Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

chương 294

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vừa đến giờ Tỵ, Cổ quản gia đến nói với nàng xe ngựa đến rồi, nàng vội chạy ra ngoài xem, thấy có bốn chiếc xe ngựa đến!

Nàng không đi xa, đến cổng thôn trang, đường đá xe ngựa không vào được, vì thế nên dừng lại. Tiêu Bình Thịnh là người đầu tiên nhảy xuống, cười chào hỏi: "Dì Yến!"

Trong xe ngựa vang lên tiếng sốt ruột của Đông Đông: "Bình Thịnh ca ca! Nhanh lên nhanh lên, đệ còn chưa xuống nữa!"

Xe ngựa hơi cao, cậu bé cần người đỡ xuống.

Tiêu Bình Thịnh đi qua ôm Đông Đông xuống, tiếp theo là Uyển Nhi. Dường như chỉ trôi qua mấy ngày mà Uyển Nhi đã cao hơn rất nhiều, lúc xuống chỉ cần Tiêu Bình Thịnh giúp đỡ một phen, dáng người vô cùng nhanh nhẹn mà nhảy xuống.

Một trước một sau nhào tới cùng với Đông Đông.

Dường như Đông Đông cũng gầy hơn nhưng vẫn không nhẹ, hai đứa bé ôm chầm khiến Yến Thu Xuân lui về sau liên tục: "Được rồi, ta không đỡ nổi hai người nữa!"

Đông Đông và Uyển Nhi cười hì hì không đụng nữa, còn khẽ nói: "A Xuân tỷ tỷ, trước đó tỷ cũng không bế được đệ."

Yến Thu Xuân tức giận xoa gương mặt nhỏ nhắn kia, nhưng chỉ giả vờ không vui vậy thôi. Nàng ngồi xổm xuống ôm từng người: "Haiz, ta đã rất nhớ các đệ muội đấy!"

Uyển Nhi dựa sát vào nàng, giọng nói như trẻ con: "Muội cũng nhớ A Xuân tỷ tỷ!"

Đông Đông an ủi vỗ vỗ nàng, trên mặt tỏ vẻ lo lắng: "Không sao, sau này đệ sẽ thường xuyên đến thăm tỷ."

Yến Thu Xuân cười khúc khích, lúc này phía sau cũng có người đến đây, là ba đứa nhỏ xấp xỉ Đông Đông và một đám hạ nhân hầu hạ. Nhưng ngoài trẻ con, còn có hai tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi.

Ba đứa nhỏ nhảy nhót chạy đến, vui vẻ nói: "A Xuân tỷ tỷ, cảm ơn tỷ mời chúng ta đến chơi!"

Hai tiểu cô nương bước chậm rãi qua đó, vô cùng lịch sự nói: "Bái kiến Hương Quân."

Yến Thu Xuân không thích bị người khác gọi là Hương Quân.

Nhưng đây là quy tắc ở thời đại này.

Tiêu Bình Thịnh giới thiệu bọn họ: "Đây là đồng môn của Đông Đông: Tô Võ, Phó Khiêm, Hồng Vinh." Sau đó lại nhìn hai nữ tử, một người mặc quần áo vàng nhạt, một người mặc màu xanh lam, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, tính cách có vẻ rất đơn thuần: "Vị này là tỷ tỷ của Hồng Vinh, Hồng Sở Phúc, vị này là tỷ tỷ của Phó Khiêm, Phó Minh Vãn."

Giới thiệu xong, Yến Thu Xuân đáp lễ, lễ gặp mặt đơn giản của hai bên kết thúc. Nàng nhìn ba đứa trẻ, hỏi: "Bảo các đệ mang theo quần áo, có mang theo không?" Ba bà v.ú của ba đứa trẻ đáp: "Bẩm Hương Quân, có mang theo cả."

Vì nông trang này của Yến Thu Xuân, thân phận của nàng lại có quan hệ với Tiêu gia, gia quyến những đại thần này vẫn rất tin tưởng. Tiêu gia phái người bảo hộ, bọn họ cũng sắp xếp không ít người. Bọn trẻ đã năm tuổi, không có người lớn đi theo, chỉ có các ma ma. Yến Thu Xuân nghe vậy liền gật đầu: "Vậy được rồi, chờ một lát ta dẫn mọi người đi chơi, chơi mệt rồi ăn cơm nhé."

Ba đứa nhỏ vô cùng ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng!"

"Được rồi."

"Làm phiền A Xuân tỷ tỷ."

Ba đứa nhỏ mới năm tuổi nhưng được giáo dục vô cùng tốt, dù sao thì khi học ở thái học viện hoàng gia, nếu dạy dỗ không tốt, đắc tội với ai sẽ liên lụy cả gia tộc. Yến Thu Xuân thấy bọn nhỏ mặt mày hớn hở, những đứa bé hiểu chuyện sẽ dễ nói chuyện hơn.

Nàng dẫn bọn họ vào trong, giới thiệu sơ qua về thôn trang, sau đó mời đến đình nghỉ mát trong viện rồi ngồi xuống, nha hoàn đưa trà sữa lên.

Đây là món Yến Thu Xuân đã chuẩn bị từ trước nên chỉ cần lấy ra. Nàng cân nhắc đến thời tiết nóng bức, vì thế đã để lạnh trà sữa một phen, nhưng cũng không bị lạnh quá, nhiệt độ vừa đủ.

Ba đứa nhỏ, hai tiểu cô nương mỗi người cầm một bát trà sữa dâu tây uống, cảm giác trơn trượt, nếm thử một ngụm, đôi mắt liền mở to ra.

Quả nhiên là rất khác biệt!

Hồng Vinh kháu khỉnh bụ bẫm, ban đầu hơi ngượng ngùng, nhưng sau khi nếm thức ăn ngon thì hắn rất kinh ngạc, nói thẳng: "Trà sữa này còn ngon hơn uống trong cửa hàng!"

Những người khác thi nhau gật đầu: "Đứng thế, thơm ngọt hơn trong tiệm nhiều!"

Nhà bọn họ không nghèo, toàn nếm thử món ngon nên lưỡi nhạy cảm hơn, có thể cảm nhận được ngon dở. Đây là lý do bọn họ thích món ăn Yến Thu Xuân đưa cho Bình Chiến, còn ngon hơn đầu bếp nhà bọn họ làm!

Yến Thu Xuân cười tủm tỉm nói: "Vì ta dùng dâu tây tươi nhất, mới ngắt từ vườn đó!"

Tính cách Phó Minh Vãn hoạt bát hơn, nghe vậy liền cười nói: "Nơi này của tỷ còn trồng dâu tây à?"

"Đúng thế." Yến Thu Xuân thuận miệng nói, chợt nhớ ra gì đó, nói: "Thật ra mọi người đến vừa đúng lúc, dâu tây còn lại đợt cuối, đang ngọt, mọi người có muốn đi xem chút không?"

Mấy đứa bé đang uống trà sữa: "Vâng?"

Sau khi phản ứng kịp, mọi người vội gật đầu: "Muốn ạ!"

Nhất là Đông Đông, cậu bé nhảy xuống ghế vui vẻ nói: "A Xuân tỷ tỷ nhanh đi, đệ muốn nhìn dâu tây được trồng trong đất!"

Đa phần trẻ con đều hiếu động, nhất là đối với chuyện bọn chúng chưa từng làm, ngay cả hai tiểu cô nương lớn nhất cũng đầy mong chờ.

Yến Thu Xuân vui vẻ nói: "Được, vậy chúng ta đi thôi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio