Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

chương 86

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đại hán thoạt nhìn khí lực không nhỏ, một quyền này dường như không hề lưu tình, đột nhiên mà tới khiến Tiêu dư An không kịp đề phòng, chỉ cảm thấy phần bụng truyền đến đau nhức kịch liệt, ngũ tạng lục phủ giống như quấy lại cùng nhau.

Chén sứ trong tay rơi xuống đất, thanh âm vỡ nát vang lên, Tiêu dư An che bụng ngã xuống đất, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, đầu váng mắt hoa, đau đến mức chỉ còn lại tiếng hít khí, vì phát sốt nên vốn dĩ hắn đã không có chút khí lực nào, cho nên chỉ có thể rơi vào tình cảnh người là dao thớt ta là thịt cá.

Đại hán dường như cảm thấy Tiêu dư An còn chưa đủ thảm, một cước giẫm lên cánh tay bị thương của Tiêu dư An, băng vải trắng bỗng chốc bị huyết hồng lây nhiễm.

Một tiếng hét thảm từ trong cổ họng phát ra, Tiêu dư An đột nhiên ho khan, miệng tanh nồng, khóe miệng chảy máu, toàn thân phát run.

Đệt mợ!!

Ông anh này, ngươi là ai vậy?

Đây là cái kịch bản quái gì hả?

Có phải phương thức tỉnh lại của hắn không đúng rồi không?!

Như này thì cứ dứt khoát để ông anh kia đánh cho ngất xỉu luôn! Rồi sau đó tỉnh lại lần nữa!

“Ngươi…” – Vẻ mặt Tiêu dư An không tốt, vừa mở miệng cổ áo đã bị người níu lại, đại hán dễ như trở bàn tay nhấc hắn lên sau đó ném lên giường.

Sau khi cơn chóng mặt qua đi, Tiêu dư An đột nhiên cảm giác được hạ thân mát lạnh… quần lót của hắn đã bị lột xuống.

Chỉ trong nháy mắt Tiêu dư An đã rõ ràng, trong lòng âm thầm lôi mấy câu chửi thề của tám nước ra thay nhau mà chửi.

Fuck!!! N IQue tam^re!!! Fick!!! Y/ik)a k!!! [Z^ |!!!! Tu puta madre!!!

Vaffanculo!!!

(Y nguyên trong raw đó, đếch biết ổng chửi cái tiếng nước nào, t nghĩ chốt hạ thì cũng là: “Đờ mờ mờ” thôi.)

Anh giai à!!! Hình pháp điều bốn trăm bốn mươi tám quy định, đối với địch quân không phản kháng mà nhân viên áp dụng hình phạt ngược đãi, tình tiết nghiêm trọng còn có thể bị phạt ba năm tù giam đó!

Đại hán cười lạnh một tiếng, rút ra một cây chủy thủ: “Đừng sờ, cũng chỉ là một dao thôi.”

“Ngươi muốn làm gì?” – Tiêu Dư An đem cỗ mùi tanh trong cổ họng nuốt xuống, trong họng ấm ách hỏi.

“Yên tâm, sẽ không lấy mạng của ngươi, chỉ là…” – Đại hán cười tà một tiếng: “Chỉ là tiểu huynh đệ này của ngươi có thể không bảo vệ được, ta hạ dao rất nhanh, không cần lo rằng sẽ đau đâu.”

(Tiểu huynh đệ = tờ rym)

Anh hai ơi!! Ở cái nơi điều kiện chữa bệnh tồi tàn này, không có cầm máu, không có tiêu độc, một dao của ngươi hạ xuống, con mẹ nó chứ, khẳng định không còn mệnh đấy!!! Ai cho ngươi cái tự tin mà nói ra câu không lấy mạng của ngươi hả!!! Am hiểu chút về cảm nhiễm, tìm hiểu một chút về mất máu quá nhiều đi anh giai!!!

Đại hán ho khan hai tiếng, không hiểu sao tự nhiên lại gõ gõ cột giường, lúc này mới đưa tay ấn Tiêu Dư An xuống, đột nhiên giơ chủy thủ lên, hàn quang sắc bén gần như chói mù mắt Tiêu Dư An. Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cửa tẩm cung bỗng nhiên bị đẩy ra.

