Kỳ nghỉ Tết vừa đúng kết thúc trong hai ngày, công ty bắt đầu đi làm trở lại.
Tô Đĩnh đã thu dọn đồ đạc trở về trường học, nên lúc sáng sớm chỉ còn có ba anh em đi ra cổng.
Công ty con mà Tô Giản Thần phụ trách ở xa hơn công ty mẹ một chút, hắn thấy giờ không còn sớm, nên đã đi ra ngoài đầu tiên.
Chân trước hắn vừa đi, chân sau Tô Kỷ Đông đã từ trên lầu đi xuống, khoác áo ngủ thoạt trông như mới thức dậy.
Tô Hồi Ý đang đổi giày ngay trước cửa, Tô Trì kẹp ai kia vào trong khe nách ấm áp của mình tránh cho cậu ngã chổng vó, hắn ngước mắt lên nhìn thấy Tô Kỷ Đông xuống lầu, mở miệng kêu một tiếng “cha”.
Hai hàm răng của Tô Kỷ Đông đánh lô tô, bước tới: “Giữa đường giữa xá mà hai đứa làm vậy còn ra thể thống gì nữa! Thật đúng là chọc cho cha tức muốn lạnh cả người, run cầm cập rồi đây này.”
Gió lạnh tháng chui vào thông qua khe cửa mở he hé, Tô Hồi Ý từ dưới nách cẩn thận ló đầu ra, “Papa, chắc là do gió thổi đó.”
Tô Trì bình tĩnh bổ sung: “Mặc thêm đồ là được rồi.”
Tô Kỷ Đông: “…”
Ông nhìn hai người nói xong lại dính vào nhau, chợt cảm thấy trong cuộc đời mấy chục năm lần đầu tiên có quyết định sai lầm: Chính ông là người tự tay giật dây cho hai thằng con trai nhà mình!
Nếu như lúc trước không để cho Tiểu Ý đi theo ông con cả nhà mình, thì không chừng đã không có chuyện lâu ngày sinh tình này rồi.
Trong lúc Tô Kỷ Đông đang lầm rầm thì thầm trong lòng, thì Tô Hồi Ý đã thay đồ xong chuẩn bị đi ra ngoài.
Khe cửa he hé được mở rộng hơn, gió lạnh thổi vào, Tô Trì nhanh chóng giơ tay ấn đầu Tô Hồi Ý vào ngực mình, nghiêng người nói với Tô Kỷ Đông, “Cha, ở đây lạnh, cha quay về ngủ đi.”
Tô Hồi Ý hơi ngóc đầu lên từ bả vai của Tô Trì, “Bye bye papa…”
Hai bóng người ôm nhau đi ra khỏi cửa, bỗng nhiên Tô Kỷ Đông nghĩ đến một chuyện: Ở nhà mà hai đứa này cũng không biết giữ kẽ gì cả, chờ đến công ty được danh chính ngôn thuận ở chung một phòng, chẳng biết sẽ hống hách đến mức nào nữa!
“Thằng hai, con chờ một chút.”
Tô Trì và Tô Hồi Ý đã đi cách cửa chừng hai ba mét, nghe vậy thì dừng lại. Tô Trì quay đầu lại nhìn ông, “Sao vậy ạ?”
“Con để Tiểu Ý lên xe trước đi, cha nói với con mấy câu.”
Tô Trì cụp mắt dừng vài giây, “Dạ…” Hắn nói rồi lấy chìa khóa xe trong túi ra bỏ vào trong tay Tô Hồi Ý, sau đó kéo khăn quàng cổ lên che khuất nửa mặt của ai kia, “Em lên xe chờ anh.”
Cọng tóc ngố ngoan ngoãn run run trong làn gió lạnh, “Dạ vâng ạ…”
Bóng lưng của Tô Hồi Ý rất nhanh đã biến mất nơi cuối đường, Tô Trì đi vào trong nhà đưa lưng lại với cửa, ngăn cơn gió lạnh lại, “Cha, có chuyện gì.”
Tô Kỷ Đông nói, “Năng lực của Tiểu Ý mạnh hơn trong suy nghĩ của cha, cha thấy là tôi luyện thêm chút nữa cũng không kém gì nhiều, có thể cho thằng bé đến công ty con nào đó thử nước xem sao, con thấy thế nào?”
Ông nói rồi cẩn thận quan sát ông con cả nhà mình, song vẻ mặt hắn lại không có một chút khó chịu nào, dứt khoát gật đầu đáp, “Cũng được…”
“Cũng được?” Tô Kỷ Đông cau mày, cứ có cảm giác đáng lẽ không nên dễ dàng như vậy, thằng con cả nhà mình cam lòng tách khỏi người yêu mình xa thế à?
Ông bổ sung thêm, “Đến lúc đó con vẫn phải ở lại tổng công ty, Tiểu Ý phải đến công ty con một mình, con có biết không.”
Tô Trì nói, “Không thì sao, chẳng lẽ con đến công ty con làm trợ lý cho em ấy?”
Tô Kỷ Đông, “…”
Giơ tay xem đồng hồ, đã giờ phút rồi, Tô Trì thấy cũng gần đến giờ rồi, hắn quay sang gật gật đầu với Tô Kỷ Đông, “Cha, cha cứ sắp xếp theo quy trình đi, con đến công ty trước.”
“Ừm ừm…” Tô Kỷ Đồng cũng gật đầu theo, dõi mắt theo ông con cả của mình xoay người đi ra cửa.
Cánh cửa lớn dày nặng bị gió buốt thổi đập vào làm phát ra một tiếng ầm nặng nề, ngăn lại tầm mắt tìm tòi dò xét của ông.
Tô Hồi Ý ngồi trên xe đợi một lát thì Tô Trì đã tới rồi.
Cửa xe đóng lại, khoanh lại vùng không gian vừa yên tĩnh vừa riêng tư, cậu nghiêng đầu, “Anh hai, cha nói gì anh vậy? Có phải bởi vì lúc ra cửa chúng ta thân mật quá không.”
“Vẫn ổn…” Vừa vặn chìa khóa một cái, Tô Trì khởi động chạy ra khỏi gara, “Cha chuẩn bị cho em quản lý một công ty con.”
Đậu má, Tô Hồi Ý vèo cái nhỏm dậy!
Chuyện gì thế này? Dựa theo tiến độ trong nguyên tác, thì đúng ra là cậu phải rèn luyện thêm hai năm nữa thì mới tiếp nhận công ty mới phải.
“Sao vậy, anh hai?”
Mắt Tô Trì nhìn thẳng về phía trước tập trung quan sát tình hình giao thông, ngón tay mảnh khảnh gõ gõ hai lần lên tay lái, “Em phải có nền móng cho riêng mình, Tô Hồi Ý.”
Hắn im lặng trong chốc lát rồi nói, “Hộ khẩu của em đã được chuyển ra ngoài, em cũng biết đúng không?”
Tim Tô Hồi Ý chợt va vào một cái, “Dạ…” Tô Trì không hỏi tại sao cậu biết được, nhưng cậu vẫn giấu đầu hở đuôi đắp thêm một câu, “Lúc trước anh đã theo đuổi em, điều đó có nghĩa là chúng ta có thể ở bên nhau được.”
Chủ đề này dường như chỉ là đoạn chuyển tiếp, Tô Trì không đào vào quá sâu, nhận được câu trả lời thì tiếp tục nói, “Cha mẹ chỉ mong rằng em có thể tự lập, để sau này người khác không cho rằng em ăn nhờ ở đậu. Trước khi nhà mình chính thức giao công ty cho em sẽ công bố chuyện em chuyển hộ khẩu ra ngoài, khoảng thời gian này em phải chuẩn bị sẵn sàng, biết không?”
“Papa mama muốn tốt cho em thôi, em biết mà.”
Tô Hồi Ý nói xong đặt tay lên lồng nguc mình, “Chỉ là hơi đột ngột quá.”
Tô Trì không trả lời.
Tô Hồi Ý tỉ mỉ suy đoán, “Có phải là cha cảm thấy là chúng ta sẽ lén cha à ơi ơi à trong công ty, nên muốn nhanh chóng nối một con sông ngân giữa chúng ta hay không?”
Phía trước phải đi qua một giao lộ, tay lái ổn định đảo một vọng, mỗi nhất cử nhất động của Tô Trì vẫn không có một chút hoang mang nào, “Cũng gần như vậy.”
Cậu đau thương, “Vậy sau này anh có cưỡi trâu đến thăm em không, anh hai?”
“Chưa biết…”
Đau thương trong ánh mắt của Tô Hồi Ý tan đi đến gần như không còn, tầm mắt tức thì sắc bén!
Tô Trì đang lái xe, đột nhiên cảm giác bên cạnh mình rét lạnh căm căm, hắn đảo mắt sang, trông thấy mỗi một cọng lông mi của Tô Hồi Ý đều đang tỏa ra hơi lạnh.
Tô Hồi Ý quan sát hắn, “Dớp bảy tuần ()?”
Tô Trì phì cười một tiếng.
Tô Trì thật là phách lối! Chẳng những không giải thích, còn lên tiếng cười nữa. Tô Hồi Ý mất hứng cau mày, cong ngón tay làm chữ OK tròn vo, “Anh hai, em chỉ cách nổi cáu có chừng này đó, chỉ bi nhiêu đây thôi.”
Một ánh mắt đảo qua, “Anh với em có tách nhau ra đâu, tại sao phải cưỡi trâu đến thăm em.”
“Hở??”
Cất OK vào, Tô Hồi Ý ngước nhìn góc nghiêng đẹp trai của Tô Trì.
Cảnh đường phố ngoài cửa kính xe lướt qua như dòng chảy, ánh mắt của Tô Trì vẫn luôn tập trung về phía trước, giống với phong cách của hắn từ xưa đến giờ —— mục tiêu rõ ràng, không bao giờ làm chuyện vô nghĩa.
Tầm mắt của Tô Hồi Ý chợt hơi ngưng lại.
Sao tự nhiên cậu có cảm giác như anh hai mình đang hạ một ván cờ thật lớn?
Xe đỗ trong gara tầng hầm của công ty, qua nửa tháng cuối cùng Tô Hồi Ý cũng được quay lại công ty.
Hai người đi thang máy lên lầu, sau khi đến tầng cao nhất cửa thang máy mở ra, đúng lúc chạm mặt với Tiểu Tần đằng trước đang đi tới.
“Chủ tịch Tô, trợ lý Tô, đã lâu không gặp.”
Tô Trì gật đầu với cậu ta, rồi nói hai câu phân phó công việc.
Tô Hồi Ý vẫn còn canh cánh chuyện “tiền thưởng cuối năm” lần trước trong lòng, chờ hai người kia nói xong, cậu bèn thăm dò, “Chào buổi sáng thư ký Tần, ăn Tết có vui không?”
Tiểu Tần hơi nâng kính, ẩn ý sâu xa, “Tất cả đều rất tốt.”
Tô Hồi Ý luôn có cảm giác năm chữ đó được đính kèm ngoặc kép ().
Ánh mắt đằng sau tròng kính quét qua, Tiểu Tần bỗng nhiên gật gật đầu với hai người, “Chúc mừng…”
Tô Hồi Ý hơi sửng sốt, Tô Trì đáp, “Cảm ơn…”
Sau đó còn có công việc khác, Tiểu Tần nói xong đi lướt qua hai người bước vào thang máy. Tô Hồi Ý theo sau Tô Trì đi vào văn phòng chủ tịch, mãi đến khi cửa cạch một tiếng đóng lại cậu hắn mới lấy lại tinh thần ——
“Tiểu Tần biết chuyện chúng ta hẹn hò?”
Tô Trì cởi áo vest ra vắt lên lưng ghế, “Nếu không thì cậu ta chúc mừng chuyện gì, mừng ngày đầu tiên đi làm của chúng ta trong năm mới suýt chút nữa đến muộn à?”
Tô Hồi Ý, “…”
Chắc hẳn là do bầu không khí yêu đương giữa cậu và Tô Trì quá rõ ràng, tiếp tục như vậy thì chẳng phải là cả công ty này biết hết luôn sao?
Cậu lo lắng, “Anh có dự tính gì không?” Muốn che giấu một chút, hay là…
Tô Trì mở máy tính với tâm trạng rất tốt, “Anh định tăng tiền lương cho Tiểu Tần.”
Tô Hồi Ý: “Hả??”
Bởi vì là ngày đầu tiên làm việc sau khi nghỉ tết, nên công ty mở một hội nghị cấp cao vào buổi sáng.
Trước lúc đi ra cửa Tô Trì kêu Tô Hồi Ý, “Hội nghị lần này em đi theo anh, tập trung ghi chép cuộc họp lại.”
Đây là lầu đầu tiên Tô Hồi Ý được đi theo Tô Trì tham gia họp nội bộ của công ty, cậu nhanh chóng cầm sổ sách chạy qua, “Anh hai, cuối cùng thì anh cũng không bỏ lồng em nữa rồi!”
“…” Tô Trì nhẹ nhàng cảnh cáo, “Nói thêm một câu nữa về đọc từ điển.”
Tô Hồi Ý vội ngậm mỏ.
Khi Hai người đi ngang qua văn phòng thư ký thì không thấy Tiểu Tần ở trong đó, Tô Hồi Ý cùng Tô Trì đi vào thang máy, “Thư ký Tần đã đi xuống rồi sao?”
“Lần này cậu ta không đi cùng, anh sắp xếp cho cậu ta công việc khác.”
“Có việc nào quan trọng hơn cả dự họp hả?” Tô Hồi Ý nghi ngờ, “Không lẽ là đi kéo băng rôn ngoài cửa công ty cho anh…”
Đi thang máy đến phòng họp ở lầu hai, keng! Một tiếng cửa mở, Tô Trì cất bước đi ra ngoài, “Kéo băng rôn cho anh làm gì, anh có hy sinh vì nhiệm vụ đâu.”
“…” Tô Hồi Ý yên lặng nuốt ngược bốn chữ “công bố tình yêu” trở vào.
Phòng họp cấp cao của công ty khoảng chừng sáu mươi, bảy mươi mét vuông, lúc hai người bước vào thì tất cả những người trong hội đồng đã đợi sẵn bên trong, nhiệt độ trong phòng cao hơn ngoài hành lang một chút, ai cũng mặc âu phục với áo sơmi.
Tô Hồi Ý cúi đầu liếc nhìn áo lông trên người, tầm mắt của những người còn lại cũng tập trung vào người cậu.
Tô Trì quay đầu hỏi cậu, “Lạnh không?”
Tức thì cậu có cảm giác như ứa cả mồ hôi, “Không lạnh, để em cởi áo khoác thì hơn.”
Một bàn tay duỗi qua, dứt khoát giúp cậu cởi áo khoác lông xuống vắt lên lưng ghế. Tô Trì vẻ mặt tự nhiên vắt áo xong, rồi chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, “Em ngồi đây.”
Mọi tầm mắt xung quanh ngưng đọng trong giây lát, cả cái phòng họp lớn như vậy mà yên tĩnh không có lấy một tiếng động.
——trợ lý đỉnh nhất trong lịch sử, để chủ tịch tự tay giúp mình cởi áo.
Tô Hồi Ý, “…”
Đúng thực là không cần kéo băng rôn, bởi một động tác tùy tiện của Tô Trì thôi cũng có sức ảnh hưởng lớn hơn cả kéo băng rôn nữa.
Cuộc họp kéo dài hai tiếng mới kết thúc.
Tan họp rồi, Tô Hồi Ý lật qua lật lại sổ ghi chép, từ công việc Tô Trì giao cho đến báo cáo công tác của các ban ngành tổng cộng bảy, tám trang, sau khi trở về sửa sang lại thành văn bản tiêu đề đỏ () chắc cũng phải mất thêm mấy tiếng.
Áo lông treo đằng sau lưng, Tô Trì xách cậu dậy, “Đi về cất đồ rồi đi ăn.”
Tô Hồi Ý lập tức lên tinh thần: Cậu sắp được nghênh đón thời khắc tươi đẹp nhất trong ngày rồi!
Hai người song song đi trở về, hiếm khi Tô Trì nảy lòng trắc ẩn, “Hôm nay em có thể ăn nhiều hơn một chút.”
“Tại sao?” Tô Hồi Ý không rõ, “Ngày đầu tiên sau Tết nên nguyên liệu nấu ăn tương đối tươi ngon hơn?”
“Bởi vì chiều nay em phải tiếp nhận toàn bộ công việc của Tiểu Tần.” Tô Trì dịu dàng ve vuốt () đầu cậu, “Ăn nhiều cho có sức làm việc.”
Tiểu Tần chắc đúng là bận rộn chuyện khác rồi, lúc trưa Tô Hồi Ý ăn cơm thì không gặp cậu ta, cơm nước xong xuôi lên trên tầng cao nhất cũng không thấy người đâu.
Cậu theo sau Tô Trì trở về văn phòng chủ tịch, thời gian nghỉ trưa còn hơn một tiếng.
“Anh hai, em muốn ngủ trưa.”
Tô Trì đưa lưng về phía bàn làm việc một tay nới lỏng cổ áo, “Em muốn ngủ thì ngủ đi.”
Tô Hồi Ý căng da bụng trùng da mắt, đành đội cọng tóc ngố ngái ngủ chạy vào phòng nghỉ ngơi.
Cậu cởi áo khoác co mình vào trong chăn, vừa nhắm mắt lại lập tức nghe thấy chỗ cửa có tiếng động.
Mở mắt ra, đôi chân dài của Tô Trì đang bước tới, tiện tay đóng cánh cửa đằng sau lại.
Tô Hồi Ý tỉnh ngủ ngay tức khắc! Cậu ngóc đầu nhỏm người dậy, “Anh hai, anh làm gì vậy?”
“Đi ngủ trưa, không thì làm gì?”
“À…” Đầu cậu lại đổ gục xuống.
Bên mép giường còn lại vọng đến tiếng lạo xạo, Tô Hồi Ý nhắm mắt lại cuộn tròn mình trong chăn.
Trên giường không có thảm điện (), nên cho dù trong phòng có bật điều hòa, thì trong chăn vẫn thấy lạnh.
Cậu từ từ co mình lại, một chùm tóc ngố rải trên gối nhẹ nhàng phe phẩy.
Tiếng kim loại va chạm vang lên trong căn phòng yên tĩnh, sau đó vị trí bên cạnh trên giường hơi trĩu xuống một chút ——
Cơ thể đàn ông trưởng thành cao lớn đầy đặn nằm xuống, cho dù vàn giường có rắn chắc hơn nữa thì vẫn sẽ có động tĩnh nho nhỏ.
Tô Hồi Ý trong chăn vẫn còn đang bận làm ấm mình, thì phía sau chăn bỗng nhiên khẽ động, lưng áp vào một cái gì đó có nhiệt độ hơi cao.
Cậu chợt cứng đờ, “Anh hai?”
Hơi thở nóng rực phả vào bên tai cậu, một cánh tay của Tô Trì khoác bên hông cậu, cằm gác trên bả vai cậu, cơ thể của hai người vừa khéo áp sát vào nhau.
Giọng nói của Tô Trì khàn trầm, không mạnh mẽ quyết đoán như khi hắn dự họp, “Không phải lạnh sao, để anh ôm đi.”
Tô Hồi Ý hơi thả lỏng người một chút, nhích nhích điều chỉnh thành một tư thế thoải mái rồi vùi bản thân vào bến bờ ấm áp của mình.
Qua một hồi, hơi thở dìu dịu bên tai từ từ trở nặng dần, cậu lập tức cảnh giác vỗ vỗ cánh tay Tô Trì, “Em cảm thấy đủ ấm rồi anh hai.”
Sau lưng hơi kháng cự một chút, Tô Trì chôn đầu vào hõm vai cậu, “Em thật sự coi anh là bếp gas rồi sao, đủ lửa rồi muốn tắt là tắt hả?”
Tô Hồi Ý run lên, cậu khiêm tốn thỉnh giáo, “Vậy, vậy em phải làm sao đây?”
“Đáp lễ lại, giúp anh đi.”