Ngày thứ hai, có người đến gõ cửa phòng Hiểu Phong Nguyệt.
Từ trước đến nay Hiểu Phong Nguyệt không tranh quyền thế, người duy nhất đến thăm chỉ có Dương Liễu An, y lòng đầy vui vẻ đi ra mở cửa nhưng lần này lại không thấy được người mà mình muốn nhìn thấy nhất.
Nụ cười của Tần Ngọc làm người ta sợ hãi: “Có thể vào trong nói chuyện không?”
Xuất phát từ lễ độ, Hiểu Phong Nguyệt cũng thiện ý mời người vào nhà: “Tệ xá đơn sơ, công tử tùy ý an vị.”
Tần Ngọc bước vào trong phòng, cũng không ngồi xuống, nghĩ nghĩ đi tới chỗ cổ cầm đặt trên bàn, ngón tay khẽ gẩy gẩy dây đàn: “Đã sớm nghe nói Hiểu công tử am hiểu đánh đàn, hôm nay đặc biệt đến đây xin chỉ giáo.”
“Chỉ giáo thì không dám, nhưng nếu được cùng đàm luận thì vô cùng hoan nghênh.” – Hiểu Phong Nguyệt đè xuống bất an trong lòng, cầm lấy chén sứ trên bàn, châm trà cho Tần Ngọc.
Tần Ngọc câu khóe miệng hỏi: “Vậy Hiểu công tử, đã từng đàn cho hoàng thượng nghe rồi?”
Hiểu Phong Nguyệt trả lời: “Tiểu nhân bất tài, hoàng thượng cảm thấy tiếng đàn làm loạn tai, cho nên tiểu nhân chưa từng tấu cho hoàng thượng nghe.”
Ý cười của Tần Ngọc càng sâu, đôi con ngươi híp lại lộ ra giảo hoạt, hung ác cùng nham hiểm: “Nói vậy thì, cả cái hoàng cung lớn như thế này, cũng chỉ có một mình Dương thị vệ được nghe qua tiếng đàn của công tử?”
Tay Hiểu Phong Nguyệt run lên, chén sứ rơi xuống đất, vỡ nát, y ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, hai mắt trợn to, bờ môi run rẩy: “Ngươi, ngươi, ngươi…”
Tần Ngọc tự mình cầm lấy chén sứ, rót đầy nước, để đến trước miệng miễn cưỡng nhấp một cái, lúc này mới nói tiếp: “Ai nha, mặc dù hoàng thượng chưa từng sủng hạnh ngươi, nhưng cấm luyến lại tằng tịu cùng với thị vệ, chậc chậc chậc, tội này đáng chết vạn phần.”
Hiểu Phong Nguyệt ổn định lại tâm thần, cả giận nói: “Ngươi đừng có ngậm máu phun người, chúng ta chỉ là người xa lạ, mới gặp mặt một lần.”
“Người xa lạ?” – Tần Ngọc đột nhiên ôm bụng cười to, cười xong còn lau nước mắt, hỏi: “Người xa lạ sẽ tặng nhau túi thơm mang bên người à?”
Hiểu Phong Nguyệt rút cuộc mất tất cả khí lực, gần như muốn ngã ngồi trên mặt đất, một tay y chống bàn, khàn khàn giọng hỏi: “Ngươi muốn gì?”
“Hiểu công tử là người thông minh, ta cũng không lòng vòng nữa.” – Tần Ngọc từ trong ngực lấy ra một bình sứ màu trắng nhỏ, khẽ đặt lên bàn.
Hiểu Phong Nguyệt hỏi: “Đây là cái gì?”
“Thuốc mê.”
“Thuốc mê?”
“Đúng, ta muốn ngươi hạ mê dược cho Yến Hà Thanh, giả dạng tư thông với hắn, sau đó để cho hoàng thượng phát hiện.” – Ngữ khí Tần Ngọc lạnh nhạt, những lời phát ra lại độc địa vô cùng, từng chữ đều mang theo máu tanh.
Hiểu Phong Nguyệt không thể tưởng tượng nổi trừng lớn hai mắt: “Việc này, việc này, chính là tội chết.”
Làm như vậy sẽ khiến long nhan phẫn nộ, chính là tội chết.
“Đúng vậy, cũng cùng là chết, nhưng mà Dương thị vệ lại có thể toàn thân trở ra, không phải sao?” – Tần Ngọc nhướn mày.
Đôi mắt Hiểu Phong Nguyệt rũ xuống, cả khuôn mặt sớm đã trắng bệch: “Nhưng, ta làm sao có thể để hoàng thượng…”
“Điều này ngươi không cần phải lo lắng, ta sẽ tự nghĩ biện pháp, ngươi chỉ cần nói có làm hay không là được.” – Tần Ngọc ngắt lời y, phất tay áo cười: “Vậy việc này phải mời Hiểu công tử suy nghĩ cho kỹ, đêm nay phải cho ta một câu trả lời chắc chắn.”
Nói xong, Tần Ngọc cũng không muốn lưu lại quá lâu, đứng dậy định đi, thanh âm Hiểu Phong Nguyệt lại vang lên sau lưng hắn: “Ác độc như vậy, ngươi không sợ bị trời phạt sao?”
Tần Ngọc không những không giận mà còn cười, nghiêng người sang trả lời: “Trời phạt? Năm đó đường làm quan của ta sáng lạn như thế, vậy mà lại bị hoàng thượng nhìn trúng cái dung mạo này, cưỡng ép đưa ta vào cung làm cấm luyến cho hắn vui đùa, đây có phải là trời phạt hay không? Cũng lại là năm đó, bởi vì ta độc chiếm quân ân, suýt chút nữa chết trong tay tiểu nhân gian trá, vậy có phải cũng là trời phạt không? Hiểu công tử, Tần mỗ ta sống tạm ở Cảnh Dương cung này đến nay, đã không còn tin vào hai chữ trời phạt nữa.”
Dứt lời, Tần Ngọc xoay người rời đi.
Trời xanh trên cao, đăng bạc khu vu cung khuyết hề, sung hạ trần vu hậu đình, trời xanh xa xa, viết nên toàn bộ đều là hai chữ bi ai.
( câu này trích trong bài “Tự điệu phú” của Ban Tiệp Dư, dịch ra đại khái như vầy: Thân phận hèn mọn này của ta may mắn được tuyển nhập hoàng cung, bổ sung vào số Tần Phi trong hậu cung. Định để luôn phần dịch của mình vào mà thấy nó không được xuôi lắm nên thôi chú thích.)