Sức nắm trên cổ tay buông lỏng, Tô Hồi Ý nhanh chóng rút tay về. Người làm đúng lúc từ ngoài cửa đi tới, “Cậu út có chuyện gì không ạ? Ồ, có cậu hai ở đây nữa này.”
Cô nhìn hai người đứng mặt đối mặt nhau, Tô Hồi Ý cúi thấp đầu mặt hơi đỏ lên, mi tâm hơi cau lại. Tô Trì ở đối diện một tay buông thõng bên người, một tay cầm cái ly đứng nhìn cậu út.
“…sao vậy ạ?”
Tô Trì nghiêng đầu nói với người làm, “Không có việc gì, em ấy không biết dùng lò vi sóng, việc ở đây để tôi lo là được rồi.”
“Ò ò… “ Người làm lại đảo mắt qua hai người một lần nữa, luôn cảm thấy bầu không khí có chỗ nào đó không ổn lắm. Chắc không phải là cậu út muốn uống nước trái cây, cậu hai không cho nên hai người đang cãi nhau đó chứ!
Cô đang suy nghĩ, thì nghe Tô Trì nói, “Cô về nghỉ ngơi đi.”
Trong giọng nói mơ hồ có ý muốn cô rời đi, người giúp việc nhanh chóng đáp một tiếng rồi xoay người rời khỏi.
Không gian một lần nữa trở về với trạng thái chỉ có hai người.
Tô Hồi Ý vừa mới bình tĩnh lại từ trong bối rối, cậu ngẩng đầu lên liếc nhìn biểu cảm của anh hai mình, “Tại sao ban nãy anh không buông tay? “
Tô Trì nói, “Nắm thì làm sao.”
Tô Hồi Ý cuống lên, “Bị người khác nhìn thấy lôi lôi kéo kéo thế là không được!”
Tô Trì đánh thức cậu, “Bình thường cái cảnh em rúc vào nách tôi mấy cô đó thấy ít hả?”
“…”
Tô Hồi Ý trong phút hoảng hốt mới tỉnh táo lên một chút: Gào, hình như là cậu có phần để ý quá rồi! Thường ngày hai người còn làm những hành vi còn thân mật hơn nữa, nắm tay thôi thì có cái gì đâu?
Tô Trì thấy cậu không còn bối rối nữa, bèn xoay người rót nước trái cây vào một cái ly khác. Tô Hồi Ý hơi ghé sát vào một chút, ngắm nhìn tư thế hâm nóng nước trái cây đây oai hùng của anh hai nhà mình.
Cạch, cái ly được bỏ vào trong lò vi sóng, cửa lò đóng lại.
Tô Trì giơ tay nhấn vào công tắc, dùng giọng điệu bình thường để trần thuật, “Em vừa mới kêu tên của tôi.”
Thình thịch! Đáy lòng Tô Hồi Ý căng thẳng. Dưới tình thế cấp bách nên ban nãy cậu đã bật thốt ra miệng, còn tưởng là Tô Trì không chú ý đến.
Cuối cùng thì vẫn tìm y tính toán nợ nần!
Cậu gục đầu xuống nhận sai, “Anh hai, sau này em không…”
“Sau này em cũng có thể gọi tôi như vậy, tôi thích.”
Tô Hồi Ý phút chốc ngước mắt lên nhìn hắn, hai người một trên một dưới nhìn nhau trong chốc lát, mãi đến khi bị một tiếng keng! của lò vi sóng cắt ngang.
Tô Hồi Ý liếc nhìn qua, Tô Trì quay đầu mở lò vi sóng ra, lấy cái ly ra nhiệt độ xong rồi đưa cho cậu, “Uống đi.”
Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay truyền vào tứ chi, cả người được ủ ấm, đến con tim cũng thấy hơi nóng lên. Tô Hồi Ý cúi đầu hớp một ngụm, nhiệt độ vừa phải, Tô Trì đứng trước mặt cậu vẫn chưa chịu đi, như là đang chờ đợi một câu trả lời chắc chắn từ cậu.
Cậu chần chờ, “Em vẫn gọi là anh hai thôi.”
Tô Trì điều thay cho cậu, “Trước mặt người ngoài em có thể gọi tôi là anh hai, không có người ngoài thì em muốn gọi thế nào thì tùy em.”
Có lẽ là do cái ly nóng qua, nên giọng nói của Tô Hồi Ý không có cường độ gì như là bị hòa tan vậy, “Không có người ngoài em cũng chỉ gọi anh hai.”
Tô Trì cười một tiếng rồi quay đầu đi.
Để lại Tô Hồi Ý ở trong nhà bếp, bị hắn cười đến đậu má ngập cả cõi lòng.
—— đậu má, anh hai mình cười cái gì mà cười, còn cười hết sức sâu sắc như thế!
Hôm sau Tô Hồi Ý xuống lầu ăn cớm, cậu nhìn thấy Tô Trì vẫn còn mặc đồ ngủ, “Sao anh hai không thay quần áo. “
Tô Trì nói, “Công chuyện đã xong xuôi hết rồi còn đến công ty làm gì, chấm công giành hết chuyên cần?”
“… “
Tô Hồi Ý kéo ghế ngồi xuống, người làm bưng bữa sáng lên cho cậu, “Vậy chúng ta không đến công ty, nằm ở nhà thôi sao?”
“Em muốn đi đâu tôi có thể dẫn em đi đó, nếu như em muốn muốn nắm ở nhà thì tôi ở với em.”
“Dạ… vậy em ờ nhà thôi.”
Lầu một biệt thự mở máy sưởi, còn ấm áp hơn trong phòng ngủ nữa. Tô Hồi Ý ăn sáng xong không lên lầu ngay, làm tổ trên ghế sofa trong phòng xem điện thoại.
Tô Trì lên lầu lấy iPad xuống ngồi bên cạnh cậu, cách một vị trí. Khoảng cách rất thích hợp, không gần đến mức làm cho cậu thấy quá khó xử, cũng không cố cách quá xa.
Tô Hồi Ý từ từ trải thành cục bột bánh trôi, thư thư thả thả làm chuyện của mình.
Cậu đang chơi Anipop, thì nhóm chat gia đình ở trang đầu bật ra.
[Tô Kỷ Đông]: [hình ảnh] phong cảnh thiên nhiên đẹp quá! Chia sẻ cho anh hai và Tiểu Ý đang vất vả cần cù lao động ngắm cùng này! @Tô Trì @Tô Hồi Ý
Tô Hồi Ý, “…” Không, hai người không có đang vất vả cần cù lao động.
[Tô Kỷ Đông]: Hai đứa con vất vả rồi!
[Tô Trì]: Không vất vả.
[Tô Kỷ Đông]: Không cần phải nói, cha hiểu hết mà. [ôm quyền]
Tô Hồi Ý nghiêng đầu liếc nhìn Tô Trì, thấy hắn đang vắt hai chân tréo nguẩy dựa vào lưng ghế salon, dáng vẻ nhàn nhã uống cà phê, thậm chí bên cạnh còn đặt một đĩa điểm tâm.
Nói “không vất vả” thật sự là không hề khiêm tốn.
Tô Trì nhận được ánh mắt của cậu, ngước mắt lên nhìn ngược lại, “Sao thế?”
Tô Hồi Ý lắc lắc đầu, “Anh hai rất thành thật.”
Tô Trì đẩy đĩa bánh về phía cậu, ra hiệu không cho cậu ăn nhiều, “Thế cũng không ngăn được nổi nhận thức thâm căn cố đế của cha.”
Tô Hồi Ý nhận đĩa bánh đồng tình với ý kiến của hắn.
…
Hai người ngồi trên ghế sa lon đến tới gần buổi trưa, điện thoại Tô Hồi Ý bỗng nhiên nhảy ra một cái thông báo vào tài khoản, rượu côn mới thêm được một khoản tiền lời.
Tin nhắn nhóm trên wechat cũng đúng lúc nhảy lên.
[Tôn Hà Vũ]: Thu nhập của quý đầu tiên đã được chuyển vào thẻ rồi, bây giờ giá bán hàng đã tăng % rồi, chờ đến Tết Âm lịch chắc chắn sẽ tăng gấp đôi. [trâu bò]
[Chu Thanh Thành]: Má ơi! Cần phải ăn mừng mới được, tiếc là Tô Hồi Ý ở Điền Nam chưa về.
[Tô Hồi Ý]: Tôi mới về được mấy ngày rồi!
[Chu Thanh Thành]:??? Về mà cũng không chịu hú một tiếng nữa, đi, chọn ngày không bằng gặp ngày, chiều hôm nay đi chơi luôn không, tôi rủ thêm mấy đứa bạn cả đám đi hát!
[Tô Hồi Ý]: Chờ tí nha.
Cậu buông điện thoại xuống kêu một tiếng Tô Trì, “Anh hai, tụi Chu Thanh Thành hẹn em xế chiều đi chơi.”
Tô Trì đặt iPad xuống, “Em muốn đi thì đi.”
Tô Hồi Ý trả lời vào wechat, “Oke nha.”
Sau hai giây, cậu lại nghe Tô Trì hỏi, “Muốn tôi đi với em không?”
Tô Hồi Ý chần chờ một chút. Hiện tại hai người không cần đến công ty, Tô Trì ở nhà là để ở cùng với cậu, nếu như cậu quay đầu đi chơi với bạn bỏ Tô Trì lẻ loi một mình, vậy thì cũng quá là không tôn trọng cảm nhận của Tô Trì.
Cậu chỉ mới nghĩ thôi đã thấy lòng mình hơi nghẹn rồi.
“Nếu như anh hai muốn đi, thì em nói một tiếng với tụi Chu Thanh Thành.”
“Ừm, em nói trước với mấy đứa nó đi.”
“Dạ.”
Tô Hồi Ý nói với Chu Thanh Thành trong wechat, bên kia nhận được tin nhắn suýt chút nữa nhảy cẫng lên ——
[Chu Thanh Thành]: Tô Trì muốn đến!? Anh muốn tới tham gia party của tụi thanh niên chúng ta??
[Tô Hồi Ý]: Cái gì mà “tụi thanh niên chúng ta”, anh hai tôi đâu có già đâu!
[Chu Thanh Thành]: Am sô so rì (), tôi sai rồi, là party của đám nít ranh miệng còn hôi sữa chúng ta, xin lỗi, được chưa?
Tô Hồi Ý đã có nhận thức về khả năng tự định vị hình tượng của cậu ta từ sớm, tự động bỏ qua chủ đề này, chỉ hỏi cậu ta có được hay không.
[Chu Thanh Thành]: Được chớ~ anh hai cậu hạ cố đến chơi, buổi tụ hội của chúng ta thật sự là rồng đến nhà tôm!
Cậu ta nói rồi gửi thời gian đến, cũng bảo Tô Hồi Ý nhắc Tô Trì mặc thoải mái một chút, đừng chính chuyên quá, tránh cho lạc quẻ với buổi party của đám nít ranh miệng còn hôi sữa của bọn họ.
Tô Hồi Ý cạn lời, xem ra hình tượng của anh hai cậu trong mắt người ngoài là một cán bộ kỳ cựu chủ tịch bá đạo. Có lẽ chỉ có một mình cậu biết: Anh hai không những không phải cán bộ kỳ cựu gì cả, mà đường đi nước bước gạ trai của anh hai cậu còn hết bài này đến bài khác cơ!
…
Buổi tụ hội vào hai giờ chiều, sau khi ăn trưa xong hai người thu thập chuẩn bị ra ngoài. Tô Hồi Ý suy tư trong chốc lát cuối cùng vẫn lên tiếng thử hỏi dò, “Anh hai, anh chuẩn bị mặc gì?”
Tô Trì đang định đi vào -phòng, nghe vậy quay đầu, “Em cho rằng tôi sẽ mặc áo vest giày da?”
Tô Hồi Ý bị nhìn thấu suy nghĩ, ngượng ngùng cúi đầu.
Tô Trì, “Yên tâm, tôi không phải đi khiêu vũ xã giao với bạn bè của em.”
Tô Hồi Ý nhanh chóng nói lời khích lệ, “Em biết mà, anh hai là tín đồ thời thượng mà~”
“…” Tô Trì hơi hít nhẹ một hơi, “Đi về thay đồ của cậu đi.”
Tô Hồi Ý mơ hồ có cảm giác như mình được nhờ ân sủng nên tránh khỏi một lần cà khịa, cậu tức tốc vọt vào phòng.
Buổi chiều đi tụ hội tương đối là nhộn, nên Tô Hồi Ý không mặc quần áo nhạt màu, mà cậu chọn một cái áo len màu xanh lam đậm, áo bên trong màu vàng nhạt, vừa chịu bẩn nhưng cũng trông thoải mái.
Cậu thay đồ xong đi qua gõ cửa phòng Tô Trì, cửa vừa mở ra, Tô Trì còn đang mặc đồ ngủ, nhìn thấy cậu thì nghiêng người để cậu đi vào, “Em chờ tôi một lúc.”
Tô Hồi Ý ló đầu, “Anh hai, không lẽ là anh không tìm được quần áo để mặc?”
Tủ quần áo rào một tiếng đẩy ra, đủ thứ kiểu quần áo dành cho mọi loại dịp phút chốc lật đổ nhận định không thực tế của cậu.
Tô Hồi Ý, “…”
Tô Trì giơ tay lấy cái áo len màu xanh lam đậm cổ thấp, thêm một cái áo khoác dạ màu nâu, chỉ trong năm phút đồng hồ đã thay xong. Trong lúc hắn thay quần áo thì không có tránh mặt ra Tô Hồi Ý, chỉ quay lưng lại thay đồ luôn.
Tô Hồi Ý rất tự giác cúi thấp đầu không nhìn, nhưng khóe mắt vẫn có thể thấp thoáng thấy một phần lưng trôi chảy căng đầy, lay động trong vầng sáng lọt vào từ ngoài ban công.
Tô Trì thay xọng bước một bước dài đi tới trước mặt Tô Hồi Ý, “Được rồi, đi thôi.”
“Dạ.”
Hai người một trước một sau xuống lầu, đi ngang qua tấm kính ở đầu cầu thang thì Tô Hồi Ý quay đầu liếc mắt nhìn —— hai người mặc cùng một tông màu với nhau, cùng có vẻ bề ngoài xuất chúng, khí chất ngời ngời, thoạt trông thế mà còn rất xứng đôi.
Cậu lại đảo mắt nhìn về phía Tô Trì xéo mình.
Cần cổ thon dài lộ ra trên cổ áo khoác, đường nét hàm dười rõ ràng lạnh lùng cứng rắn, rất có sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành. Chắc hẳn là cảm nhận được tầm mắt của cậu, Tô Trì hơi nghiêng đầu, “Xuống lầu nhìn cầu thang, không nên nhìn tôi.”
Tô Hồi Ý nhìn lén bị tóm trọn, cấp tốc ngoan ngoãn, “Dạ.”
Tô Trì quay trở lại tiếp tục đi xuống, “Nếu như em muốn nhìn, chờ xuống lầu dưới cho em nhìn thoải mái.”
Đậu má, cậu không có! Tô Hồi Ý oan vô cùng!
Địa điểm tụ hội là một club tư nhân, lúc hai người họ đến thì Chu Thanh Thành đang chờ ngoài cửa ra vào, cậu ta nhìn thấy xe của hai người dừng lại, hai ba bước nhanh chóng đi tới, “Tô Hồi Ý! Tô… Tô tiên sinh. “
Chu Thanh Thành thật sự không biết nên xưng hô với Tô Trì như thế nào, gọi tên thì mạo phạm quá, gọi “cậu cả” thì lại có vẻ ngả ngớn, Tô Trì hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc với kiểu công tử bột chơi bời lêu lổng như bọn họ.
Tô Trì xuống xe, cạch một tiếng đóng cửa xe lại, chủ động giải cứu cho Chu Thanh Thành đang không biết phải làm sao, “Mấy đứa là bạn bè, gọi như em ấy cũng được rồi.
Thế là Chu Thanh Thành khách khí gọi một tiếng “anh hai”, điệu bộ cà lơ phất phơ biến mất gần như không còn, độ cong khi khom lưng cứ như là đang tiếp khách thay câu lạc bộ.
Tô Hồi Ý nghĩ đến tình hữu nghị không dễ kiếm, không bật cười hô hố thành tiếng ngay trước mặt,
Ba người cùng đi vào cửa, bên trái Tô Hồi Ý là Chu Thanh Thành, bên phải là Tô Trì, cậu hơi thiên hướng bên trái, “Cậu đặc biệt ra đón tôi à?”
Chu Thanh Thành hơi gí sát vào cậu một chút, hạ thấp giọng, “Nghênh đón đại phật cậu mang đến.”
“…”
Tô Trì liếc nhìn hai cái đầu sắp đụng vào nhau, hơi nhíu mày, “Tô Hồi Ý.”
Tô Hồi Ý tức khắc thẳng người lệch sang hắn, “Sao vậy anh hai?”
Một cái tay gỡ một cái trên đỉnh đầu, “Tóc vểnh.”
Tô Hồi Ý giơ tay lên đè đ xuống, “Chắc lại tại dựa vào cửa sổ.”
“Ừm.” Tầm mắt của Tô Trì một lần nửa trở về phía trước, “Đã bảo là mua cho em cái gối chữ U rồi mà.”
Hai người rầm rầm rì rì tiến vào thang máy, Chu Thanh Thành bên cạnh liếc mắt mấy lần: Đệt, thì ra tính cách của Tô Trì hòa hợp thế á???
Lên tới lầu ba, cửa thang máy lộc cộc lộc cộc keng một tiếng mở ra, Tô Hồi Ý ngẩng đầu lập tức nhìn thấy hai con người quen thuộc đang đứng ngoài cửa.
“Bé đáng yêu!” Tôn Nguyệt kích động chào hỏi với hai người, trong ánh mắt của Tôn Hà Vũ bên cạnh lại lộ ra phiền muộn, đáy mắt dường như có dòng bi thương đang chảy ngược.
Cả bọn đi về phòng riêng, Tô Hồi Ý nhìn hắn mấy lần, càng nhìn càng thấy giống chú ếch muộn sầu, cậu cẩn thận phát ra quan tâm, “Tôn Hà Vũ, cậu có ổn không?”
Tôn Hà Vũ vừa u buồn vừa mê man, “Ộp.”
Tô Hồi Ý hít sâu một hơi: Là ếch muộn sầu thật kìa!
Tôn Nguyệt ở đằng sau bước lên một bước đến bên cạnh Tô Hồi Ý, “Mấy anh đừng để ý đến anh em, ảnh đang trong tình trạng tự ti ngắt quãng đó. Hôm nay Chu Thanh Thành gọi mấy người bạn đến đây, nam nam nữ nữ gì cũng có… cuối cùng thì anh với cả anh hai anh đều đến, nên ảnh cảm thấy mình thua kém không bằng.”
Tô Hồi Ý nghi hoặc, “Hôm nay chúng ta đến đây để đi catwalk hả?”
Tôn Nguyệt, “…”
Chu Thanh Thành, “Đi giao lưu () ấy, cái này mà cũng không hiểu? “
Tô Trì bỗng dưng dừng bước.
Tô Hồi Ý phút chốc kinh ngạc tới nỗi cọng tóc ngố dựng thẳng lên: Đậu má giao lưu? Đâu có ai nói với cậu là đi giao lưu đâu!
Chu Thanh Thành còn như đứa ngốc xít nháy mắt với cậu, “Trai xinh gái đẹp có đủ cả, đã không, hí hí!”