơi không?”
“Chắc là không có đâu.”
“Đại ca ca, ngươi thật là thảm ghê.”
“Ha ha ha, ta cũng cảm thấy vậy đấy.”
Tiêu Dư An đưa tay xoa đi vụn đường trên khóe miệng đứa nhỏ, đứng dậy: “Không đùa ngươi nữa, ta phải đi có việc rồi.” – Nói xong phất tay tạm biệt đứa nhỏ, đi về hướng y quán.
Nào biết vừa mới tới y quán, bên trong đột nhiên truyền đến một giọng nói nghiêm túc lại cấp thiết: “Không được! Ta không đồng ý!”
Tiêu Dư An khẽ giật mình, bước nhanh đi vào.
Trong nội đường, Trương Trường Tùng ngồi trên ghế, như có như không vuốt vuốt ria mép giống như đang suy tư gì đó, Trương Bạch Thuật đứng bên cạnh ông, hơi hơi phẫn nộ.
Bình thường đều là Trương Bạch Thuật không chịu đứng đắn bị Trương Trường Tùng nói, hiện tại nhìn tình hình này, hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó ghê gớm.
“Sao vậy? Sư phụ?” – Tiêu Dư An nhìn hai người, không hiểu hỏi.
Trương Trường Tùng khoát khoát tay: “Đừng có nói gì nữa, ta đã quyết định đi rồi.”
“Không được! Vậy ta thay ngươi đi!” – Trương Bạch Thuật cắn răng một cái, nắm chặt tay, không khoan nhượng nói.
“Ngươi đi cái gì mà đi?” – Trương Trường Tùng trừng hắn: “Ngươi vừa mới đại hôn với Tham Linh, hai người các ngươi phải cùng nhau trải qua một tháng này thật tốt! Thằng nhóc thối, chỉ biết khoe mẽ!”
“Cha, ta đây không phải khoe mẽ! Ngươi mới gọi là khoe mẽ ấy, ngươi nói coi ngươi đã từng tuổi này rồi, lưng đau chân không tốt, ở nhà dưỡng không tốt sao? Cứ nhất định phải đi qua đó trải qua những ngày vất vả à? Vả lại ngươi có thể đi theo kịp quân đội sao?” – Trương Bạch Thuật tức giận nói.
“Quân đội? Quân đội gì?” – Tiêu Dư An đúng lúc xen vào, hỏi.
Trương Bạch Thuật hít vào một hơi, giải thích cho Tiêu Dư An.
Thì ra thê tử của Trương Trường Tùng trước đây từng là nữ nhi của một vị tướng quân có tiếng tăm của Nam Yến quốc.
Năm đó Trương Trường Tùng mới vừa nhược quán, chu du thiên hạ, trên đường đi chưa bệnh cho người, hành y tế thế, sau đó trên phố xá hoàng thành Nam Yến quốc gặp được thê tử, vừa gặp đã yêu, cứ vậy định tình.
(Nhược quán: Khoảng tuổi.)
Thế nhưng Trương Trường Tùng chẳng qua chỉ là một đại phu nghèo, ngay cả sính lễ cũng không có, tướng quân Nam Yến quốc sao có thể gả nữ nhi cho ông được.
Hai người yêu nhau bị ngàn khó vạn ngăn, Trương Trường Tùng thương tiếc thê tử, không đành lòng nhìn nàng bị liên lụy, vốn định từ bỏ, ai ngờ ngay ngày ông chuẩn bị rời đi, thê tử đã từ phủ tướng quân lén chạy ra ngoài, kéo tay Trương Trường Tùng nói ta không thể không đi cùng với ngươi.
Tình thâm đứt ruột, không thể cô phụ, màn đêm buông xuống, Trương Trường Tùng đem theo thê tử chuẩn bị rời đi Nam Yến quốc cao chạy xa bay. Sau khi tướng quân phát hiện thì giận tím mặt, phái người đi bắt Trương Trường Tùng cùng với thê tử trở về, còn định đánh gãy chân Trương Trường Tùng.
Nguy nan ngay trước mắt, đệ đệ của thê tử Trương Trường Tùng, cũng chính là nam tử áo đen Nam Yến quốc mới tìm được Trương Trường Tùng kia đứng ra. Từ thưở nhỏ hắn đã thân cận với tỷ tỷ, bây giờ thấy tỷ tỷ chịu khổ, đương nhiên không đành lòng, lúc đó tuổi hắn vẫn còn nhỏ, tính tình cương trực, lập tức giận dữ xông lên đầu, phản kháng phụ thân thả Trương Trường Tùng và tỷ tỷ mình đi.
Sau đó Trương Trường Tùng đem theo thê tử đến Đào Nguyên thôn, trải qua cuộc sống sinh hoạt như thần tiên quyến lữ.
Lại sau đó, thê tử vì sinh bệnh mà qua đời, bản thân mình nhặt được Trương Bạch Thuật, Nam Yến quốc lại bị thiết kỵ của Bắc quốc chà đạp. Lúc Nam Yến quốc quật khởi lần nữa thì tin tức về người nhà của thê tử cũng mất, thời gian đã qua mấy chục năm, tất cả mọi chuyện đều đã bị khắc lên bốn chữ thế sự khó liệu, bị bánh xe lịch sử chậm rãi lăn qua, chôn vùi vào bụi đất.
“Vậy ra cữu cữu của Trương Bạch Thuật tới tìm các ngươi nhận thân à? Đây chẳng phải là chuyện tốt sao?” – Nghe Trương Trường Tùng nói xong, Tiêu Dư An hỏi.
“Thế nhưng hắn muốn cha ta đến trong quân làm đại phu!” – Trương Bạch Thuật nắm chặt nắm đấm tức giận hô lên.
“Cái gì?” – Tiêu Dư An trừng lớn mắt.
Trương Trường Tùng ho khan hai tiếng, không nhanh không chậm nói: “Cũng không phải làm đại phu cùng hành quân gì cả, chỉ là dạo gần đây ở tiền tuyến thương vong quá nhiều, cho nên đi giúp một chút, vả lại đánh xong trận này thì ta trở lại luôn, bọn hắn cũng đã nói, sẽ không thiếu bổng lộc, hơn nữa đại phu cũng không cần phải lên tiền tuyến, sẽ không nguy hiểm đến tính mệnh.”
“Bọn họ nói không thì là không sao? Cuộc chiến này làm gì có lần nào không chết hàng ngàn vạn người chứ? Lỡ như ở tiền tuyến bọn họ không chống đỡ được, bị Đông Ngô quốc phá hủy quân doanh, ai có thể cam đoan được ngươi sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng? Không được, ta không thể để ngươi đi.” – Trương Bạch Thuật vừa vội vừa gấp, nhưng mỗi câu đều nói có lý, từng chữ rõ ràng.
Trương Trường Tùng cố chấp hơn nửa đời người, lúc này cũng tuyệt đối không vì Trương Bạch Thuật mà thay đổi ý định, ông nói: “Lúc trước ta và mẹ ngươi có thể rời khỏi Nam Yến quốc, hoàn toàn đều dựa vào cữu cữu, vả lại khi mẹ ngươi còn tại thế vẫn nói, đời này đại khái cũng chỉ mắc nợ một mình cữu cữu của ngươi, bây giờ ta cuối cùng cũng có cơ hội báo ân, sao có khả năng lo trước lo sau vậy được?”
“Báo ân chứ gì? Được, ta biết rồi, cha từ nhỏ đã dạy ta nhận ân một giọt nước cũng phải dùng cả dòng sông mà báo đáp, những đạo lý lớn này ta đều hiểu, đã như vậy, ta thay ngươi đi không phải đều giống nhau sao? Dù sao thì bọn họ chính là thiếu một đại phu, ta đi không phải cũng là báo ân đó sao!” – Trương Bạch Thuật tranh giành không buông.
Trương Trường Tùng bị chọc giận, cầm gậy quất vào lưng Trương Bạch Thuật: “Ngươi cho dù có muốn đi, thì cũng phải nghĩ một chút đến Tham Linh chứ? Ngươi vừa mới đại hôn, có thể đành lòng bỏ nó phòng không gối chiếc sao? Vả lại lỡ như ngươi xảy ra chuyện gì, ta sao có thể giao phó với Tham Linh?”
“Cha, ngươi xem, ngươi cũng lo lắng ta sẽ xảy ra chuyện! Ngươi đã biết nguy hiểm như vậy, vậy thì sao ta có thể đồng ý để ngươi đi?” – Trương Bạch Thuật vin lý lẽ mà biện luận.
Trương Trường Tùng giận đến há miệng, run rẩy đứng lên, giơ cao cây gậy lại muốn đánh Trương Bạch Thuật. Tiêu Dư An vội vàng đưa tay ngăn lại, vịn Trương Trường Tùng ngồi trở lại trên ghế: “Sư phụ, ngươi đừng nóng giận, Trương Bạch Thuật cũng là lo lắng cho ngươi thôi.”
Cơn giận của Trương Trường Tùng thoáng cái hạ xuống, thở dài một hơi: “Ta cũng biết là lo lắng cho ta, nhưng mà cái ơn này, không thể không báo được.”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên Trương Trường Tùng ho khan, Trương Bạch Thuật giận trách một tiếng, ngươi xem lại chính thân thể ngươi trước đi, thế mà còn dám đòi đi đánh trận, sau đó vội vàng chạy tới lấy nước.
Tiêu Dư An vội vàng vỗ vỗ lưng Trương Trường Tùng cho bớt ho, trong đầu hắn bất chợt có một suy nghĩ nhỏ nhỏ dâng lên, chậm rãi chiếm cứ cả cõi lòng hắn. Giờ khắc này, trong đầu óc hắn tất cả đều là hình ảnh của một năm đã qua này, Trương Trường Tùng chăm sóc hắn đủ kiểu, Trương Bạch Thuật cùng hắn tình như thủ túc.
Nếu như nói báo ân, Tiêu Dư An sao lại không thiếu ân tình kia chứ?
“Sư phụ, nếu như ngươi tòng quân, khi nào mới có thể trở về?” – Tiêu Dư An hỏi.
Trương Trường Tùng nói: “Nói là lâu nhất ba tháng sẽ để ta trở về, ngươi nói xem, chỉ thỉnh cầu ta ngắn ngủi có ba tháng, ta sao có thể cự tuyệt được?”
Tiêu Dư An cười nói: “Cũng đúng, ta cảm thấy ân tình này vẫn nên báo.”
Trương Trường Tùng nói: “Đúng vậy, ngươi giúp ta khuyên nhủ Trương Bạch Thuật đi.”
Tiêu Dư An lại hỏi: “Sư phụ, ngươi nói xem, ta đi theo bên cạnh ngươi học được hơn một năm, có phải đã có thể tự mình đảm đương một phía rồi không?”
Trương Trường Tùng khoát khoát tay: “Ngươi không phải đã sớm biết phải trị thương như thế nào rồi sao? Bị đau sốt vặt cũng đối phó được, chờ một chút, ngươi…”
Trương Trường Tùng dường như đột nhiên hiểu ra gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Dư An, hai mắt trợn tròn: “Ngươi? Không phải ngươi muốn…?”
Tiêu Dư An tiến lên nắm chặt lấy tay Trương Trường Tùng, ý cười dịu dàng như nước: “Sư phụ, ta ở chỗ ngươi học không một năm, đây là lúc nên giao học phí rồi.”
—
Lời tác giả: Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ngày mai Yến ca cho thấy tâm ý.
Editor: Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, tối nay không biết sẽ post chương tiếp theo hay không:v.