Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

chương 122

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỉ là lúc này đây bà không ổn định như trước.

Vừa rồi, nói thật lòng thì, cà tím này cũng rất ngon miệng, giờ trong miệng bà ấy không khống chế được tiết ra nước miếng, lại ngửi thấy mùi cà tím thịt thoang thoảng trong không khí, bà ấy không nhịn được "ực" một tiếng.

Phòng ăn yên tĩnh, các nha hoàn mỗi người một vẻ, động tĩnh như vậy có chút rõ ràng.

Lỗ tai của Đông Đông động đậy, lập tức nhìn qua, phảng phất như phát hiện thế giới mới, âm thanh vang dội: "Ma ma, có phải bà muốn ăn đến chảy nước miếng rồi hay không!”

Ma ma: "..."

Yến Thu Xuân che mặt.

Thằng nhóc nghịch ngợm này!

...

Hai giờ trưa

Vừa vặn là thời gian mọi người Tiêu gia dùng cơm.

Mỗi lần như vậy, mùi thức ăn trong sân của Yến Thu Xuân lại lập tức tản ra, có nồng đậm có nhạt, nhưng chắc chắn một điều là luôn khiến cho người ta chảy nước miếng, vô cùng muốn ăn.

Đương nhiên hôm nay cũng vậy.

Chỉ có viện của nhị phòng có chút không quen.

Sân của Yến Thu Xuân gần đại phòng, khoảng cách tới nhị phòng cũng không tính là xa, mùi hương cũng bay qua không ít.

Tống Minh Đường cũng ngửi được, ánh mắt bình tĩnh hơi d.a.o động, nhưng lập tức lại lạnh xuống.

Tiêu Bình Thịnh lại ngồi không yên.

Thiếu niên mười hai tuổi, bởi vì tập võ, vóc dáng đã vượt qua mẫu thân một chút, thân thể cường tráng, đương nhiên lượng cơm cũng lớn, lúc trước ở nhà ngoại tổ mẫu, một canh giờ trước bữa trưa cậu đều ăn điểm tâm.

Nhưng hôm nay bởi vì trở về Tiêu gia nên bị trì hoãn, chưa kịp ăn mấy món điểm tâm thường lệ, hiện tại bụng đã có chút đói, ngửi thấy mùi này, bụng lại kêu "ùng ục" kháng nghị.

Cũng may lúc này người ở phòng bếp lớn mang thức ăn tới.

Cậu nhón chân mong chờ, chờ hộp thức ăn mở ra, ngửi cũng rất thơm, nhưng không giống với mùi hương thoang thoảng vừa nãy cậu ngửi được. Trái tim của Tiêu Bình Thịnh, giống như bị mèo cào một cái, không đau nhưng ngứa, ngứa nhưng không cách nào gãi được!

Cậu phá lệ đặt ra nghi vấn trong bữa ăn: "Chờ một chút, vừa rồi ta ngửi thấy một mùi rất thơm, tại sao ở đây lại không có món đó?”

Nha hoàn đưa đồ ăn cười nói: "Hồi bẩm tiểu thiếu gia Bình Thịnh, đó là món trong phủ Yến cô nương nấu, nô tỳ cũng không biết là cái gì, hay là nô tỳ đi hỏi một chút?”

"Như vậy sao..." Tiêu Bình Thịnh xấu hổ xua tay: "Không cần.” Tuy rằng cậu nghe nói trong phủ có một vị khách đặc biệt biết nấu cơm, hai tháng nay bởi vì biểu hiện của Đông Đông, làm cho không ít cha mẹ hài tử trong thái học viện đều phái đầu bếp nhà mình đến xin học một hai món, ứng phó với sự ghét bỏ của con mình đối với thức ăn trong nhà.

Nhưng không nghĩ tới hương vị tốt đến mức này.

Cậu mới vừa trở về, không quen biết đối phương, nào không biết xấu hổ đi hỏi được, hơn nữa đồ ăn nha hoàn này đưa tới cũng rất thơm, ít nhất là mỹ vị Tiêu gia trong trí nhớ của cậu.

Tiêu Bình Thịnh cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm.

À, miếng thịt này rất ngon, hình như là gà cay đúng không?

Vừa rồi nghe nha hoàn nói qua, thật tròn vị, nếu uống cùng rượu cũng không tệ lắm.

Còn có cánh gà này nữa, hương vị cũng không tệ.

Cậu ăn thức ăn, tựa như con chuột nhỏ rơi xuống vại gạo, vô cùng thỏa mãn, tuy nhiên mới ăn mấy miếng, viện tử lại có người tiến vào: "Yến cô nương bảo nô tỳ đưa chút thức ăn cho nhị thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia Bình Thịnh.”

Ánh mắt Tiêu Bình Thịnh sáng lên, nhìn về phía mẫu thân.

Tống Minh Đường hàm súc gật đầu: "Làm phiền rồi.”

Nha hoàn vội vàng đưa tới: "Yến cô nương nói thừa dịp còn nóng hãy mau ăn, mấy ngày nay ăn tết, mọi người ăn cá thịt đều ngấy rồi, cho nên không làm nhiều thịt, nhưng rất hợp ăn cùng cơm.”

Tiếp theo từng món ăn được bày ra.

Cà tím thịt băm, đậu phụ chiên thơm với nước dùng, một phần canh cá đậu phụ trắng sữa.

Mùi hương quen thuộc xuất hiện ở chóp mũi, chưa kịp đợi nha hoàn lui ra, Tiêu Bình Thịnh đã vội vàng duỗi đũa.

Món thứ nhất, cà tím thịt băm, quả nhiên rất ngon!

Cậu nhai hai cái, nhanh chóng ăn một miếng cơm lớn, cơm thơm ngọt thanh đạm dung hợp vị chua ngọt mặn của cà tím, cà tím mềm mại trơn nhẵn, bao bọc cơm trắng, bất tri bất giác đã nuốt cơm xuống.

Ngon quá!

Đáng một bữa ăn!

Đôi mắt Tiêu Bình Thịnh sáng ngời, lần đầu tiên biết thì ra cà tím cũng có mỹ vị như vậy!

Cậu nhìn về phía mẫu thân, tha thiết nói: "Nương, người nếm thử đi, cái này ăn rất ngon!”

"Nương không thích ăn mặn như vậy." Tống Minh Đường khẽ lắc đầu, tiếp tục ăn rau xanh.

Tiêu Bình Thịnh mất mát bỏ cuộc, lại gắp đậu phụ chiên, vốn là đậu phụ màu be rưới nước canh màu nâu dày đặc, nhìn đã thấy vui vẻ, vốn tưởng rằng sẽ có khẩu vị nặng giống bề ngoài.

Nhưng nuốt xuống một miếng, trước tiên cảm giác được chính là vị cay ít, cùng với mùi mặn nồng đậm, sau đó vỏ ngoài giòn tan của đậu hũ dưới sự áp bách của răng được tách ra, lộ ra đậu phụ bên trong mềm mại, quả nhiên là bên trong mềm mại nhưng lại không nhạt nhẽo, bởi vì đậu phụ bên trong cũng được nước sốt thấm qua.

Không mặn, nhưng cũng không nhạt, hương vị vừa phải.

Tiêu Bình Thịnh trước tiên nhìn về phía mẫu thân, muốn chia sẻ một chút, nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi, hơi chần chờ, trực tiếp gắp cho mẫu thân một miếng đậu hũ: "Nương, người nếm thử đi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio