Người kia hẳn là chờ đã lâu, quần áo trên người bị tuyết rơi làm ướt nhẹp, trên bời vai còn kết một tầng băng sương, lưng người đó đã còng, che miệng liên tục ho khan, giống như một thân cây khô yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bẻ gãy.
Tiêu Dư An chỉ dùng mấy bước đã tiến đến, vì kinh ngạc mà không nói thành lời: “Triệu công công, ngươi vì sao… vì sao… còn chưa đi.”
“Hoàng thượng.” – Thanh âm Triệu công công khàn khàn tang thương: “Hoàng thượng còn chưa đi, lão nô sao có thể trốn chứ?”
Chỉ trong nháy mắt, Tiêu Dư An cảm thấy xúc động không thôi, vội vàng để Triệu công công tiến vào tẩm cung.
Triệu công công nhìn thấy y phục trên người Tiêu Dư An bị mặc loạn, vội vàng thay hắn đem y phục sửa lại, y phục của hoàng đế mặc vào rất rườm rà, Triệu công công cúi đầu, vẫn tận tâm như vậy, phảng phất như hôm nay chỉ là một ngày bình thường.
“Triệu công công… ngươi có trách ta không? Trách ta lúc trước không nghe lời ngươi?” – Tiêu Dư An hít sâu một hơi hỏi.
“Hoàng thượng, lão nô đã già, đã quá già rồi, không nhớ được mình đã từng nói điều gì để hoàng thượng phải lo lắng như vậy.” – Triệu công công nói.
Tiêu Dư An như bị mắc nghẹ nơi cổ họng, lúng túng nửa ngày cũng không nói ra lời.
“Hoàng thượng, ngài chút nữa, thực sự muốn…” – Triệu công công còn chưa nói dứt lời, đột nhiên ho khan, tựa như từng tiếng nặng nề phát ra từ trong lồng ngực.
Tiêu Dư An vội vàng đưa tay vỗ lưng cho ông, Triệu công công sợ hãi không thôi, vội vàng ngăn lại.
Tiêu Dư An bất đắc dĩ thu tay lại, nói khẽ: “Phải, chỉ nguyện địch binh Nam Yến quốc đừng làm tổn thương dân chúng trong thành của chúng ta, Triệu công công, ngươi vẫn nên đi đi thôi, nơi này thực sự không lưu lại được.”
Lưng Triệu công công bất giác càng có vẻ còng xuống, ông tựa như đống lửa trong mưa phùn, chỉ còn lại một nhúm tro tàn còn dư lại, ông run run rẩy rẩy nói: “Hoàng thượng, để lão nô buộc tóc cho người một lần, giống như khi hoàng thượng còn nhỏ.”
Tiêu dư An gật gật đầu, tiện tay kéo một cái ghế qua ngồi xuống, tẩm cung xốc xếch, Triệu công công thật vất vả mới tìm được một dây cột tóc màu xám, ông cẩn thận đem tóc Tiêu dư An cột lên, thở ra một hơi giống như đã làm xong một chuyện đại sự nào đó. Triệu công công cúi người quỳ xuống lạy, sau đó xoay người đi ra khỏi tẩm cung.
Ông kéo lấy thân thể, hứng lấy gió tuyết mà đi, giữa đất trời, thân thể ông trông càng thêm nhỏ bé yếu ớt. Ông cứ như vậy đi thẳng đến bên ngoài cung điện, lại đi đến nơi tế tự, Tế Thiên đàn. Từng tiếng ho khan theo chín mươi chín bậc thang uốn lượn mà lên, gần như muốn lấy đi tính mệnh của lão nhân này.
Triệu công công đứng ở trên Thiên đàn, sau đó thành kính quỳ, cúi rạp đầu xuống đất, cung cung kính kính đem đầu chạm xuống mặt đất, ông nói: “Triệu mỗ ta, vào cung hơn bốn mươi năm, hầu hạ ba đời quân vương, nhận được hoàng ân, đời này cảm kích, nguyện dưới hoàng tuyền có thể tiếp tục hầu hạ tiên hoàng tiên đế, nay, biết trời tế tự cần tế sống, chỉ cầu thương thiên có thể nghe lão nô một lời, không cầu tiểu hoàng thượng đời này có thể lại được vinh hoa phú quý, chỉ cầu ngài có thể một đời an khang, không ưu sầu quá đỗi, không bệnh nặng, lão nô nguyện lấy thân tế tự.”
Nói xong, Triệu công công chậm rãi đứng dậy, xương đầu gối của ông vì rét lạnh mà phát run, ông đứng trên Tế Thiên đàn, đón gió tuyết, sau đó không chút do dự từ trên đàn nhảy xuống.
Trong chớp mắt máu tươi tinh hồng vẩy vào trên cỏ dại, dây cột tóc trên đầu Tiêu dư An cũng đứt đoạn.
Một đầu tóc đen của Tiêu dư An tản ra, hắn ngây người một lát, cúi người nhặt dây cột tóc màu xám lên, đặt vào cùng một chỗ với cây trâm cài tóc màu son và trâm bạch ngọc, cẩn thận từng li từng tí thu vào trong ngực áo, sau đó hai tay dâng quốc tỷ Bắc quốc cùng với địa đồ bước từng bước ra khỏi hoàng thành.
Gió tuyết Bắc quốc, thê lương kêu thảm, bông tuyết nhao nhao rơi xuống, ngàn hộ bách tính hoàng thành, không thấy một bóng người, trước cửa mỗi nhà đều treo cờ trắng, lặng im tựa như một tòa thành chết đã nghìn năm.
Tiêu dư An đạp lên tuyết đọng chậm rãi đi đến cửa thành, hắn chỉ mặc một thân áo trắng đơn bạc, gió rét lạnh thấu xương, từng chút một vô tình đem đi nhiệt độ cơ thể của hắn, Tiêu dư An nhẹ thở ra một cái, cổ họng khô khốc phát đau, tứ chi dần dần chết lặng.
Nhưng mà hắn không thể dừng lại.
Không biết từ nơi nào ẩn ẩn truyền đến đến tiếng thút thít nghẹn ngào, tiếng khóc thê thê ai ai một đường đưa Tiêu dư An đến cửa thành.
Tiêu dư An đứng dưới cửa thành xám đậm, dõi mắt trông về phía xa.
Ở phương xa, đã có thể đại khái trông thấy rõ ràng bộ dáng của quân đội Nam Yến quốc, quân đội trùng trùng điệp điệp ẩn trong gió tuyết, hình dáng như ẩn như hiện ấy giống như một trận ác mộng của Bắc quốc. Tiêu dư An thở ra một miệng sương trắng, cúi đầu xuống, từng chút một chậm rãi lau đi tuyết đọng trên quốc tỷ trong tay, sau đó lại lần nữa chậm rãi đi về hướng quân đội Nam Yến quốc.
Bốn mươi năm kiến quốc, ba ngàn dặm sơn hà, mỗi bước đi của Tiêu dư An, dưới chân đạp lên tuyết đọng đều phát ra thanh âm loạt xoạt rất khẽ, đó là tiếng khóc lóc kêu than đau khổ của các tướng sĩ đã tử chiến sa trường, từng vì Bắc quốc mà tắm máu giết địch, biểu lộ sự không cam lòng cùng với huyết lệ bi ai của bọn họ.
Tiêu dư An đi đến trước mặt quân đội Nam Yến quốc, hai tay giơ cao quốc tỷ cùng với địa đồ, làm ra động tác quỳ xuống.
Trong chớp mắt, tại thời khắc hai đầu gối hắn chạm đất, Tiêu dư An nghe thấy thanh âm sụp đổ của Bắc quốc sau lưng hắn, vô thanh vô tức tựa như tuyết rơi.
Tiêu dư An quỳ lạy trên mặt đấu, hít sâu một hơi, dùng hết toàn lực hô: “Nay, vong quốc tội nhân, bỏ đi mũ miện, chờ đợi xử lý, giao ra quốc tỷ cùng địa đồ, chớ làm tổn thương đến bất cứ dân chúng nào trong thành chúng ta.”