“Dừng tay!!!”

Một tiếng gầm trầm thấp từ cửa truyền đến, đại hán bị dọa, dao trong tay cũng theo đó mà rơi xuống.

Tiết Nghiêm chắp tay sau lưng đứng ở cửa tẩm cung, trầm ổn bước vào, uy phong lẫm lẫm, căm tức nhìn đại hán.

“Tiết tướng quân!” – Đại hán vội vàng quỳ xuống đất, âm thanh run rẩy.

Tiêu Dư An không hiểu tình huống hiện tại là gì, hắn lại ho ra một ngụm máu, đem máu đen nhiễm lên giường, lên ngực hắn, hai tay hắn run run kéo đệm chăn qua, chỉ muốn che khuất chỗ trần trụi của mình. Thực sự hắn rất mệt mỏi, hết sức mệt mỏi, bất kể là nội tâm hay là thân thể, thể nghiệm qua loại cảm giác khắp nơi bị người chà đạp dưới lòng bàn chân này có thể triệt để khiến một người tan vỡ mất.

“Nam Yến quốc chưa từng ngược đãi tù binh, ai bảo ngươi làm như vậy?!” – Ánh mắt Tiết Nghiêm chuyển hai vòng trên người Tiêu Dư An và đại hán, sau đó giận dữ mắng đại hán.

“Tiết tướng quân xin bớt giận!! Là Yến hoàng tử lệnh cho ta tới thiến hắn! Tiết tướng quân tha mạng!!” – Đại hán cầu xin tha thứ.

Bàn tay đang kéo đệm chăn của Tiêu Dư An đột nhiên dừng lại, hô hấp của hắn đình trệ, giống như đóng băng tại chỗ, giống như một gốc cây khô bị tùy ý để mưa gió tàn nhẫn ăn mòn, không có chút sinh cơ nào, không còn có thể chờ đợi mùa xuân trở về được nữa.

Lạnh quá.

Tiêu Dư An hơi thoáng cuộn lại thân thể, thân thể đơn bạc khe khẽ run rẩy, hắn muốn hít sâu, yết hầu lại giống như bị cái gì đó chặn lại, chỉ có thể giống như một con cá bị thiếu dưỡng khí cổ gắng mở rộng miệng để hô hấp. Có lẽ bởi vì phát sốt, ngay cả mũi cũng không thể thông khí.

Lạnh quá, thực sự lạnh quá.

Trước kia sao lại chưa từng có cảm giác mùa đông Bắc quốc lạnh giá như này vậy chứ?

“Hà Thanh lệnh ngươi tới?” – Tiết Nghiêm dường như cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

“Đúng vậy, Tiết tướng quân!” – Đại hán nói.

“Đi đi.” – Vẻ mặt Tiết Nghiêm hơi hòa hoãn lại: “Ngươi ra ngoài đi, đừng có tới nữa, ta sẽ đến nói chuyện với Hà Thanh.”

Đại hán vui mừng quá đỗi, vội vàng đứng dậy rời đi.

Tiết Nghiêm thở dài, đứng ở bên giường nói: “Quân vương Bắc quốc, có yêu cầu gì không?”

Người trên giường không trả lời, tay phải hắn nắm chặt lấy đệm chăn, đầu ngón tay trắng bệch vì khắc chế cùng kiềm chế mà vẫn còn đang run nhè nhẹ. Không qua bao lâu, hắn vậy mà lại bật cười, tiếng cười kia cực kỳ trào phúng, cực kỳ phóng túng, còn chưa cười được hai tiếng thì đã vì bệnh tật mà đột nhiên ho khan. Tiếng ho khan xen lẫn với tiếng cười làm khóe mắt hắn đỏ lên, chật vật không chịu nổi, mất mặt cùng xấu hổ.

Tiết Nghiêm kiên nhẫn đứng đợi một hồi, sau đó chắp tay quay người rời đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio