Lúc Tô Hồi Ý tỉnh dậy thì Tô Trì đang từ bên ngoài đi vào, trong lòng cậu có tâm sự ngủ không được thẳng giấc, Tô Trì vừa đẩy cửa là cậu thức ngay.
Cánh cửa bị khép lại ngăn cách âm thanh, Tô Trì nhẹ giọng nói, “Cậu ngủ thêm một lúc nữa đi, tôi vừa thăm cha rồi.”
Tô Hồi Ý chống người dậy xem giờ, chỉ kém mấy phút nữa là đến năm giờ rồi, “Anh, sao anh không giữ đúng lời gì cả, còn không gọi em dậy.”
Tô Trì ngồi xuống ghế sofa, dựa lưng vào, “Gọi cậu dậy làm gì, đứng lấp lóe lấp lóe trong phòng phát sáng cho cha hả?”
Tô Hồi Ý, “…”
Cậu âm mưu muốn hòa nhau một ván, “Thế không phải trước kia anh có nói anh bị bệnh quáng gà, sao giờ có thể nhìn thấy rõ rồi?”
“Cậu bị cụt chân cụt tay còn lành được, thế thì tại sao bệnh quáng gà của tôi không khỏi.”
Lần tỷ thí thứ hai cuối cùng vẫn là thua cuộc, cơn buồn ngủ của Tô Hồi Ý biến đi hơn phân nửa. Cậu ngồi dậy, vỗ chát chát vào bên cạnh như đập vây cá, “Anh, anh qua nằm đi.”
Ánh mắt của Tô Trì dừng trên nửa giường còn trống trong chốc lát, “Không cần.”
Ban đêm nhiệt độ thấp, phòng bênh nhân bên ngoài có mở sưởi, phòng chăm sóc thì trái lại hơi lạnh. Tô Hồi Ý thấy anh hai mình chỉ mặc một cái quần tây, cũng không biết làm sao mà được ngồi đến hơn nửa đêm.
Cậu lên tiếng mời gọi, “Trong chăn ấm lắm, anh qua ngồi ủ chân thôi cũng được.’
Tô Trì vẫn nói không cần. Tô Hồi Ý bèn vén chăn lên xuống giường, “Vậy em qua phòng trực xin cho anh tấm chăn mỏng.”
Bộp! Cánh tay bị kéo lại, chỉ hai giây sau đã buông ra.
Tô Trì gằn giọng, nghiêm túc nói, “Chạy lung ta lung tung làm gì, mới vừa trên giường dậy đã chạy ngay ra ngoài như vậy rồi, muốn để cảm rồi vai kề vai nằm viện với cha hả?”
“Em chỉ sợ anh hai với cha giường bên giường thôi.”
“…”
Hai người giằng co cả buổi, Tô Trì im một chút rồi thấp giọng trả lời, “Biết rồi, mau lên giường lại đi.”
Giường trong phòng chăm sóc không lớn, hai ngồi cùng ngồi lên cánh tay áp sát vào nhau. Tô Trì hơi nghiêng người, Tô Hồi Ý hơi nhích ra mép giường, “Có phải em chen anh rồi không?”
Tô Trì lập tức bất động, “Không có, ngồi yên đi.”
Hai người lại lần nữa áp sát. Tô Trì ngửa đầu vào tựa vào đầu giường nhắm mắt lại, “Cậu cũng nhắm mắt ngủ thêm chút đi, chỗ cha bên kia tạm thời không cần người sang.”
Tô Hồi Ý liếc mắt đối diện với hõm vai của Tô Trì, cậu dùng mắt đo độ cao, chắc là vừa đủ để mình nghiêng đầu dựa vào. Bèn làm nền trước, “Anh hai, em cảm thấy rất đáng tin cậy.”
Hàng mi của Tô Trì run lên, sau đó thản nhiên chọc thủng mưu đồ của cậu, “Muốn ngủ thì tự nằm xuống ngủ.”
“…”
Sau khi trời sáng, nhân viên y tế lại đến kiểm tra một lần nữa, Tô Trì ở bên cạnh giúp đỡ, Tô Hồi Ý xuống lầu mua bữa sáng cho ba người.
Dưới lầu bệnh viện có bày một dãy đồ ăn sáng, cậu đóng gòi mấy hộp cháo sủi cảo trứng rồi rau các thứ trong phòng ăn xong, lúc trở lên thì nhân viên y tế đã đi rồi.
Cháo sủi cảo thịt rau mỗi thứ một nửa, Tô Kỷ Đông chọn cái mình muốn ăn, còn lại thì hai người lấy mang sang bên đảo bếp ăn.
Sủi cảo thịt và cháo thịt nạc bị đẩy đến trước mặt Tô Hồi Ý, cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Trì, “Anh hai, sao anh đưa thịt hết cho em?”
“Cậu là gà lấy thịt, nên ăn nhiều thịt.”
“…” Tô Hồi Ý sửa lại, “Gà lấy thịt hay là gà lấy rau thì cũng là gia súc ăn thức ăn để lớn ().”
“Biết cũng không ít nhỉ.” Tô Trì ăn cháo không nhìn cậu, “Vậy cậu ăn thế nào để lớn?”
Tô Hồi Ý ngại ngùng, “Em kết hợp chay mặn để lớn.”
…
Vu Hâm Nghiên và Tô Giản Thần ăn sáng xong đến, còn dẫn theo một hộ lý. Hộ lý điều chỉnh tư thế nắm cho Tô Kỷ Đông xong thì chừa không gian lại cho người nhà họ Tô, quay sang chuẩn bị bữa trưa bên đảo bếp.
Tô Kỷ Đông nói, “Hộ lý này thoạt có vẻ không tệ lắm, cả nhà cũng nên yên tâm rồi, đừng có ngày nào cũng chạy qua đây. Thằng hai với Tiểu Ý hôm qua chẳng nghỉ ngơi được gì, tối nay về làm một giấc cho đàng hoàng đi.”
Trên mặt Tô Trì không nhìn ra vẻ mệt mỏi, “Không sao đâu ạ.”
Tô Hồi Ý thập thò đánh giá vẻ mặt của hắn, cậu cảm thấy Tô Trì không phải thật sự không sao cả, chỉ là đang gắng gượng không cho người khác nhìn ra.
Một người giỏi khống chế tâm trạng như Tô Trì, tại sao có thể có chuyện hắn không dối người được.
Vu Hâm Nghiên nói, “Tối hôm qua tôi cũng không ngủ được mấy, haizz… cứ nghĩ hôm nay đến thăm ông sớm một chút. Giờ vẫn còn thấy hơi buồn ngủ.”
Tô Kỷ Đông đổi vẻ mặt gian khổ vươn tay ra nắm tay bà, “Để mình lo rồi.”
Vu Hâm Nghiên duỗi tay ra vuốt vuốt tay ông, “Mình lo nằm yên đấy đi.”
Tô Giản Thần hỏi Vu Hâm Nghiên, “Mẹ có muốn uống ít cà phê không?”
“Uống chút đi, cho tỉnh táo con người.”
Tô Hồi Ý chủ động xin đi giết giặt, “Sớm con xuống lầu thấy ở dưới có, để con đi mua cho.”
Ra khỏi phòng, hành lang lát gạch men trắng làm nổi bật lên khung cảnh vắng ngắt, tầng phòng VIP này yên tĩnh, không có ai ở. Cậu đoán là trong nhà không có ai nghỉ ngơi đàng hoàng, bèn mua bốn ly về.
Mua cà phê xong lại vào thang máy đi lên lầu, keng! Một tiếng cửa mở. Tô Hồi Ý đi ra ngoài, mới ngước mắt đã nhìn thấy một bóng người phóng khoáng mà mờ mịt đứng phía trước.
Bóng người đó đảo quanh một vòng, khi lướt qua cọng tóc ngố của cậu thì ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, “Em út!”
Tô Hồi Ý cả kinh ôm lấy cà phê của mình: Đậu má, anh tư Tô!
“Sao anh tư ở đây?”
“Cái này thì phải hỏi anh ba.” Tô Đĩnh vớt cậu sang kẹp vào dưới cánh tay mình, đôi mắt hẹp dài híp híp, “Sáng nay anh ngồi máy bay về, hỏi anh ba cha ở chỗ nào, anh ba báo cho anh tên bệnh viện này.”
Tô Hồi Ý than thở, “Anh ba lúc nào cũng làm chuyện như vậy.”
Tô Đĩnh, “Ừm ừm~ ”
“Sao anh tư không gọi điện để nhà ra đón anh?”
“Mới gửi tin nhắn cho anh hai đó, ảnh không ——” Giọng của Tô Đĩnh chợt tắt. Từ đầu hành lang bên kia có một người cao lớn nổi bật đang tiến thẳng đến, “Ồ, đến rồi kìa.”
Khi đến gần rồi, ánh mắt của Tô Trì rơi vào Tô Hồi Ý đang bị hắn kẹp nách như gậy batoong.
Tô Đĩnh bắt chuyện, “Anh…”
“Chú không thể tự đi lại mình sao, chú tư?”
Tô Đĩnh, “…” Hắn im lặng rút tay về.
Tô Hồi Ý nhân cơ hội sáp ngay vào kế bên Tô Trì, lau cái cổ bị cọ đỏ. Quả nhiên —— anh hai mình, đáng tin cậy!
Mấy ly cà phê theo động tác của cậu vang lên loạt xoạc loạt xoạc, một bàn tay duỗi đến lấy đi hai ly.
Tô Đĩnh nhìn thấy, nhíu mày, “Vẫn là anh hai tinh ý, em chẳng biết chia sẻ em út gì cả~”
Tô Trì bình tĩnh, “Không chỉ như thế, mà chú còn gia tăng gánh nặng cho cậu ta.”
Tô Đĩnh, “…”
Tô Hồi Ý như là hai tay đánh trở mình vươn dậy, âm thầm vỗ tay ba cái trong lòng: Anh hai nhà mình là vip pro!
Ba người trở về phòng bệnh, Tô Kỷ Đông nhìn thấy Tô Đĩnh, “Thằng tư, sao con cũng chạy về rồi?”
Tô Đĩnh đã khôi phục từ trong đả kích, “Về thăm cha ạ~”
“Ôi dào, làm mất công thêm.”
Cả nhà ngồi hàn huyên một buổi, rất nhanh đã qua buổi trưa.
Lúc này đông người, không qua loa như buổi sáng được. Vu Hâm Nghiên ở lại với Tô Kỷ Đông, bảo mấy anh em đi ra ngoài tự xử, “Cách đây không xa có một tiệm canh dưỡng sinh, trời lạnh thế này mấy đứa đi ăn ở đó đi.”
Tô Trì đáp, “Vậy thì đi ăn canh hầm vậy, để tụi con mua dược thiện về cho cha mẹ.”
Canh dưỡng sinh Duyên Thọ là canh nấu băng chuyền, bồi bổ dưỡng sinh là món chủ chốt, khung cảnh trong quán sạch sẽ yên tĩnh, có phòng riêng.
Sau khi bốn người ngồi xuống, canh nấu rất nhanh đã được bưng lên. Nồi canh là nồi nhỏ phần một người, được hâm nóng lại trên bếp điện.
Tô Hồi Ý và Tô Trì ngồi song song, đối diện là Tô Giản Thần và Tô Đĩnh.
Tô Đĩnh cầm thực đơn, “Muốn ăn cái gì đó, em út ơi~”
Tô Hồi Ý kích động háo hức, “Thịt chiên giòn, Coca Cola!”
Tô Đĩnh, “…”
Tô Trì liếc cậu, “Cậu là người biết dưỡng sinh nhất mà tôi từng biết.”
Tô Hồi Ý được tâng bốc đến hơi ngượng, “Vậy có gọi được không, anh hai?”
Trả lời cậu là một tiếng ha ha.
Sau khi gạt bỏ ý kiến của Tô Hồi Ý xong, ba người còn lại gọi một ít củ cải nấm chả viên thịt bò, đồ ăn được bưng lên xếp đầy một bàn.
Tô Hồi Ý gắp thịt bò và chả viên bỏ vào trong nồi nóng, Tô Đĩnh nhìn mà than thở, “Sao em út chỉ ăn thịt thế? Ngay cả anh ba còn ăn rau kìa.”
Tô Giản Thần buông đũa, cau mày nói, “Tại sao lại nói là “ngay cả anh ba còn ăn rau”? Chú tư chú có ý kiến gì với anh hả.”
Hai anh em đối diện đang cãi nhau, Tô Hồi Ý bình bình thản thản trốn trong vùng trời nhỏ của mình vận chuyển chả viên, vận chuyển thịt bò, vận chuyển chả tôm…
Cậu vừa ăn vừa không quên blah blah, “Em vẫn cảm thấy là phải nên gọi một ly Coca đá lạnh.”
Tô Trì nhúng hai miếng nấm đùi gà bỏ vào trong bát cậu, “Đến đây là để ăn canh.”
“Nhưng chúng ta không thể chỉ vì ăn canh mà bài trừ dị kỷ (loại bỏ những thứ đối lập) được.”
“Tô Hồi Ý, đề nghị cậu nếu như không biết đúng ý nghĩa thì đừng dùng thành ngữ.”
“…”
Bữa ăn qua hơn nữa, chả viên trên bàn đã bị xử hết rồi, Tô Hồi Ý vẫn còn muốn ăn, Tô Giản Thần biết ý quay sang gọi nhân viên phục vụ bưng thêm một mâm nữa.
Tô Hồi Ý hài lòng, “Anh ba tốt quá.”
Chả tôm trên đũa Tô Trì rơi cái ục xuống nồi, hắn dừng một giây rồi vớt lên lại. Tô Hồi Ý nhìn thấy, ép uổng thêm cảnh diễn, “Ngay cả chả tôm cũng đang đồng tình với em.”
Tô Trì không đáp lời cậu, chỉ không nhanh không chậm nhai nuốt viên chả tôm đó.
Canh trong nồi lần thứ hai nóng lên, Tô Giản Thần thêm chả vừa được bưng lên, Tô Hồi Ý dùng một đôi đũa một lần chuyên chở ba viên chả lăn vào trong bát.
Tô Đĩnh đối diện nhìn mà ngơ ra. Hắn đờ đẫn nói với anh ba Tô, “Em đã tìm được tuyệt kỹ có thể sánh ngang với khả năng tung đồng xu của em rồi.”
Tô Hồi Ý không quan tâm đối diện đang nói gì, chả viên vừa vào là cậu xỏ một cái lên, thổi hai cái bỏ vào miệng cắn.
“Ứ…!” Lạch cạch, chiếc đũa bị quăng xuống ngay tức thì!
Tô Hồi Ý ôm cái miệng bị bỏng nước mắt trào ra như bão tố. Tại sao lại là nước nổ chứ!
Ba người kia nghe tiếng nhìn sang, Tô Giản Thần đảo qua mặt bàn không thấy có nước lạnh, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài quầy.
Gần như cùng lúc với khi hắn nhỏm người đi khỏi, cằm Tô Hồi Ý bỗng nhiên bị một bàn tay kiềm lại xoay sang, lòng bàn tay thô ráp áp dưới cằm cậu, dằn mở miệng cậu ra, “Mở miệng ra, đừng ngậm.”
Trong làn nước mắt mông lung cậu ngước mắt lên, chỉ thấy gương mặt phóng to của Tô Trì, hàng mi rủ xuống không giấu được vẻ tối tăm trong tròng mắt, “Thè lưỡi ra, tôi xem cậu có bị phồng lên không.”
Tô Hồi Ý như con chó con, phụt một tiếng nhè lưỡi ra.
Tô Trì bóp cằm cậu cẩn thận nhìn hai lần, xác nhận là không có rồi mới nhẹ nhàng buông tay, “Không sao rồi, không bị phồng.”
Lúc này Tô Giản Thần cũng cầm Coca đá lạnh về, đưa cho Tô Hồi Ý, “Uống cái này đi.”
Cậu lập bập lập bập nói, “Cẻm ưn anh ba.”
Tô Hồi Ý được uống Coca đúng như ý nguyện, Tô Trì vẫn nghiêng người nhìn cậu. Ngoài trừ vừa mới rút tay về ra, thì nửa người trên vẫn giữ tư thế nghiêng mình về trước không mảy may di chuyển một lần nào nữa.
Tô Đĩnh trước mặt buông đũa xuống, ánh mắt nhìn thẳng sang.
Nhưng người anh hai lúc nào cũng nhạy bén đó của hắn lại không quay đầu lại.
…
Bốn anh em cơm nước xong thì gọi thêm hai phần canh xương hầm mang về cho vợ chồng Tô Kỷ Đông, tối nay có hộ lý trông coi rồi, mọi người ở lại thêm một chốc đã phải về nhà.
Trưa mai Tô Đĩnh lên máy bay, tối nay về nhà ở một đêm. Tất cả xuống bãi đậu xe, Vu Hâm Nghiên ngồi xe Tô Giản Thần, Tô Hồi Ý ngồi xe Tô Trì.
Còn lại Tô Đĩnh đứng giữa hai chiếc xe.
Tô Giản Thần đưa ra lời mời tập thể đoàn kết, “Chú tư, ngồi xe anh về không.”
Tô Đĩnh đút hai tay trong túi quần đứng im một lúc, bỗng nhiên nhếch miệng, “Em ngồi xe anh hai.”
Tô Giản Thần, “…”
Ba người một xe, không ai tiện ngồi ghế phụ cả, nên Tô Hồi Ý và Tô Đĩnh cùng ra ghế sau ngồi.
Xe chạy ra khỏi bệnh viện, ổn định chạy trên con đường rộng rãi, khoảng một lúc thì rẽ qua đầu một con phố, chạy vào đường hầm.
Giờ này trên đường gần như không có bao nhiêu xe, hai bên là đường đi dành cho người đi bộ vắng lặng, đèn đường tỏa ra ánh sáng vụn vặt trong đêm đen, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng trầm lặng đường nét sắc bén của Tô Trì, như là sẽ không bao giờ giờ bị thứ gì dao động, phá vỡ.
Tô Đĩnh nhướng nhướng mày, hắn có một vài việc cần xác nhận.
Hắn mở miệng, “Em út.”
Tô Hồi Ý quay đầu, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt phóng đại lên. Cậu hơi giật mình, cánh tay giơ lên che chắn, “Làm gì vậy, anh tư?”
Tô Đĩnh thấp giọng ghé sát vào, “Anh…”
Kít ——! Thân xe bỗng dưng thắng gấp một cái dừng lại ven đường.
Trong buồng xe lay động một lúc, khoảng cách giữa hai người bị ép kéo giãn ra. Tô Đĩnh vẫn còn đang dựa vào chỗ ngồi va trúng một cái, hắn ây da một tiếng rồi ngẩng đầu lên mắt đối mắt với Tô Trì trong kính chiếu hậu.
Mặt nước phẳng lặng chưa từng gợn sóng vào khoảnh khắc này bị phá tan.