“Báo! Tiết tướng quân, Yến hoàng tử, quân vương Bắc quốc một mình đến hàng!”
Trong quân trướng, Yến Hà Thanh cùng Tiết Nghiêm đang thương lượng việc công thành lần cuối, chợt nghe phó tướng đến báo.
Con ngươi Yến Hà Thanh đột nhiên co lại, ngay cả áo lông cũng không khoác, đứng dậy hướng ra ngoài quân trướng vội vã mà đi, bỗng nhiên một bàn tay nặng nề đè chặt lại bả vai hắn.
“Hà Thanh.” – Thanh âm của Tiết Nghiêm trầm ổn uy nghiêm.
Yến Hà Thanh dừng bước lại, nhưng cũng không quay người.
Trong lòng Tiết Nghiêm cả kinh, lông mày gắt gao nhíu lại, mơ hồ bắt được tia cảm xúc ẩn tàng bên trong Yến Hà Thanh, ông nói với phó tướng: “Ngươi lui xuống trước đi.”
Phó tướng ôm quyền rời đi, trong quân trướng chỉ còn lại hai người Yến Hà Thanh cùng với Tiết Nghiêm.
“Hà Thanh, ta hỏi ngươi một câu, ngươi cực kỳ bảo vệ cây sáo ngọc kia, chỉ vì đó là do quân vương Bắc quốc tặng?” – Tiết Nghiêm chẳng những không buông bả vai Yến Hà Thanh ra, ngược lại càng thêm dùng sức.
Yến Hà Thanh trầm mặc nửa ngày, trả lời: “Phải.”
Tiết Nghiêm cắn răng, đôi mắt cực kỳ u ám, Yến Hà Thanh là hài tử ông nhìn mà lớn lên, không cần phải nói nhiều lời, ông đã sớm có thể hiểu được.
Sự trầm mặc tựa như một tấm lưới vô hình, chặt chẽ quấn lấy hai người, thật lâu sau, Tiết Nghiêm thu tay lại nói: “Ngươi đợi ở đây, không được hành động, ta đi trước xem có phải Bắc quốc bên đó có gì gian trá hay không.”
“Thúc phục, ta đi với ngài…” – Yến Hà Thanh quay người lại, ánh mắt kiên nghị, ngữ khí chắc chắn.
“Hà Thanh.” – Tiết Nghiêm đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời Yến Hà Thanh, ông vung mành quân trướng lên, tuyết bị gió thổi tiến vào, gào thét mang đi ấm áp trong quân trướng, Tiết Nghiêm nghiêng người sang nhìn về phía Yến Hà Thanh: “Ngươi là Nam Yến quốc hoàng tử, không phải cấm luyến của Bắc quốc.”
Hai con ngươi Yến Hà Thanh bỗng nhiên tối xuống, hắn cúi đầu, vẻ mặt giấu ở sâu trong bóng tối, nhìn không thấy tia sáng.
Tiết Nghiêm cũng không vì thái độ của Yến Hà Thanh chuyển biến mà im lặng, ông đem lời nói luyện thành lưỡi đao sắc bén, vô tình đem vết thương của Yến Hà Thanh cắt sâu hơn, ông muốn để Yến Hà Thanh nhớ kỹ, nhớ kỹ thù nước hận nhà, nhi nữ tình trường căn bản không đáng giá nhắc tới: “Hà Thanh, ngươi đại biểu cho Nam Yến quốc tướng sĩ, đại biểu cho những bách tính đã bị Bắc quốc làm cho cửa nát nhà tan, dưới chân ngươi còn chôn thi hài của phụ mẫu, trên đầu ngươi còn treo oan hồn của tộc nhân. Chẳng lẽ, thảm cảnh diệt quốc năm đó đã bị ngươi ném hết ra sau đầu rồi sao?”
Nói xong, Tiết Nghiêm hất mành mà đi, gió bắc đau thương, tàn nhẫn vô tình.
—
Lời tác giả: Yến ca là sủng thê cuồng ma, chớ lo lắng.
Editor: T thì vừa edit vừa khóc như mưa đoạn Triệu công công chết, điên mọe nó rồi, sao dạo này mình dễ khóc thế không biết.